Lương Uyển Như sốt sắng, nàng giãy giụa muốn bò lên, nhưng một cước kia thật sự không hề nhẹ, nàng làm sao cũng không thể bò dậy.
Nhìn thanh đao nhỏ cách hai mắt của Diệp Viễn càng ngày càng gần, Lương Uyển Như gấp đến độ khóc nức nở lên.
Mấy người Trương Thuận nhìn thấy cảnh này cũng bất đắc dĩ, lòng dạ độc ác là danh xưng của tiểu thư này, vậy mà tiểu tử này lại dám chọc nhị tiểu thư, thực sự là chán sống rồi.
Ánh mắt liếc nhìn Lương Uyển Như, trong lòng Lương Uyển Dung nổi lên một trận đắc ý.
Bộ dáng này của Lương Uyển Như là thứ mà nàng muốn nhìn nhất.
Cái dáng vẻ mặc kệ không muốn hơn thua lúc bình thường đã khiến nàng ghét bỏ rồi!
Lương Uyển Dung giơ dao găm lên, mạnh mẽ đâm xuống.
Tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thấy tình cảnh này, đều xoay đầu liếc sang chỗ khác.
Nhưng đợi cả nửa ngày cũng không nghe tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Viễn.
Quay đầu nhìn lại, từng người từng người một đều không khỏi trợn to mắt.
“Loảng xoảng!”
Tiểu đao bị ném ở trên mặt đất, trên mặt Lương Uyển Dung vậy mà lại dập dờn hiện lên vẻ xuân sắc.
Ánh mắt nàng mê ly, gò má ửng đỏ, hai tay lại đang xoa xoa trên người mình, hai mắt mông lung trừng trừng nhìn chằm chằm vào Trương Thuận, nhìn đến nỗi khiến cả người hắn sợ hãi.
“Nhị tiểu thư, ngươi...”
Bản năng Trương Thuận ý thức được có chuyện không ổn, bộ dáng này của nhị tiểu thư rõ ràng là muốn phát động xuân tình!
Quả nhiên, nhị tiểu thư bước một bước dài đi tới bên người Trương Thuận, trực tiếp vòng lấy eo của hắn, ngẩng đầu lên hôn Trương Thuận một trận mãnh liệt.
“Thuận ca ca, Dung Nhi đã yêu thích ngươi rồi! Ngươi... ngươi muốn Dung Nhi có được hay không? Có được hay không?”
Giọng nói của Lương Uyển Dung khiến cho xương cốt của Trương Thuận đều muốn tan rã.
Tất cả hộ vệ đều hoàn toàn há hốc mồm, đây... đây là tình huống gì?
Nói thật, dung mạo của Lương Uyển Dung rất xinh đẹp, lại làm bộ dáng mị hoặc này nữa, làm sao Trương Thuận có thể không động tâm?
Nhưng mà, cũng chỉ vỏn vẹn là động tâm mà thôi.
Nhiều người nhìn như vậy, không phải sẽ lấy mạng của hắn sao.
Trương Thuận làm một vẻ mặt kinh hãi đến biến sắc, vội vã muốn đẩy Lương Uyển Dung ra, nhưng Lương Uyển Dung lại giống như là cao da chó cứ bám dính lấy hắn, chết cũng không buông tay.
Địa vị của Lương Uyển Dung ở Lương gia không phải bình thường, Trương Thuận không dám nặng tay cho nên cả người gần như muốn phát điên.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lôi nhị tiểu thư ra!”
Trương Thuận tê dại cả da đầu, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như có mỹ nữ tự đưa tới cửa. Việc này mà bị truyền đến Lương gia, bị con cọp cái kia biết được thì hắn chết chắc.
Nguyên một đám hộ vệ lúc này mới giống như vừa ở trong mộng tỉnh lại, vội vã đi tới kéo Lương Uyển Dung ra.
Lương Uyển Dung giãy giụa một trận, liều mạng lôi kéo quần áo Trương Thuận không buông tay.
Cũng may thực lực của bọn hộ vệ đủ mạnh, mọi người cùng nhau gồng sức mới có thể kéo nàng ra được.
Lúc này, quần áo Lương Uyển Dung xốc xếch, nửa người trên lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết, một đám hộ vệ nhìn thấy nước miếng chảy ròng ròng.
“Thuận ca ca, Dung Nhi thật sự thật thích ngươi, ngươi muốn Dung Nhi đi!”
