“Đi!”
Diệp Viễn không chút do dự nào, đưa ra quyết định thật nhanh, trực tiếp thu chính mình cùng Ly Nhi vào bên trong Hạo Thiên Tháp sau đó bám vào người của Bạch Quang.
Trong lúc đó, căn bản hắn cũng không cần trao đổi gì nhiều với Bạch Quang, chỉ với một ánh mắt là đủ.
Gần như là Bạch Quang triển khai thân pháp trước tiên, kết hợp xong là lao đi thật nhanh!
Tuy rằng Bạch Quang không có loại thần thông Đại Na Di như Diệp Viễn, thế nhưng tốc độ của hắn không chậm hơn so với Diệp Viễn bao nhiêu.
Danh tiếng của Lưu Quang Bạch Hổ không phải là nói chơi.
Ngay cả Lý Khôi cũng không ngờ tới Diệp Viễn lại quyết đoán đến như vậy, lập tức quay đầu chạy ngay.
Trong lúc đang sửng sốt thì đã không còn thấy bóng dáng của Bạch Quang nữa.
"Hừ hừ, tên tiểu tử này quả nhiên là một nhân tài, làm việc không dây dưa dài dòng một chút nào! So với tên ngu ngốc Gia Cát Thanh Hư này còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!”
Sau khi hơi kinh ngạc, Lý Khôi chỉ than thở một tiếng, thân hình hơi động một chút đuổi theo, thân hình nhanh như chớp giật, so với Bạch Quang còn nhanh hơn rất nhiều.
Lần này Bạch Quang cả kinh không nhỏ, nói với Diệp Viễn ở trong Hạo Thiên Tháp: “Đại ca, tốc độ của tên này thật nhanh!”
“Mặc kệ hắn, ngươi cứ việc chạy, chờ tin của ta!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Lúc này Diệp Viễn đang ở trong Hạo Thiên Tháp liều mạng khôi phục nguyên lực.
Thân hình của Bạch Quang với Lý Khôi một trước một sau, rượt đuổi nhau trong Thần Cấm Lãnh Địa.
Lần truy đuổi này, chính là hai canh giờ, hai người không biết đã thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa bao xa.
"Ha ha, tiểu tử, tốc độ của ngươi không tồi, nhưng mà chơi tốc độ trước mặt bản tọa chính là múa rìu qua mắt thợ!”
Lý Khôi cười một trận quái dị, khoảng cách giữa hắn với Bạch Quang chỉ có khoảng chừng trên dưới vạn trượng.
“Bạch Quang!”
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên thân hình Bạch Quang biến mất, Lý Khôi biến sắc, một luồng cảm giác nguy hiểm ập lên đầu!
“Hống!”
Tiếng long ngâm rung trời vang lên, một luồng âm ba đáng sợ đột nhiên kích ngược về phía hắn!
Sắc mặt Lý Khôi lại biến đổi, kinh ngạc hô lên: “Thánh Long Lệnh! Chủ nhân của Long tộc! Khá lắm!”
Lý Khôi này không hổ là thần đạo cự phách năm đó, hắn cực kỳ thấu hiểu về Thánh Long Lệnh.
Lý Khôi kinh ngạc nhưng không loạn, hai tay nhanh chóng vẽ ra một cái gì đó ở trước ngực, trong nháy mắt một luồng lực lượng pháp tắc thần đạo mạnh mẽ ngưng tụ thành hình.
“Quỷ Họa Phù!”
Ầm!
Công kích của Thánh Long Lệnh gào thét ập tới, cái Quỷ Họa Phù kia vừa được vẽ xong thì công kích đã đến!
Cho dù Quỷ Họa Phù của Lý Khôi cực kỳ cường hãn nhưng thân hình cũng bị chấn đến mức bay ngược ra ngoài, nội phủ cuồn cuộn một trận.
“Thánh Long Lệnh rất mạnh! Đáng tiếc, ngươi quá yếu rồi!” Lý Khôi khinh thường nói.
“Thật sao?”
Giọng nói của Diệp Viễn như bùa chú đòi mạng vang lên bên tai Lý Khôi!
