Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

“Vô Trần Lão Quỷ, tiểu tử này cũng đã khống chế được Thiên Đạo, ngươi còn dự định làm rùa rụt cổ tới khi nào?” Đột nhiên Côn Ngô nói.

Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, có chút không hiểu chuyện gì, bởi vì Côn Ngô đang quay sang nói với hắn.

Bỗng nhiên, một bóng người nhàn nhạt xuất hiện trước mặt hai người, là một lão giả tang thương.

Thân hình lão giả rất mờ nhạt, nhạt đến nỗi gần như trong suốt.

"Khúc gỗ nhà ngươi, biết rõ hiện tại ta hết sức yếu ớt mà còn muốn triệu hoán ta đi ra!” Vô Trần cười mắng.

Côn Ngô cười nói: “Không phải là ta muốn triệu hoán ngươi đi ra, là hắn cần sự giúp đỡ của ngươi!”

Vô Trần cười khổ nói: “Ngươi đó ngươi đó, được rồi, nếu là chuyện của hắn thì cũng không cho phép lão phu chối từ!”

Trong lúc nói chuyện, Vô Trần quay về phía Mộ Linh Tuyết nhẹ nhàng phất một cái, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh huyền diệu bao vây nàng lại.

Tiếp đó, Mộ Linh Tuyết hóa thành một vệt sáng rồi tiến vào giữa mi tâm của Diệp Viễn.

Tình cảnh này, có thể nói là dọa Diệp Viễn nhảy lên một cái.

Vậy mà Mộ Linh Tuyết đã tiến vào bên trong Trấn Hồn Châu!

“Tiền bối, chuyện này...” Diệp Viễn kinh ngạc nói.

Côn Ngô cười nói: “Vô Trần Lão Quỷ chính là khí linh của Trấn Hồn Châu, một tay của ta chỉ có thể bảo vệ một tia linh thức bất diệt của nha đầu kia, thế nhưng thời gian chống đỡ cũng không được bao lâu. Muốn duy trì sinh cơ của nàng thì nhất định phải mượn sức mạnh của Trấn Hồn Châu.”

Lần này Diệp Viễn cả kinh không phải chuyện nhỏ, hắn không nghĩ tới lão giả này lại là khí linh của Trấn Hồn Châu!

Hắn vội vã cúi chào Vô Trần, nói: “Xin nhờ cậy tiền bối rồi!”

Diệp Viễn có thể cảm giác được, trạng thái của Vô Trần cũng không phải rất tốt, để thu thân thể của Mộ Linh Tuyết vào trong Trấn Hồn Châu cũng đã tiêu hao không ít lực lượng của hắn.

Vô Trần cười nói: “Ngươi là tân chủ nhân của Trấn Hồn Châu, việc này là đương nhiên phải làm rồi. Huống hồ, nếu không có ngươi thì ta cũng không cách nào thức tỉnh một lần nữa. Chỉ là trạng thái hiện tại của ta rất không ổn định, duy trì sinh cơ của tiểu nha đầu kia còn phải cần bổ sung hồn lực.”

Bỗng nhiên Diệp Viễn nhớ đến Tử Hồn Thụ cùng Lý Khôi, chẳng lẽ Tử Hồn Thụ cùng Lý Khôi kia là bị lão giả trước mắt này nuốt chửng?

Ý nghĩ này khiến cho Diệp Viễn sợ hết hồn.

Cường đại như Tử Hồn Thụ mà lại bị Trấn Hồn Châu nuốt chửng dễ dàng như ăn cháo vậy sao?

"Tiền bối nói bổ sung hồn lực, chẳng lẽ là... nuốt chửng thần hồn?" Diệp Viễn hỏi.

Vô Trần cười nói: “Không sai! Sinh linh ở Tiên Lâm Vực có hồn lực quá yếu, căn bản là không đủ để giúp ta thức tỉnh. Cũng chỉ có mấy tên như Tử Hồn Thụ mới miễn cưỡng đủ khẩu vị của ta.”

Diệp Viễn nghe xong thì không còn gì để nói, Tử Hồn Thụ ở Thần Vực này đã là tồn tại vô địch, vậy mà chỉ mới miễn cưỡng đủ khẩu vị của hắn!

Nhưng mà ngẫm lại, Vô Trần nuốt chửng Tử Hồn Thụ nhưng cũng mới khôi phục một tí tẹo như thế, hắn cũng thấy thoải mái.

Khí linh của Thiên Tôn Linh Bảo không phải thứ hắn có thể suy đoán.