Tuy rằng bị hạn chế, nhưng trong miệng Lương Uyển Dung vẫn si mê triền miên không ngớt.
Trương Thuận chỉnh đốn lại y phục của mình, đi tới trước mặt Lương Uyển Dung thi lễ nói: “Nhị tiểu thư, đắc tội rồi!”
Dứt lời, hắn đánh ra một chưởng chém vào cổ Lương Uyển Dung, Lương Uyển Dung hét lên rồi ngã gục.
Làm xong những việc này, Trương Thuận trực tiếp đi đến chỗ Diệp Viễn.
Sau cú đá đó, cuối cùng Lương Uyển Như cũng dần dần thấy ổn hơn, bắt đầu bò dậy từ trên mặt đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, nàng đưa tay cản lại, che ở trước người Diệp Viễn.
Trương Thuận sững sờ, thi lễ nói: “Đại tiểu thư, tình huống của nhị tiểu thư ngươi cũng đã nhìn thấy, tên tiểu tử này không rõ lai lịch, có gì đó quái lạ, sợ rằng không phải người tốt lành gì! Người bảo vệ hắn như vậy, thật sự không tốt lắm?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Uyển Như lóe lên, xoay người lại nhìn Diệp Viễn một chút, thấy Diệp Viễn vẫn làm một vẻ mặt thản nhiên, nàng quay đầu lại về hướng Trương Thuận khoa tay lên.
Nàng chỉ chỉ Lương Uyển Dung, ý tứ là chuyện này do Lương Uyển Dung sai.
Trương Thuận đau cả đầu, chuyện này nhìn từ đầu tới đuôi, đương nhiên rõ ràng là do Lương Uyển Dung không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện.
Nhưng mà những lời này Lương Uyển Như có thể nói, còn hắn thì lại không thể nói.
Hắn chỉ là một kẻ hạ nhân, chỉ có thể cầm đầu mâu chĩa thẳng vào Diệp Viễn không rõ lai lịch.
Tuy rằng vậy, nhưng hắn cũng không nhìn ra được Diệp Viễn làm cách nào.
Dựa theo lời của Vô Trần thì những người này bất quá cũng chỉ như người phàm tục.
Nhưng mà là phàm nhân có Đạo Huyền Cảnh!
Thời điểm nghe được cái lý luận này Diệp Viễn cũng sợ hết hồn.
Vô Trần nói, tại Thông Thiên Giới, cảnh giới của võ giả lúc vừa mới sinh ra, phần lớn là do cha mẹ quyết định.
Ví dụ như hai tên cường giả cảnh giới Thiên Đế kết hợp lại với nhau, đời sau sinh ra tối thiểu cũng là Thần Quân Cảnh, thậm chí có một vài tỷ lệ nhất định sẽ sinh ra cường giả Chân Thần Cảnh!
Trong truyền thuyết, còn có đời sau của Thiên Đế, sinh ra đã là Thiên Tôn!
Vừa sinh ra đã là Chân Thần Cảnh, đây đã là thắng từ ngay vạch xuất phát. Cảnh giới Thiên Tôn thì càng khó mà tin nổi.
Lúc đó, Diệp Viễn nghe thấy thì không thể nào tưởng tượng nổi.
Hai cường giả Thần Cảnh bình thường kết hợp lại với nhau, đời sau sinh ra phần lớn đều thành Đạo Huyền Cảnh.
Đương nhiên, cuối cùng cũng chính là Đạo Huyền Cảnh.
Đạo Huyền Cảnh ở Thông Thiên Giới được gọi là phàm nhân!
Trong thế giới Tiên Lâm đó là cảnh giới mà đại đa số võ giả theo đuổi cả đời, ở đây chỉ vỏn vẹn là phàm nhân mà thôi.
Nhưng mà ở Thông Thiên Giới, muốn tu luyện tới Thần Cảnh thì dễ dàng hơn so với thế giới Tiên Lâm rất nhiều.
Nhưng mặc dù như thế thì số lượng lớn nhất ở Thông Thiên Giới vẫn như cũ là “Phàm nhân”.
Trong cả nhóm người ở đây, chỉ có duy nhất một tên cường giả Thần Cảnh, đó chính là Trương Thuận.
Vì lẽ đó, cho dù Diệp Viễn không cách nào nhúc nhích nhưng vẫn có thể dùng Nhật Nguyệt Thiên Đồng khiến cho Lương Uyển Dung bị trúng chiêu còn dễ hơn cả ăn cháo.