Lần này Lý Khôi cả kinh không phải là chuyện nhỏ, từ lúc nào mà Diệp Viễn đã dịch chuyển đến bên cạnh hắn?
Nhưng mà Diệp Viễn không cho hắn thời gian để suy nghĩ, tiếng Long ngâm phóng lên trời!
Long Thần Chi m!
Bây giờ khoảng cách giữa Diệp Viễn với Lý Khôi cùng lắm chỉ có mười trượng.
Loại biên độ âm ba kia quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung!
Lý Khôi lại giống như bị điện giật trúng, toàn thân đều co giật, ngay cả mắt cũng trợn trắng.
Nhưng mà, dù sao Lý Khôi cũng đã từng là tồn tại Khuy Thiên đỉnh cao, giống như lão tổ tông vậy, đối mặt với Long Thần Chi m, hắn cũng không phải là không còn chút sức nào để đánh trả.
Tuy rằng Lý Khôi không cách nào phát huy được uy lực của cường giả thần đạo, thế nhưng thực lực của hắn sợ rằng còn trên cả Phương Thiên!
Dù sao thì Lý Khôi cũng là tồn tại Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh cao!
Một luồng lực lượng pháp tắc quỷ dị tản ra từ trên người hắn, bao trùm hết toàn bộ thân thể vào trong.
Chỉ là lực xuyên thấu của Long Thần Chi m quá mạnh mẽ.
Mặc cho thủ đoạn của hắn thông thiên cỡ nào cũng không thể hoàn toàn ngăn cách được lực của Long Thần Chi m.
Hai đòn liên tiếp này là do Diệp Viễn đã sớm tính toán từ trước.
Tuy rằng uy lực của Thánh Long Lệnh mạnh mẽ, thế nhưng để đối phó với loại cường giả như Lý Khôi thì Diệp Viễn đoán chừng có chút không đủ.
Đúng như Diệp Viễn tính toán, tuy rằng hắn đánh lén có một ít tác dụng, thế nhưng cũng không được coi là uy hiếp quá lớn đối với Lý Khôi.
Vì lẽ đó, sau khi hắn phát động Thánh Long Lệnh, lợi dụng năng lượng âm ba yểm hộ, hắn niệm chú Đại Na Di tới bên cạnh Lý Khôi, tặng cho hắn ta một bất ngờ lớn.
Một hơi!
Hai hơi!
“Bạch Quang, đi!”
Trong nháy mắt, Diệp Viễn cùng Bạch Quang phối hợp nhịp nhàng, Bạch Quang gấp rút lao vút về phía sâu của Thần Cấm Lãnh Địa mà đi.
Rốt cuộc Lý Khôi cũng thu hồi lại sự khinh thường, hai mắt, mũi, lỗ tai của hắn đều chảy ra từng vệt máu, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Nhìn bóng lưng Bạch Quang đã đi xa, Lý Khôi lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.
“Long Thần Chi m! Đây nhất định là Long Thần Chi m! Chính là võ kỹ chí cao chỉ có thủy tổ của Long tộc mới biết, tiểu tử kia làm sao lại học được?” Lý Khôi lộ ra vẻ mặt kinh hãi nói.
“Hừ! Khoác lác đến tận trời đây sao? Không phải ngươi nói rằng có thể giết chết hắn hay sao? Kết quả thế nào? Chính mình suýt chút nữa đã bị giết chết rồi!”
Không biết Gia Cát Thanh Hư đã từ trong cơn mê tỉnh lại từ lúc nào, nhưng đã đúng dịp nhìn thấy một màn Lý Khôi ăn thiệt thòi lớn, không nhịn được mà châm biếm.
Nhưng mà, kỳ thật hắn cũng vô cùng bất ngờ đối với thất bại của Lý Khôi.
Hắn biết rõ thực lực của Lý Khôi, Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh cao, thực lực như vậy mà vẫn không thể nào bắt được Diệp Viễn.
“Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Một chiêu vừa nãy gọi là Long Thần Chi m! Một chiêu này đã sớm thất truyền trong Long tộc rồi! Vậy mà tiểu tử kia lại học được võ kỹ nghịch thiên bực này, quả thật là đáng sợ!” Lý Khôi nói.
