“Không gian loạn lưu?” Vẻ mặt Diệp Viễn mờ mịt, không hiểu chuyện gì.
“Thế giới Thiên Tôn là một tiểu thế giới đóng kín, hoàn toàn trái ngược với Thông Thiên Giới. Ở thế giới Thiên Tôn, cho dù tu luyện tới Chân Thần Cảnh thì cũng không cách nào phi thăng đến Thông Thiên Giới! Bởi vì, mỗi thế giới Thiên Tôn đều có một cái cánh cửa tỏa giới! Ổ khóa của cánh cửa tỏa giới này dùng để ngăn cách giữa thế giới Thiên Tôn cùng Thông Thiên Giới. Trung gian là không gian loạn lưu vô tận.” Côn Ngô nói.
Trong lòng Diệp Viễn cả kinh, nói: "Vậy mười vạn năm trước, cường giả thần đạo bọn họ có phải đều thông qua cánh cửa tỏa giới để tiến vào Thông Thiên Giới?”
Khóe miệng Côn Ngô lóe qua một tia xem thường, nói: “Bọn họ là từ cánh cửa tỏa giới đi ra ngoài, còn có thể đến được Thông Thiên Giới hay không thì không biết được.”
Hai mắt Diệp Viễn trợn tròn, cuối cùng cũng đã rõ ý tứ của Côn Ngô.
Không gian loạn lưu này thật sự rất đáng sợ!
Mười vạn năm trước, cường giả Thần Cảnh rời khỏi Tiên Lâm Vực ít nhất cũng không dưới một trăm người.
Tuy rằng Thiên Đạo suy sụp, thế nhưng trong đó khẳng định sẽ có tồn tại Khuy Thiên Thần Cảnh.
Đội hình mạnh mẽ như vậy mà Côn Ngô lại dùng lượng từ “mấy” để hình dung, có thể thấy được phạm vi của không gian loạn lưu đã chết biết bao nhiêu người!
Phải biết rằng, những cường giả thần đạo kia đều là tồn tại đỉnh cao ở Tiên Lâm Vực!
Có thể sống sót trong phạm vi của không gian loạn lưu này, thậm chí ngay cả một phần trăm cũng chưa tới!
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn, Côn Ngô biết Diệp Viễn đã hiểu, cười nói: “Hiện tại, vẫn còn muốn đi Thông Thiên Giới sao?”
Trong ánh mắt Diệp Viễn lóe lên một tia ngoan lệ nói: “Không gian loạn lưu này có đáng sợ như thế nào cũng không so sánh được với việc mất đi Linh Tuyết! Thông Thiên Giới, ta nhất định phải xông vào một lần, còn phải xin tiền bối cho vài lời khuyên!”
Côn Ngô bật cười nói: “Cũng thật là một kẻ si tình! Nhưng mà không gian loạn lưu này chỉ là thử thách đầu tiên mà ngươi phải đối mặt thôi! Điều kiện thứ hai mới thật sự khó khăn!”
Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói: “Tiền bối, xin cứ nói!”
Côn Ngô cũng nghiêm mặt lại nói: “Truyền thuyết nói rằng trên Thông Thiên Sơn, có một loại nước suối được gọi là Sinh Mệnh Chi Lệ. Nghe đồn Sinh Mệnh Chi Lệ là từ trên đỉnh ngọn Thông Thiên Sơn này chảy xuống, chỉ cần uống vào một giọt, cho dù chỉ còn một tia linh thức vẫn còn tồn tại thì vẫn có thể cải tử hồi sinh! Tục truyền, cực kỳ lâu về trước, từng có người tìm thấy Sinh Mệnh Chi Lệ này. Nhưng đó chỉ là nghe đồn, từ xưa tới nay chưa từng có ai thật sự tìm được. Ít nhất thì với cảnh giới Tiên Lâm chưa từng có người nhìn thấy.”
Nghe Côn Ngô nói như thế, Diệp Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiền bối, cho dù vãn bối phải xới ba tất đất của Thông Thiên thì cũng phải nhất định tìm thấy Sinh Mệnh Chi Lệ này!" Diệp Viễn kiên định nói.
Công phu không phụ lòng người, cho dù chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không bỏ qua!