Lương Uyển Như bảo vệ khiến cho Trương Thuận vô cùng khó xử.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì nhị tiểu thư?” Ánh mắt Trương Thuận lướt qua Lương Uyển Như, nhìn về phía Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt đáp: “Có phải là Trương hộ vệ đang hiểu lầm cái gì không? Hiện tại ngay cả động đậy ta cũng không cách nào làm được, Thần Nguyên bị phá vỡ, ngươi cảm thấy ta có thể làm cái gì? Theo ta thấy, hẳn là Uyển Dung tiểu thư thật sự chân thành với Trương hộ vệ đấy! Trương hộ vệ cũng không cần phải tự ti, tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả Động Huyền Thần Cảnh, đã thoát khỏi địa vị phàm nhân. Cho dù thật sự phát sinh cái gì với Uyển Dung tiểu thư thì cũng không bị bôi nhọ...”
Sắc mặt Trương Thuận chìm xuống, hắn biết Diệp Viễn đang nói hươu nói vượn.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, lời Diệp Viễn nói đều có lý.
Vừa nãy hắn liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, tự tin cho rằng dưới mí mắt của hắn thì Diệp Viễn không thể làm chuyện gì mà hắn không biết.
Trên thực tế, Diệp Viễn thật sự không hề vận dụng một chút thần nguyên nào.
Sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh, Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng thuận tình thuận lý khôi phục lại Thần Cảnh.
Với đạo hạnh của hắn, để đối phó một người phàm tục thì làm gì cần phải động đến mấy thứ như thần nguyên?
“Hừ! Ngươi thật sự cho rằng Trương mỗ dễ bị lừa gạt lắm hay sao? Nơi này, trừ ngươi ra thì còn ai muốn đối phó với nhị tiểu thư?” Trương Thuận hừ lạnh nói.
Diệp Viễn cười nói: “Trương hộ vệ, nói chuyện phải dùng lương tâm! Ngươi nói ta làm, chung quy cũng phải có chứng cứ chứ?”
Diệp Viễn không cho rằng Trương Thuận biết sự tồn tại của Nhật Nguyệt Thiên Đồng, loại đồng thuật này là chuyện của hai người, căn bản người ngoài không có cách nào phát hiện.
Có Lương Uyển Như ở đây, Trương Thuận cũng không dám làm càn quá mức.
Suy nghĩ cả nửa ngày, hắn cũng không tìm ra nửa điểm chứng cứ chứng minh Lương Uyển Dung phát rồ là do Diệp Viễn làm, nên cũng đành cho qua.
Chạng vạng, Lương Uyển Dung mơ màng tỉnh lại, phát hiện ánh mắt của bọn hộ vệ xung quanh trở nên quái dị hẳn lên.
Nàng bỗng nhiên cả kinh, nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng ban ngày của mình, nhất thời ngượng đến đỏ cả mặt.
Lương Uyển Như sốt sắng, nàng giãy giụa muốn bò lên, nhưng một cước kia thật sự không hề nhẹ, nàng làm sao cũng không thể bò dậy.
Nhìn thanh đao nhỏ cách hai mắt của Diệp Viễn càng ngày càng gần, Lương Uyển Như gấp đến độ khóc nức nở lên.
Mấy người Trương Thuận nhìn thấy cảnh này cũng bất đắc dĩ, lòng dạ độc ác là danh xưng của tiểu thư này, vậy mà tiểu tử này lại dám chọc nhị tiểu thư, thực sự là chán sống rồi.
Ánh mắt liếc nhìn Lương Uyển Như, trong lòng Lương Uyển Dung nổi lên một trận đắc ý.
Bộ dáng này của Lương Uyển Như là thứ mà nàng muốn nhìn nhất.
Cái dáng vẻ mặc kệ không muốn hơn thua lúc bình thường đã khiến nàng ghét bỏ rồi!
Lương Uyển Dung giơ dao găm lên, mạnh mẽ đâm xuống.
Tất cả mọi người đều không đành lòng nhìn thấy tình cảnh này, đều xoay đầu liếc sang chỗ khác.
Nhưng đợi cả nửa ngày cũng không nghe tiếng kêu la thảm thiết của Diệp Viễn.
Quay đầu nhìn lại, từng người từng người một đều không khỏi trợn to mắt.
“Loảng xoảng!”
Tiểu đao bị ném ở trên mặt đất, trên mặt Lương Uyển Dung vậy mà lại dập dờn hiện lên vẻ xuân sắc.