“Trấn Hồn Châu là Thiên Tôn Linh Bảo thuộc loại phòng ngự thần hồn, uy lực vô cùng! Nếu như Vô Trần Lão Quỷ có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao thì ngay cả Thiên Tôn đích thân tới đây cũng không cách nào công kích được thần hồn của ngươi! Loại Thiên Tôn Linh Bảo này, ngay cả ở Thông Thiên Giới cũng cực kỳ ít ỏi!”

Hiển nhiên, Côn Ngô vô cùng tôn sùng Trấn Hồn Châu.

Nhưng Vô Trần lại cười nói: "Dựa vào trạng thái hiện tại của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đối công kích dòm ngó thần hồn của Thiên Thần Cảnh. Mạnh hơn nữa, ta e rằng sẽ lại phải rơi vào trạng thái ngủ say.”

Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Tử Hồn Thụ kia...”

“Tử Hồn Thụ sinh ra ở Tiên Lâm Vực, mà ta là Thiên Tôn Linh Bảo của Tiên Lâm, hắn có mạnh hơn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta! Huống hồ... hắn vốn là do lão phu cầm cố ở Thần Cấm Lãnh Địa này, vốn là dự định nuốt chửng hắn, kết quả... chính ta lại rơi vào trạng thái ngủ say trước.” Vô Trần nói.

Diệp Viễn nghe được thì tấm tắc khen kỳ lạ, không nghĩ tới vẫn còn có chuyện như vậy.

Náo loạn cả nửa ngày, Tử Hồn Thụ này vậy mà lại là chất dinh dưỡng do Trấn Hồn Châu nuôi nhốt!

Chẳng trách lão quỷ mà hắn luôn miệng mắng, lại chính là Vô Trần.

Diệp Viễn ôm quyền hướng về Côn Ngô nói: “Tiền bối, không biết rốt cuộc phương pháp cứu Linh Tuyết là gì?”

Hiện tại điều hắn quan tâm nhất vẫn là cái này.

Không nghi ngờ chút nào, phương pháp cứu Mộ Linh Tuyết khẳng định ở thế giới bên ngoài.

Chuyện mà ngay cả Tiên Lâm Thiên Tôn đều không làm được thì có thể tưởng tượng nó có bao nhiêu độ khó!

Con đường này, thậm chí so với con đường báo thù của hắn còn phải bụi gai dày đặc hơn!

Côn Ngô cười nói: “Ngươi đừng vội, nếu ngươi muốn đi Thông Thiên Giới thì trước tiên ta nói cho ngươi biết tình hình ở Thông Thiên Giới, ngươi suy nghĩ thêm xem có muốn đi hay không.”

Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói: "Xin tiền bối cứ nói!”

Côn Ngô gật gù, nói: “Thông Thiên Giới cùng Tiên Lâm Vực hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau! Nó cũng không phải tầng không gian cao hơn Tiên Lâm Vực, mà là tồn tại thế giới tuyên cổ! Sở dĩ được gọi là Thông Thiên Giới, bởi vì nơi đó có một thần sơn, tên là Thông Thiên Sơn ! Ở Thông Thiên Giới, thứ các ngươi gọi là Thần Cảnh, chỉ là khởi điểm!”

Diệp Viễn biến sắc, ý tứ trong lời nói của Côn Ngô chính là, tồn tại đỉnh cao ở Tiên Lâm Vực này thì đi đến nơi nào cũng chỉ là người bình thường nhất!

Chính là... giống như một phàm nhân!

Thế nhưng Diệp Viễn vẫn vô cùng ngóng trông đối với Thông Thiên Giới.

Hắn rất muốn nhìn xem cường giả của thế giới kia mạnh như thế nào!

“Thông Thiên Giới? Thông Thiên Sơn? tiền bối, Tiên Lâm Thiên Tôn kia là tồn tại như thế nào ở Thông Thiên Giới?” Diệp Viễn lẩm bẩm nói.

Côn Ngô cười nói: “Thần Cảnh, tổng cộng có sáu đại cảnh giới, phân biệt là Động Huyền Thần Cảnh, Khuy Thiên Thần Cảnh, Quy Khư Thần Cảnh, Thần Quân Cảnh, Thiên Thần Cảnh, cùng với Chân Thần Cảnh! Trên Chân Thần Cảnh chính là cảnh giới Thiên Tôn! Thiên Tôn ở Thông Thiên Giới cũng là tồn tại cấp bậc đại năng ngự trị ở trên Thần Cảnh! Mà trên Thiên Tôn thì có hai Đại cảnh giới Thiên Đế cùng Đạo Tổ! Chúa tể chân chính của Thông Thiên Giới chính là Đạo Tổ!”