Hắn tin tưởng, cuối cùng có một ngày hắn cũng sẽ có thể tìm thấy Sinh Mệnh Chi Lệ này.
Chỉ là, hắn khiến cho Côn Ngô cùng Vô Trần đồng thời cười lớn.
Diệp Viễn làm một vẻ mặt mờ mịt, không rõ vì sao.
Vô Trần khẽ cười nói: “Tiểu tử, ngươi cũng thật là một kẻ không biết không sợ! Cái Thông Thiên Sơn kia, không phải ngươi muốn đào thì có thể đào! Đó là thánh địa ngộ đạocủa Thông Thiên Giới, chỉ có đạt đến Thần Quân Cảnh mở ra thế giới trong cơ thể mới có thể bước lên Thông Thiên Sơn! Bằng không, ngươi sẽ bị sức mạnh quy tắc của Thông Thiên Sơn ép thành thịt vụn! Mà cường giả Thần Quân Cảnh chỉ có thể lên cao mười dặm, lên trên nữa thì phải đạt đến Thiên Thần Cảnh mới có thể bước lên. Thứ mà Tiên Lâm Thiên Tôn chưa từng thấy, ít nhất cũng ở phía trên cao vạn dặm! Cho dù ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn thì cũng không biết đã là năm nào tháng nào rồi!”
Diệp Viễn nghe được thì hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ mới biết được sự bất phàm của Thông Thiên Sơn này.
Lúc trước hắn còn kỳ quái, tại sao thế giới bên ngoài lại được mệnh danh theo tên của một ngọn núi, thì ra là bởi vì nguyên nhân này.
Côn Ngô bổ sung thêm: “Quên nói cho ngươi biết, chín đại Đạo Tổ là do ngộ đạo tại một trăm vạn dặm trên Thông Thiên Sơn cho nên nhận được sự tán thành của một phương quy tắc để trở thành Đạo Tổ! Rất nhiều người đều suy đoán rằng, nếu như thật sự có Sinh Mệnh Chi Lệ thì rất có thể nằm ở trên một trăm vạn dặm! Nhưng mà ngươi cảm thấy, ngươi có mấy thành nắm chắc để tu thành Đạo Tổ?”
Cả người Diệp Viễn chấn động, rốt cuộc biết được lý do vì sao Côn Ngô lại nói đó là chuyện gần như không thể rồi!
Bởi vì muốn trở thành tân Đạo Tổ, nhất định phải có một tên lão Đạo Tổ chết đi!
Cái độ khó này quả thực có thể so với lên trời!
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Viễn trở nên khó coi cực kỳ, hắn chợt phát hiện ra Côn Ngô nói nhiều như vậy cũng tương đương với việc nói vô ích.
“Tiền bối, chuyện này... lẽ nào không còn biện pháp khác sao?” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Côn Ngô liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói: “Còn hai biện pháp khác!”
Ánh mắt Diệp Viễn sáng lên, không nghĩ tới Côn Ngô lại nói vẫn còn hai biện pháp!
“Tiền bối, xin mời nói!” Trong tròng mắt Diệp Viễn lại lộ ra vẻ ước ao.
Côn Ngô thở dài nói: “Biện pháp thứ nhất, chính là mời một trong những vị Đạo Tổ đó ra tay, để hắn hỗ trợ ngươi tìm Sinh Mệnh Chi Lệ! Biện pháp thứ hai, chính là xin Sinh Mệnh Đạo Tổ ra tay! Hắn chính là người được quy tắc sinh mệnh tán thành, nếu như hắn đồng ý ra tay có lẽ sẽ cứu được nha đầu này. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta! Ở Thông Thiên Giới, người mạnh nhất có thể thấy được cũng chỉ là Thiên Đế. Đã không biết bao nhiêu năm rồi Đạo Tổ chưa từng xuất hiện qua, căn bản là chưa một ai gặp được bọn họ.”
Tâm tư Diệp Viễn một trận ngổn ngang, những lời này nói ra cũng chẳng khác gì chưa nói.
Tổng hợp của ba cái phương pháp này lại thì cũng chỉ là nhất định phải do Đạo Tổ ra tay, hoặc là đạt đến cảnh giới Đạo Tổ.
Chuyện này... gần như là chuyện không thể nào.