Ánh mắt nàng mê ly, gò má ửng đỏ, hai tay lại đang xoa xoa trên người mình, hai mắt mông lung trừng trừng nhìn chằm chằm vào Trương Thuận, nhìn đến nỗi khiến cả người hắn sợ hãi.
“Nhị tiểu thư, ngươi...”
Bản năng Trương Thuận ý thức được có chuyện không ổn, bộ dáng này của nhị tiểu thư rõ ràng là muốn phát động xuân tình!
Quả nhiên, nhị tiểu thư bước một bước dài đi tới bên người Trương Thuận, trực tiếp vòng lấy eo của hắn, ngẩng đầu lên hôn Trương Thuận một trận mãnh liệt.
“Thuận ca ca, Dung Nhi đã yêu thích ngươi rồi! Ngươi... ngươi muốn Dung Nhi có được hay không? Có được hay không?”
Giọng nói của Lương Uyển Dung khiến cho xương cốt của Trương Thuận đều muốn tan rã.
Tất cả hộ vệ đều hoàn toàn há hốc mồm, đây... đây là tình huống gì?
Nói thật, dung mạo của Lương Uyển Dung rất xinh đẹp, lại làm bộ dáng mị hoặc này nữa, làm sao Trương Thuận có thể không động tâm?
Nhưng mà, cũng chỉ vỏn vẹn là động tâm mà thôi.
Nhiều người nhìn như vậy, không phải sẽ lấy mạng của hắn sao.
Trương Thuận làm một vẻ mặt kinh hãi đến biến sắc, vội vã muốn đẩy Lương Uyển Dung ra, nhưng Lương Uyển Dung lại giống như là cao da chó cứ bám dính lấy hắn, chết cũng không buông tay.
Địa vị của Lương Uyển Dung ở Lương gia không phải bình thường, Trương Thuận không dám nặng tay cho nên cả người gần như muốn phát điên.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau lôi nhị tiểu thư ra!”
Trương Thuận tê dại cả da đầu, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như có mỹ nữ tự đưa tới cửa. Việc này mà bị truyền đến Lương gia, bị con cọp cái kia biết được thì hắn chết chắc.
Nguyên một đám hộ vệ lúc này mới giống như vừa ở trong mộng tỉnh lại, vội vã đi tới kéo Lương Uyển Dung ra.
Lương Uyển Dung giãy giụa một trận, liều mạng lôi kéo quần áo Trương Thuận không buông tay.
Cũng may thực lực của bọn hộ vệ đủ mạnh, mọi người cùng nhau gồng sức mới có thể kéo nàng ra được.
Lúc này, quần áo Lương Uyển Dung xốc xếch, nửa người trên lộ ra từng mảng lớn da thịt trắng như tuyết, một đám hộ vệ nhìn thấy nước miếng chảy ròng ròng.
“Thuận ca ca, Dung Nhi thật sự thật thích ngươi, ngươi muốn Dung Nhi đi!”
Tuy rằng bị hạn chế, nhưng trong miệng Lương Uyển Dung vẫn si mê triền miên không ngớt.
Trương Thuận chỉnh đốn lại y phục của mình, đi tới trước mặt Lương Uyển Dung thi lễ nói: “Nhị tiểu thư, đắc tội rồi!”
Dứt lời, hắn đánh ra một chưởng chém vào cổ Lương Uyển Dung, Lương Uyển Dung hét lên rồi ngã gục.
Làm xong những việc này, Trương Thuận trực tiếp đi đến chỗ Diệp Viễn.
Sau cú đá đó, cuối cùng Lương Uyển Như cũng dần dần thấy ổn hơn, bắt đầu bò dậy từ trên mặt đất.
Nhìn thấy tình cảnh này, nàng đưa tay cản lại, che ở trước người Diệp Viễn.
Trương Thuận sững sờ, thi lễ nói: “Đại tiểu thư, tình huống của nhị tiểu thư ngươi cũng đã nhìn thấy, tên tiểu tử này không rõ lai lịch, có gì đó quái lạ, sợ rằng không phải người tốt lành gì! Người bảo vệ hắn như vậy, thật sự không tốt lắm?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lương Uyển Như lóe lên, xoay người lại nhìn Diệp Viễn một chút, thấy Diệp Viễn vẫn làm một vẻ mặt thản nhiên, nàng quay đầu lại về hướng Trương Thuận khoa tay lên.
Nàng chỉ chỉ Lương Uyển Dung, ý tứ là chuyện này do Lương Uyển Dung sai.