“Ha ha, xem ra... ngươi sợ rồi!” Gia Cát Thanh Hư giễu cợt không chút lưu tình, nói.
“Sợ sao? Hừ! Tiểu tử này hủy trăm vạn năm tâm huyết của ta, không giết hắn thì dùng cái gì để giải tỏa được sự căm phẫn trong lòng bản Thần đây! Cho dù hắn hắn có là Tuyệt Thiên tái thế thì bản thần cũng phải khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh!” Lý Khôi cười lạnh nói.
...
“Đại ca, tại sao không để ta giết chết hắn?” Bạch Quang hỏi Diệp Viễn.
Vừa nãy, rõ ràng là tên Lý Khôi kia đã thua, chính là thời cơ tốt nhất để giết chết hắn, nhưng mà Diệp Viễn lại lựa chọn rời đi không chút do dự nào.
“Uy năng của Khuy Thiên Thần Cảnh, làm sao chúng ta có thể tưởng tượng được? Ngày đó ta đã thấy Phương Thiên tiền bối ra tay, thực lực của Lý Khôi này rõ ràng mạnh hơn hắn, vậy thì làm sao dễ dàng bị giết chết như vậy?” Diệp Viễn cười khổ nói.
Bạch Quang cũng rất kinh ngạc nói: “Cho dù không có cảnh giới thần đạo thì thực lực cũng đáng sợ đến như thế sao?”
“Đương nhiên rồi! Cường giả có thể đột phá đến Thần Cảnh thì có người nào không phải là thiên tư ngút trời? Nhưng cho dù như thế thì cảm ngộ pháp tắc thần đạo cũng phải lấy đơn vị vạn năm để tính! Sự chênh lệch trong đó làm sao có thể nói là chỉ một chút? Cho dù ta có toàn lực bế quan để cảm ngộ thì cũng không thể trong một thời gian ngắn đạt đến cảnh giới của bọn họ được! Nếu không phải vì vậy thì ta hà tất phải liều mạng tới Thần Vẫn Sơn Mạch này để tìm kiếm thời cơ thành Thần chứ? Thành tựu thần đạo là con đường duy nhất của chúng ta! Bằng không, ai cũng không phải là đối thủ của Ca Nặc!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Bây giờ Bạch Quang mới biết được Diệp Viễn đã dùng tâm khổ cực và sự đáng sợ của Ca Nặc.
“Đại ca, Thần Cấm Lãnh Địa này lớn như vậy, chúng ta nên đi nơi nào để tìm Côn Ngô Thần Mộc đây? Hơn nữa, chúng ta cũng chưa từng thấy Côn Ngô Thần Mộc!” Bạch Quang chợt nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng, nói.
Diệp Viễn cười khổ nói: "Cứ tiếp tục hướng về trước, xem mệnh trời đi! Trời ắt không tuyệt đường người!”
"Hử? Đại ca, hình như có gì đó không đúng! Chúng ta... dường như đã tiến vào một nơi nào đó rất ghê gớm!” Bỗng nhiên Bạch Quang nói.
“Đi!”
Diệp Viễn không chút do dự nào, đưa ra quyết định thật nhanh, trực tiếp thu chính mình cùng Ly Nhi vào bên trong Hạo Thiên Tháp sau đó bám vào người của Bạch Quang.
Trong lúc đó, căn bản hắn cũng không cần trao đổi gì nhiều với Bạch Quang, chỉ với một ánh mắt là đủ.
Gần như là Bạch Quang triển khai thân pháp trước tiên, kết hợp xong là lao đi thật nhanh!
Tuy rằng Bạch Quang không có loại thần thông Đại Na Di như Diệp Viễn, thế nhưng tốc độ của hắn không chậm hơn so với Diệp Viễn bao nhiêu.
Danh tiếng của Lưu Quang Bạch Hổ không phải là nói chơi.
Ngay cả Lý Khôi cũng không ngờ tới Diệp Viễn lại quyết đoán đến như vậy, lập tức quay đầu chạy ngay.