Nhìn thấy Diệp Viễn làm một vẻ mặt hồn bay phách lạc, Côn Ngô cùng Vô Trần ở phía đối diện cũng một trận bất đắc dĩ.
Bọn họ có thể nhìn ra được cảm tình Diệp Viễn đối với Mộ Linh Tuyết, nhưng mà, muốn cứu một người chỉ còn lại một tia linh thức, độ khó này thật sự quá lớn.
“Buông bỏ đi, chuyện này đối với ngươi mà nói, căn bản là điều không thể! Trên thực tế, theo ta thấy độ khả thi khi ngươi thông qua không gian loạn lưu đã gần như là số không rồi! Cố gắng ở lại Tiên Lâm Vực làm chưởng khống giả đi!” Côn Ngô thở dài nói.
Một lúc lâu, Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, tâm tình dường như bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn, Côn Ngô và Vô Trần cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Diệp Viễn chết ở bên trong không gian loạn lưu thì Tiên Lâm Vực lại trở thành thế giới Thiên Tôn không có chủ.
Không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn suy vong.
Bọn họ có quan hệ với Tiên Lâm Thiên Tôn cũng không ít, tất nhiên là không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
“Tiền bối, xin nói cho ta biết phương pháp để thông qua cánh cửa tỏa giới!” Ánh mắt Diệp Viễn kiên định, nói.
Hai người Côn Ngô kinh ngạc không ngớt, còn cho rằng chính mình đã nghe lầm.
Bọn họ đã trần thuật lại những chuyện lợi hại vô cùng rõ ràng, nhưng mà, Diệp Viễn vẫn u mê không tỉnh.
Vì một cô gái lại lựa chọn đi con đường hoàn toàn không có khả năng, lúc nào cũng có thể mất mạng, chuyện này quả thật khiến người ta không thể nào hiểu được.
Cường giả Thông Thiên Giới không phải một tên giun dế ở thế giới Thiên Tôn có thể vọng tưởng phỏng đoán được!
Cho dù Diệp Viễn có là người chưởng khống Tiên Lâm Vực thì ở Thông Thiên Giới vẫn là tồn tại tầng thấp nhất!
Cho dù Diệp Viễn ở Tiên Lâm Vực có là kinh tài tuyệt diễm thì khi đến Thông Thiên Giới cũng là con rồng cuộn mình lại!
“Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ càng!” Côn Ngô ngưng trọng nói.
Sắc mặt Diệp Viễn kiên định hơn bao giờ hết, hắn gật đầu nói: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ càng! Nếu như cứu Linh Tuyết, nhất định phải đạt được thành tựu Đạo Tổ, vậy thì ta sẽ trở thành vị Đạo Tổ thứ mười của Thông Thiên Giới!"
“Không gian loạn lưu?” Vẻ mặt Diệp Viễn mờ mịt, không hiểu chuyện gì.
“Thế giới Thiên Tôn là một tiểu thế giới đóng kín, hoàn toàn trái ngược với Thông Thiên Giới. Ở thế giới Thiên Tôn, cho dù tu luyện tới Chân Thần Cảnh thì cũng không cách nào phi thăng đến Thông Thiên Giới! Bởi vì, mỗi thế giới Thiên Tôn đều có một cái cánh cửa tỏa giới! Ổ khóa của cánh cửa tỏa giới này dùng để ngăn cách giữa thế giới Thiên Tôn cùng Thông Thiên Giới. Trung gian là không gian loạn lưu vô tận.” Côn Ngô nói.
Trong lòng Diệp Viễn cả kinh, nói: "Vậy mười vạn năm trước, cường giả thần đạo bọn họ có phải đều thông qua cánh cửa tỏa giới để tiến vào Thông Thiên Giới?”
Khóe miệng Côn Ngô lóe qua một tia xem thường, nói: “Bọn họ là từ cánh cửa tỏa giới đi ra ngoài, còn có thể đến được Thông Thiên Giới hay không thì không biết được.”
Hai mắt Diệp Viễn trợn tròn, cuối cùng cũng đã rõ ý tứ của Côn Ngô.
Không gian loạn lưu này thật sự rất đáng sợ!
Mười vạn năm trước, cường giả Thần Cảnh rời khỏi Tiên Lâm Vực ít nhất cũng không dưới một trăm người.