Diệp Viễn nghe đến say mê, không nghĩ tới Thần Cảnh vẫn còn nhiều cảnh giới như vậy.

Thiên Tôn ở trong mắt hắn đã là tồn tại cao không thể với tới. Không nghĩ tới trên Thiên Tôn vẫn còn có cảnh giới càng cao hơn!

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Viễn, Côn Ngô cười nói: “Không cần phải có loại ý nghĩ không thiết thực kia nữa! Cảnh giới Đạo Tổ không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng! Thông Thiên Giới chỉ có chín tên Đạo Tổ, bọn họ đều được thừa nhận là bậc tồn tại chí cao, đã tồn tại vô số tỷ năm! Bọn họ là sự tồn tại vô địch! Một phương quy tắc chỉ thừa nhận một tên Đạo Tổ, trừ khi bọn họ tử vong, bằng không cho dù thiên phú của ngươi có nghịch thiên hơn so với Đạo Tổ thì cũng không thể đạt đến cảnh giới của bọn họ!”

Diệp Viễn nghe xong thì hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi nói: “Còn có cả chuyện như vậy?”

Trong phạm vi nhận thức của Diệp Viễn thì chỉ cần có đầy đủ thiên phú, chỉ cần có đầy đủ nỗ lực, một ngày nào đó chắc chắn có thể bước lên cảnh giới vô thượng.

Nhưng mà loại ý nghĩ này của hắn ở Thông Thiên Giới dường như không thể thực hiện được.

Một tên Đạo Tổ tử vong, mới có một phương quy tắc trống.

Có thể Đạo Tổ là cường giả đỉnh cao tại toàn bộ Thông Thiên Giới, nhưng có ai có thể khiến cho bọn họ ngã xuống?

Trừ khi, bọn họ tự giết lẫn nhau!

Nhưng mà Côn Ngô nói rằng, bọn họ đã tồn tại không biết mấy trăm triệu năm, điều này nói rõ giữa bọn họ thì người này cũng không thể làm gì được người kia.

“Vô Trần Lão Quỷ, tiểu tử này cũng đã khống chế được Thiên Đạo, ngươi còn dự định làm rùa rụt cổ tới khi nào?” Đột nhiên Côn Ngô nói.

Diệp Viễn nghe vậy thì sững sờ, có chút không hiểu chuyện gì, bởi vì Côn Ngô đang quay sang nói với hắn.

Bỗng nhiên, một bóng người nhàn nhạt xuất hiện trước mặt hai người, là một lão giả tang thương.

Thân hình lão giả rất mờ nhạt, nhạt đến nỗi gần như trong suốt.

"Khúc gỗ nhà ngươi, biết rõ hiện tại ta hết sức yếu ớt mà còn muốn triệu hoán ta đi ra!” Vô Trần cười mắng.

Côn Ngô cười nói: “Không phải là ta muốn triệu hoán ngươi đi ra, là hắn cần sự giúp đỡ của ngươi!”

Vô Trần cười khổ nói: “Ngươi đó ngươi đó, được rồi, nếu là chuyện của hắn thì cũng không cho phép lão phu chối từ!”

Trong lúc nói chuyện, Vô Trần quay về phía Mộ Linh Tuyết nhẹ nhàng phất một cái, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh huyền diệu bao vây nàng lại.

Tiếp đó, Mộ Linh Tuyết hóa thành một vệt sáng rồi tiến vào giữa mi tâm của Diệp Viễn.

Tình cảnh này, có thể nói là dọa Diệp Viễn nhảy lên một cái.

Vậy mà Mộ Linh Tuyết đã tiến vào bên trong Trấn Hồn Châu!

“Tiền bối, chuyện này...” Diệp Viễn kinh ngạc nói.

Côn Ngô cười nói: “Vô Trần Lão Quỷ chính là khí linh của Trấn Hồn Châu, một tay của ta chỉ có thể bảo vệ một tia linh thức bất diệt của nha đầu kia, thế nhưng thời gian chống đỡ cũng không được bao lâu. Muốn duy trì sinh cơ của nàng thì nhất định phải mượn sức mạnh của Trấn Hồn Châu.”

Lần này Diệp Viễn cả kinh không phải chuyện nhỏ, hắn không nghĩ tới lão giả này lại là khí linh của Trấn Hồn Châu!

Hắn vội vã cúi chào Vô Trần, nói: “Xin nhờ cậy tiền bối rồi!”