Trương Thuận đau cả đầu, chuyện này nhìn từ đầu tới đuôi, đương nhiên rõ ràng là do Lương Uyển Dung không có chuyện gì lại đi kiếm chuyện.
Nhưng mà những lời này Lương Uyển Như có thể nói, còn hắn thì lại không thể nói.
Hắn chỉ là một kẻ hạ nhân, chỉ có thể cầm đầu mâu chĩa thẳng vào Diệp Viễn không rõ lai lịch.
Tuy rằng vậy, nhưng hắn cũng không nhìn ra được Diệp Viễn làm cách nào.
Dựa theo lời của Vô Trần thì những người này bất quá cũng chỉ như người phàm tục.
Nhưng mà là phàm nhân có Đạo Huyền Cảnh!
Thời điểm nghe được cái lý luận này Diệp Viễn cũng sợ hết hồn.
Vô Trần nói, tại Thông Thiên Giới, cảnh giới của võ giả lúc vừa mới sinh ra, phần lớn là do cha mẹ quyết định.
Ví dụ như hai tên cường giả cảnh giới Thiên Đế kết hợp lại với nhau, đời sau sinh ra tối thiểu cũng là Thần Quân Cảnh, thậm chí có một vài tỷ lệ nhất định sẽ sinh ra cường giả Chân Thần Cảnh!
Trong truyền thuyết, còn có đời sau của Thiên Đế, sinh ra đã là Thiên Tôn!
Vừa sinh ra đã là Chân Thần Cảnh, đây đã là thắng từ ngay vạch xuất phát. Cảnh giới Thiên Tôn thì càng khó mà tin nổi.
Lúc đó, Diệp Viễn nghe thấy thì không thể nào tưởng tượng nổi.
Hai cường giả Thần Cảnh bình thường kết hợp lại với nhau, đời sau sinh ra phần lớn đều thành Đạo Huyền Cảnh.
Đương nhiên, cuối cùng cũng chính là Đạo Huyền Cảnh.
Đạo Huyền Cảnh ở Thông Thiên Giới được gọi là phàm nhân!
Trong thế giới Tiên Lâm đó là cảnh giới mà đại đa số võ giả theo đuổi cả đời, ở đây chỉ vỏn vẹn là phàm nhân mà thôi.
Nhưng mà ở Thông Thiên Giới, muốn tu luyện tới Thần Cảnh thì dễ dàng hơn so với thế giới Tiên Lâm rất nhiều.
Nhưng mặc dù như thế thì số lượng lớn nhất ở Thông Thiên Giới vẫn như cũ là “Phàm nhân”.
Trong cả nhóm người ở đây, chỉ có duy nhất một tên cường giả Thần Cảnh, đó chính là Trương Thuận.
Vì lẽ đó, cho dù Diệp Viễn không cách nào nhúc nhích nhưng vẫn có thể dùng Nhật Nguyệt Thiên Đồng khiến cho Lương Uyển Dung bị trúng chiêu còn dễ hơn cả ăn cháo.
Lương Uyển Như bảo vệ khiến cho Trương Thuận vô cùng khó xử.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì nhị tiểu thư?” Ánh mắt Trương Thuận lướt qua Lương Uyển Như, nhìn về phía Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn nhàn nhạt đáp: “Có phải là Trương hộ vệ đang hiểu lầm cái gì không? Hiện tại ngay cả động đậy ta cũng không cách nào làm được, Thần Nguyên bị phá vỡ, ngươi cảm thấy ta có thể làm cái gì? Theo ta thấy, hẳn là Uyển Dung tiểu thư thật sự chân thành với Trương hộ vệ đấy! Trương hộ vệ cũng không cần phải tự ti, tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả Động Huyền Thần Cảnh, đã thoát khỏi địa vị phàm nhân. Cho dù thật sự phát sinh cái gì với Uyển Dung tiểu thư thì cũng không bị bôi nhọ...”
Sắc mặt Trương Thuận chìm xuống, hắn biết Diệp Viễn đang nói hươu nói vượn.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, lời Diệp Viễn nói đều có lý.
Vừa nãy hắn liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, tự tin cho rằng dưới mí mắt của hắn thì Diệp Viễn không thể làm chuyện gì mà hắn không biết.
Trên thực tế, Diệp Viễn thật sự không hề vận dụng một chút thần nguyên nào.
Sau khi Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh, Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng thuận tình thuận lý khôi phục lại Thần Cảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!