Tuy rằng Thiên Đạo suy sụp, thế nhưng trong đó khẳng định sẽ có tồn tại Khuy Thiên Thần Cảnh.
Đội hình mạnh mẽ như vậy mà Côn Ngô lại dùng lượng từ “mấy” để hình dung, có thể thấy được phạm vi của không gian loạn lưu đã chết biết bao nhiêu người!
Phải biết rằng, những cường giả thần đạo kia đều là tồn tại đỉnh cao ở Tiên Lâm Vực!
Có thể sống sót trong phạm vi của không gian loạn lưu này, thậm chí ngay cả một phần trăm cũng chưa tới!
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn, Côn Ngô biết Diệp Viễn đã hiểu, cười nói: “Hiện tại, vẫn còn muốn đi Thông Thiên Giới sao?”
Trong ánh mắt Diệp Viễn lóe lên một tia ngoan lệ nói: “Không gian loạn lưu này có đáng sợ như thế nào cũng không so sánh được với việc mất đi Linh Tuyết! Thông Thiên Giới, ta nhất định phải xông vào một lần, còn phải xin tiền bối cho vài lời khuyên!”
Côn Ngô bật cười nói: “Cũng thật là một kẻ si tình! Nhưng mà không gian loạn lưu này chỉ là thử thách đầu tiên mà ngươi phải đối mặt thôi! Điều kiện thứ hai mới thật sự khó khăn!”
Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói: “Tiền bối, xin cứ nói!”
Côn Ngô cũng nghiêm mặt lại nói: “Truyền thuyết nói rằng trên Thông Thiên Sơn, có một loại nước suối được gọi là Sinh Mệnh Chi Lệ. Nghe đồn Sinh Mệnh Chi Lệ là từ trên đỉnh ngọn Thông Thiên Sơn này chảy xuống, chỉ cần uống vào một giọt, cho dù chỉ còn một tia linh thức vẫn còn tồn tại thì vẫn có thể cải tử hồi sinh! Tục truyền, cực kỳ lâu về trước, từng có người tìm thấy Sinh Mệnh Chi Lệ này. Nhưng đó chỉ là nghe đồn, từ xưa tới nay chưa từng có ai thật sự tìm được. Ít nhất thì với cảnh giới Tiên Lâm chưa từng có người nhìn thấy.”
Nghe Côn Ngô nói như thế, Diệp Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Tiền bối, cho dù vãn bối phải xới ba tất đất của Thông Thiên thì cũng phải nhất định tìm thấy Sinh Mệnh Chi Lệ này!" Diệp Viễn kiên định nói.
Công phu không phụ lòng người, cho dù chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng sẽ không bỏ qua!
Hắn tin tưởng, cuối cùng có một ngày hắn cũng sẽ có thể tìm thấy Sinh Mệnh Chi Lệ này.
Chỉ là, hắn khiến cho Côn Ngô cùng Vô Trần đồng thời cười lớn.
Diệp Viễn làm một vẻ mặt mờ mịt, không rõ vì sao.
Vô Trần khẽ cười nói: “Tiểu tử, ngươi cũng thật là một kẻ không biết không sợ! Cái Thông Thiên Sơn kia, không phải ngươi muốn đào thì có thể đào! Đó là thánh địa ngộ đạocủa Thông Thiên Giới, chỉ có đạt đến Thần Quân Cảnh mở ra thế giới trong cơ thể mới có thể bước lên Thông Thiên Sơn! Bằng không, ngươi sẽ bị sức mạnh quy tắc của Thông Thiên Sơn ép thành thịt vụn! Mà cường giả Thần Quân Cảnh chỉ có thể lên cao mười dặm, lên trên nữa thì phải đạt đến Thiên Thần Cảnh mới có thể bước lên. Thứ mà Tiên Lâm Thiên Tôn chưa từng thấy, ít nhất cũng ở phía trên cao vạn dặm! Cho dù ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn thì cũng không biết đã là năm nào tháng nào rồi!”
Diệp Viễn nghe được thì hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ mới biết được sự bất phàm của Thông Thiên Sơn này.
Lúc trước hắn còn kỳ quái, tại sao thế giới bên ngoài lại được mệnh danh theo tên của một ngọn núi, thì ra là bởi vì nguyên nhân này.