Diệp Viễn có thể cảm giác được, trạng thái của Vô Trần cũng không phải rất tốt, để thu thân thể của Mộ Linh Tuyết vào trong Trấn Hồn Châu cũng đã tiêu hao không ít lực lượng của hắn.

Vô Trần cười nói: “Ngươi là tân chủ nhân của Trấn Hồn Châu, việc này là đương nhiên phải làm rồi. Huống hồ, nếu không có ngươi thì ta cũng không cách nào thức tỉnh một lần nữa. Chỉ là trạng thái hiện tại của ta rất không ổn định, duy trì sinh cơ của tiểu nha đầu kia còn phải cần bổ sung hồn lực.”

Bỗng nhiên Diệp Viễn nhớ đến Tử Hồn Thụ cùng Lý Khôi, chẳng lẽ Tử Hồn Thụ cùng Lý Khôi kia là bị lão giả trước mắt này nuốt chửng?

Ý nghĩ này khiến cho Diệp Viễn sợ hết hồn.

Cường đại như Tử Hồn Thụ mà lại bị Trấn Hồn Châu nuốt chửng dễ dàng như ăn cháo vậy sao?

"Tiền bối nói bổ sung hồn lực, chẳng lẽ là... nuốt chửng thần hồn?" Diệp Viễn hỏi.

Vô Trần cười nói: “Không sai! Sinh linh ở Tiên Lâm Vực có hồn lực quá yếu, căn bản là không đủ để giúp ta thức tỉnh. Cũng chỉ có mấy tên như Tử Hồn Thụ mới miễn cưỡng đủ khẩu vị của ta.”

Diệp Viễn nghe xong thì không còn gì để nói, Tử Hồn Thụ ở Thần Vực này đã là tồn tại vô địch, vậy mà chỉ mới miễn cưỡng đủ khẩu vị của hắn!

Nhưng mà ngẫm lại, Vô Trần nuốt chửng Tử Hồn Thụ nhưng cũng mới khôi phục một tí tẹo như thế, hắn cũng thấy thoải mái.

Khí linh của Thiên Tôn Linh Bảo không phải thứ hắn có thể suy đoán.

“Trấn Hồn Châu là Thiên Tôn Linh Bảo thuộc loại phòng ngự thần hồn, uy lực vô cùng! Nếu như Vô Trần Lão Quỷ có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao thì ngay cả Thiên Tôn đích thân tới đây cũng không cách nào công kích được thần hồn của ngươi! Loại Thiên Tôn Linh Bảo này, ngay cả ở Thông Thiên Giới cũng cực kỳ ít ỏi!”

Hiển nhiên, Côn Ngô vô cùng tôn sùng Trấn Hồn Châu.

Nhưng Vô Trần lại cười nói: "Dựa vào trạng thái hiện tại của ta, nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đối công kích dòm ngó thần hồn của Thiên Thần Cảnh. Mạnh hơn nữa, ta e rằng sẽ lại phải rơi vào trạng thái ngủ say.”

Diệp Viễn hiếu kỳ nói: “Tử Hồn Thụ kia...”

“Tử Hồn Thụ sinh ra ở Tiên Lâm Vực, mà ta là Thiên Tôn Linh Bảo của Tiên Lâm, hắn có mạnh hơn cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta! Huống hồ... hắn vốn là do lão phu cầm cố ở Thần Cấm Lãnh Địa này, vốn là dự định nuốt chửng hắn, kết quả... chính ta lại rơi vào trạng thái ngủ say trước.” Vô Trần nói.

Diệp Viễn nghe được thì tấm tắc khen kỳ lạ, không nghĩ tới vẫn còn có chuyện như vậy.

Náo loạn cả nửa ngày, Tử Hồn Thụ này vậy mà lại là chất dinh dưỡng do Trấn Hồn Châu nuôi nhốt!

Chẳng trách lão quỷ mà hắn luôn miệng mắng, lại chính là Vô Trần.

Diệp Viễn ôm quyền hướng về Côn Ngô nói: “Tiền bối, không biết rốt cuộc phương pháp cứu Linh Tuyết là gì?”

Hiện tại điều hắn quan tâm nhất vẫn là cái này.

Không nghi ngờ chút nào, phương pháp cứu Mộ Linh Tuyết khẳng định ở thế giới bên ngoài.

Chuyện mà ngay cả Tiên Lâm Thiên Tôn đều không làm được thì có thể tưởng tượng nó có bao nhiêu độ khó!