Trong lúc đang sửng sốt thì đã không còn thấy bóng dáng của Bạch Quang nữa.
"Hừ hừ, tên tiểu tử này quả nhiên là một nhân tài, làm việc không dây dưa dài dòng một chút nào! So với tên ngu ngốc Gia Cát Thanh Hư này còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!”
Sau khi hơi kinh ngạc, Lý Khôi chỉ than thở một tiếng, thân hình hơi động một chút đuổi theo, thân hình nhanh như chớp giật, so với Bạch Quang còn nhanh hơn rất nhiều.
Lần này Bạch Quang cả kinh không nhỏ, nói với Diệp Viễn ở trong Hạo Thiên Tháp: “Đại ca, tốc độ của tên này thật nhanh!”
“Mặc kệ hắn, ngươi cứ việc chạy, chờ tin của ta!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Lúc này Diệp Viễn đang ở trong Hạo Thiên Tháp liều mạng khôi phục nguyên lực.
Thân hình của Bạch Quang với Lý Khôi một trước một sau, rượt đuổi nhau trong Thần Cấm Lãnh Địa.
Lần truy đuổi này, chính là hai canh giờ, hai người không biết đã thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa bao xa.
"Ha ha, tiểu tử, tốc độ của ngươi không tồi, nhưng mà chơi tốc độ trước mặt bản tọa chính là múa rìu qua mắt thợ!”
Lý Khôi cười một trận quái dị, khoảng cách giữa hắn với Bạch Quang chỉ có khoảng chừng trên dưới vạn trượng.
“Bạch Quang!”
Nhưng mà đúng vào lúc này, đột nhiên thân hình Bạch Quang biến mất, Lý Khôi biến sắc, một luồng cảm giác nguy hiểm ập lên đầu!
“Hống!”
Tiếng long ngâm rung trời vang lên, một luồng âm ba đáng sợ đột nhiên kích ngược về phía hắn!
Sắc mặt Lý Khôi lại biến đổi, kinh ngạc hô lên: “Thánh Long Lệnh! Chủ nhân của Long tộc! Khá lắm!”
Lý Khôi này không hổ là thần đạo cự phách năm đó, hắn cực kỳ thấu hiểu về Thánh Long Lệnh.
Lý Khôi kinh ngạc nhưng không loạn, hai tay nhanh chóng vẽ ra một cái gì đó ở trước ngực, trong nháy mắt một luồng lực lượng pháp tắc thần đạo mạnh mẽ ngưng tụ thành hình.
“Quỷ Họa Phù!”
Ầm!
Công kích của Thánh Long Lệnh gào thét ập tới, cái Quỷ Họa Phù kia vừa được vẽ xong thì công kích đã đến!
Cho dù Quỷ Họa Phù của Lý Khôi cực kỳ cường hãn nhưng thân hình cũng bị chấn đến mức bay ngược ra ngoài, nội phủ cuồn cuộn một trận.
“Thánh Long Lệnh rất mạnh! Đáng tiếc, ngươi quá yếu rồi!” Lý Khôi khinh thường nói.
“Thật sao?”
Giọng nói của Diệp Viễn như bùa chú đòi mạng vang lên bên tai Lý Khôi!
Lần này Lý Khôi cả kinh không phải là chuyện nhỏ, từ lúc nào mà Diệp Viễn đã dịch chuyển đến bên cạnh hắn?
Nhưng mà Diệp Viễn không cho hắn thời gian để suy nghĩ, tiếng Long ngâm phóng lên trời!
Long Thần Chi m!
Bây giờ khoảng cách giữa Diệp Viễn với Lý Khôi cùng lắm chỉ có mười trượng.
Loại biên độ âm ba kia quả thực có thể dùng từ khủng bố để hình dung!
Lý Khôi lại giống như bị điện giật trúng, toàn thân đều co giật, ngay cả mắt cũng trợn trắng.
Nhưng mà, dù sao Lý Khôi cũng đã từng là tồn tại Khuy Thiên đỉnh cao, giống như lão tổ tông vậy, đối mặt với Long Thần Chi m, hắn cũng không phải là không còn chút sức nào để đánh trả.