Côn Ngô bổ sung thêm: “Quên nói cho ngươi biết, chín đại Đạo Tổ là do ngộ đạo tại một trăm vạn dặm trên Thông Thiên Sơn cho nên nhận được sự tán thành của một phương quy tắc để trở thành Đạo Tổ! Rất nhiều người đều suy đoán rằng, nếu như thật sự có Sinh Mệnh Chi Lệ thì rất có thể nằm ở trên một trăm vạn dặm! Nhưng mà ngươi cảm thấy, ngươi có mấy thành nắm chắc để tu thành Đạo Tổ?”
Cả người Diệp Viễn chấn động, rốt cuộc biết được lý do vì sao Côn Ngô lại nói đó là chuyện gần như không thể rồi!
Bởi vì muốn trở thành tân Đạo Tổ, nhất định phải có một tên lão Đạo Tổ chết đi!
Cái độ khó này quả thực có thể so với lên trời!
Trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Viễn trở nên khó coi cực kỳ, hắn chợt phát hiện ra Côn Ngô nói nhiều như vậy cũng tương đương với việc nói vô ích.
“Tiền bối, chuyện này... lẽ nào không còn biện pháp khác sao?” Diệp Viễn bất đắc dĩ nói.
Côn Ngô liếc mắt nhìn hắn, gật đầu nói: “Còn hai biện pháp khác!”
Ánh mắt Diệp Viễn sáng lên, không nghĩ tới Côn Ngô lại nói vẫn còn hai biện pháp!
“Tiền bối, xin mời nói!” Trong tròng mắt Diệp Viễn lại lộ ra vẻ ước ao.
Côn Ngô thở dài nói: “Biện pháp thứ nhất, chính là mời một trong những vị Đạo Tổ đó ra tay, để hắn hỗ trợ ngươi tìm Sinh Mệnh Chi Lệ! Biện pháp thứ hai, chính là xin Sinh Mệnh Đạo Tổ ra tay! Hắn chính là người được quy tắc sinh mệnh tán thành, nếu như hắn đồng ý ra tay có lẽ sẽ cứu được nha đầu này. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta! Ở Thông Thiên Giới, người mạnh nhất có thể thấy được cũng chỉ là Thiên Đế. Đã không biết bao nhiêu năm rồi Đạo Tổ chưa từng xuất hiện qua, căn bản là chưa một ai gặp được bọn họ.”
Tâm tư Diệp Viễn một trận ngổn ngang, những lời này nói ra cũng chẳng khác gì chưa nói.
Tổng hợp của ba cái phương pháp này lại thì cũng chỉ là nhất định phải do Đạo Tổ ra tay, hoặc là đạt đến cảnh giới Đạo Tổ.
Chuyện này... gần như là chuyện không thể nào.
Nhìn thấy Diệp Viễn làm một vẻ mặt hồn bay phách lạc, Côn Ngô cùng Vô Trần ở phía đối diện cũng một trận bất đắc dĩ.
Bọn họ có thể nhìn ra được cảm tình Diệp Viễn đối với Mộ Linh Tuyết, nhưng mà, muốn cứu một người chỉ còn lại một tia linh thức, độ khó này thật sự quá lớn.
“Buông bỏ đi, chuyện này đối với ngươi mà nói, căn bản là điều không thể! Trên thực tế, theo ta thấy độ khả thi khi ngươi thông qua không gian loạn lưu đã gần như là số không rồi! Cố gắng ở lại Tiên Lâm Vực làm chưởng khống giả đi!” Côn Ngô thở dài nói.
Một lúc lâu, Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, tâm tình dường như bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Viễn, Côn Ngô và Vô Trần cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Diệp Viễn chết ở bên trong không gian loạn lưu thì Tiên Lâm Vực lại trở thành thế giới Thiên Tôn không có chủ.
Không bao lâu nữa, sẽ hoàn toàn suy vong.
Bọn họ có quan hệ với Tiên Lâm Thiên Tôn cũng không ít, tất nhiên là không muốn nhìn thấy chuyện như vậy phát sinh.
“Tiền bối, xin nói cho ta biết phương pháp để thông qua cánh cửa tỏa giới!” Ánh mắt Diệp Viễn kiên định, nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!