Con đường này, thậm chí so với con đường báo thù của hắn còn phải bụi gai dày đặc hơn!

Côn Ngô cười nói: “Ngươi đừng vội, nếu ngươi muốn đi Thông Thiên Giới thì trước tiên ta nói cho ngươi biết tình hình ở Thông Thiên Giới, ngươi suy nghĩ thêm xem có muốn đi hay không.”

Diệp Viễn hít sâu một hơi, nói: "Xin tiền bối cứ nói!”

Côn Ngô gật gù, nói: “Thông Thiên Giới cùng Tiên Lâm Vực hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau! Nó cũng không phải tầng không gian cao hơn Tiên Lâm Vực, mà là tồn tại thế giới tuyên cổ! Sở dĩ được gọi là Thông Thiên Giới, bởi vì nơi đó có một thần sơn, tên là Thông Thiên Sơn ! Ở Thông Thiên Giới, thứ các ngươi gọi là Thần Cảnh, chỉ là khởi điểm!”

Diệp Viễn biến sắc, ý tứ trong lời nói của Côn Ngô chính là, tồn tại đỉnh cao ở Tiên Lâm Vực này thì đi đến nơi nào cũng chỉ là người bình thường nhất!

Chính là... giống như một phàm nhân!

Thế nhưng Diệp Viễn vẫn vô cùng ngóng trông đối với Thông Thiên Giới.

Hắn rất muốn nhìn xem cường giả của thế giới kia mạnh như thế nào!

“Thông Thiên Giới? Thông Thiên Sơn? tiền bối, Tiên Lâm Thiên Tôn kia là tồn tại như thế nào ở Thông Thiên Giới?” Diệp Viễn lẩm bẩm nói.

Côn Ngô cười nói: “Thần Cảnh, tổng cộng có sáu đại cảnh giới, phân biệt là Động Huyền Thần Cảnh, Khuy Thiên Thần Cảnh, Quy Khư Thần Cảnh, Thần Quân Cảnh, Thiên Thần Cảnh, cùng với Chân Thần Cảnh! Trên Chân Thần Cảnh chính là cảnh giới Thiên Tôn! Thiên Tôn ở Thông Thiên Giới cũng là tồn tại cấp bậc đại năng ngự trị ở trên Thần Cảnh! Mà trên Thiên Tôn thì có hai Đại cảnh giới Thiên Đế cùng Đạo Tổ! Chúa tể chân chính của Thông Thiên Giới chính là Đạo Tổ!”

Diệp Viễn nghe đến say mê, không nghĩ tới Thần Cảnh vẫn còn nhiều cảnh giới như vậy.

Thiên Tôn ở trong mắt hắn đã là tồn tại cao không thể với tới. Không nghĩ tới trên Thiên Tôn vẫn còn có cảnh giới càng cao hơn!

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Viễn, Côn Ngô cười nói: “Không cần phải có loại ý nghĩ không thiết thực kia nữa! Cảnh giới Đạo Tổ không phải thứ mà ngươi có thể tưởng tượng! Thông Thiên Giới chỉ có chín tên Đạo Tổ, bọn họ đều được thừa nhận là bậc tồn tại chí cao, đã tồn tại vô số tỷ năm! Bọn họ là sự tồn tại vô địch! Một phương quy tắc chỉ thừa nhận một tên Đạo Tổ, trừ khi bọn họ tử vong, bằng không cho dù thiên phú của ngươi có nghịch thiên hơn so với Đạo Tổ thì cũng không thể đạt đến cảnh giới của bọn họ!”

Diệp Viễn nghe xong thì hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi nói: “Còn có cả chuyện như vậy?”

Trong phạm vi nhận thức của Diệp Viễn thì chỉ cần có đầy đủ thiên phú, chỉ cần có đầy đủ nỗ lực, một ngày nào đó chắc chắn có thể bước lên cảnh giới vô thượng.

Nhưng mà loại ý nghĩ này của hắn ở Thông Thiên Giới dường như không thể thực hiện được.

Một tên Đạo Tổ tử vong, mới có một phương quy tắc trống.

Có thể Đạo Tổ là cường giả đỉnh cao tại toàn bộ Thông Thiên Giới, nhưng có ai có thể khiến cho bọn họ ngã xuống?

Trừ khi, bọn họ tự giết lẫn nhau!

Nhưng mà Côn Ngô nói rằng, bọn họ đã tồn tại không biết mấy trăm triệu năm, điều này nói rõ giữa bọn họ thì người này cũng không thể làm gì được người kia.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!