Tuy rằng Lý Khôi không cách nào phát huy được uy lực của cường giả thần đạo, thế nhưng thực lực của hắn sợ rằng còn trên cả Phương Thiên!
Dù sao thì Lý Khôi cũng là tồn tại Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh cao!
Một luồng lực lượng pháp tắc quỷ dị tản ra từ trên người hắn, bao trùm hết toàn bộ thân thể vào trong.
Chỉ là lực xuyên thấu của Long Thần Chi m quá mạnh mẽ.
Mặc cho thủ đoạn của hắn thông thiên cỡ nào cũng không thể hoàn toàn ngăn cách được lực của Long Thần Chi m.
Hai đòn liên tiếp này là do Diệp Viễn đã sớm tính toán từ trước.
Tuy rằng uy lực của Thánh Long Lệnh mạnh mẽ, thế nhưng để đối phó với loại cường giả như Lý Khôi thì Diệp Viễn đoán chừng có chút không đủ.
Đúng như Diệp Viễn tính toán, tuy rằng hắn đánh lén có một ít tác dụng, thế nhưng cũng không được coi là uy hiếp quá lớn đối với Lý Khôi.
Vì lẽ đó, sau khi hắn phát động Thánh Long Lệnh, lợi dụng năng lượng âm ba yểm hộ, hắn niệm chú Đại Na Di tới bên cạnh Lý Khôi, tặng cho hắn ta một bất ngờ lớn.
Một hơi!
Hai hơi!
“Bạch Quang, đi!”
Trong nháy mắt, Diệp Viễn cùng Bạch Quang phối hợp nhịp nhàng, Bạch Quang gấp rút lao vút về phía sâu của Thần Cấm Lãnh Địa mà đi.
Rốt cuộc Lý Khôi cũng thu hồi lại sự khinh thường, hai mắt, mũi, lỗ tai của hắn đều chảy ra từng vệt máu, hiển nhiên là đã bị trọng thương.
Nhìn bóng lưng Bạch Quang đã đi xa, Lý Khôi lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.
“Long Thần Chi m! Đây nhất định là Long Thần Chi m! Chính là võ kỹ chí cao chỉ có thủy tổ của Long tộc mới biết, tiểu tử kia làm sao lại học được?” Lý Khôi lộ ra vẻ mặt kinh hãi nói.
“Hừ! Khoác lác đến tận trời đây sao? Không phải ngươi nói rằng có thể giết chết hắn hay sao? Kết quả thế nào? Chính mình suýt chút nữa đã bị giết chết rồi!”
Không biết Gia Cát Thanh Hư đã từ trong cơn mê tỉnh lại từ lúc nào, nhưng đã đúng dịp nhìn thấy một màn Lý Khôi ăn thiệt thòi lớn, không nhịn được mà châm biếm.
Nhưng mà, kỳ thật hắn cũng vô cùng bất ngờ đối với thất bại của Lý Khôi.
Hắn biết rõ thực lực của Lý Khôi, Khuy Thiên Thần Cảnh đỉnh cao, thực lực như vậy mà vẫn không thể nào bắt được Diệp Viễn.
“Hừ! Ngươi thì biết cái gì? Một chiêu vừa nãy gọi là Long Thần Chi m! Một chiêu này đã sớm thất truyền trong Long tộc rồi! Vậy mà tiểu tử kia lại học được võ kỹ nghịch thiên bực này, quả thật là đáng sợ!” Lý Khôi nói.
“Ha ha, xem ra... ngươi sợ rồi!” Gia Cát Thanh Hư giễu cợt không chút lưu tình, nói.
“Sợ sao? Hừ! Tiểu tử này hủy trăm vạn năm tâm huyết của ta, không giết hắn thì dùng cái gì để giải tỏa được sự căm phẫn trong lòng bản Thần đây! Cho dù hắn hắn có là Tuyệt Thiên tái thế thì bản thần cũng phải khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ được siêu sinh!” Lý Khôi cười lạnh nói.
...
“Đại ca, tại sao không để ta giết chết hắn?” Bạch Quang hỏi Diệp Viễn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!