"Ta chỉ biết tổ tiên của ta đã đời đời kiếp kiếp thủ hộ Trấn Giới Bi, cũng được Trấn Giới Bi phù hộ. Mãi cho đến một ngày, quang mang của Trấn Giới Bi không còn, ảm đạm mờ nhạt. Từ đó, kiếp nạn của bộ tộc Thạch Nhân ta đã bắt đầu." Thạch Phá Thiên nói.
Nghe được lời của Thạch Phá Thiên, Diệp Viễn cũng thổn thức không thôi.
Bởi vì sự tham lam của Nhân tộc mà bộ tộc Thạch Nhân gần như bị diệt vong, mà hiện tại Ma tộc lại mang đến cho Nhân tộc nguy hiểm bị diệt tộc giống như vậy.
Ai đúng ai sai, Diệp Viễn cũng không có cách nào phân bua.
Chỉ có thể nói, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Mặc dù Diệp Viễn là lãnh tụ của Nhân tộc, thế nhưng hắn lại không thể đại biểu cho số đông.
E rằng vẫn còn vài chủng tộc khác đã hoàn toàn bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.
Diệp Viễn thân là một thành viên của Nhân tộc thì bụng làm dạ chịu, tự mình phải chống cự với Ma tộc.
Còn về tộc Thạch Nhân, Diệp Viễn chỉ có thể tận lực đảm bảo chu toàn cho bọn họ, để bọn họ tiếp tục kéo dài.
Đương nhiên là nếu có cơ hội đó.
"Thạch tộc trưởng, đối với hành vi của Nhân tộc, Diệp mỗ vô cùng áy náy. Nếu có thể bình định được loạn Ma tộc, Diệp mỗ nhất định sẽ mở một mảnh địa vực ở Thần Vực để chư vị có thể có sống ở đó." Diệp Viễn chắp tay nói.
Mặc dù Diệp Viễn không phải loại người có tính tình nhân hậu gì, thế nhưng đối với loại hành vi diệt tộc này lại cảm thấy thật khiến cho trời đất oán giận.
Nhân tộc gặp phải kiếp nạn này, chưa chắc không có nguyên nhân liên quan đến tộc Thạch Nhân trong đó.
"Ma tộc? Ta nhớ Thần Vực không hề có cái chủng tộc này mà." Bỗng nhiên Thạch Phá Thiên nói.
Lần này Diệp Viễn cả kinh cũng không phải chuyện đùa!
Không hề có chủng tộc này?
Hắn cũng không hoài nghi Thạch Phá Thiên, không biết Thạch Phá Thiên đã ngủ say ở nơi này bao nhiêu vạn năm, thậm chí có khả năng còn lâu hơn so với trăm vạn năm!
Nói cách khác, niên đại mà Thạch Phá Thiên sống thì Thần Vực cũng không hề có chủng tộc Ma tộc này!
Như vậy... Hiện tại Ma tộc là đến từ nơi nào?
Diệp Viễn có chút lộn xộn!
"Ngươi... ngươi chắc chắn chứ? Thần Vực lớn như vậy, có khi nào có một vài chủng tộc mà ngươi không biết hay không?" Diệp Viễn nghĩ vẫn là nên xác định lại một chút.
Dù sao thì Thần Vực cũng quá lớn!
Trừ những khu vực đã biết ra vẫn còn có rất nhiều nơi chưa được biết đến.
Có khi nào Ma tộc là từ nơi đó chạy đến đây?
Nhưng mà, Thạch Phá Thiên vẫn lắc đầu nói: "Thần Vực không hề rộng lớn như ngươi tưởng tượng, địa phương cường giả thần đạo có thể đến còn hơn xa so với sự tưởng tượng của ngươi rất nhiều! Nhưng mà từ trước cho tới bây giờ ta lại chưa từng nghe nói qua có cái gì được gọi là Ma tộc."
Diệp Viễn hít sâu một hơi, mạnh mẽ bình phục lại một chút tâm tình lúc này.
Hắn chợt nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: "Thạch tộc trưởng, vậy ngươi có nghe nói qua cái tên Tiên Lâm Vực này hay không?"
Thạch Phá Thiên vẫn lắc đầu như trước, nói: "Chưa nghe nói qua."
"Vậy ngươi có biết, trên Quy Khư Thần Cảnh còn có cảnh giới nào cao hơn nữa hay không? Hoặc là sau khi đột phá Quy Khư Thần Cảnh thì có thể phi thăng tới thế giới cao hơn hay không?" Diệp Viễn hỏi tiếp.
"Theo ta được biết, Quy Khư Thần Cảnh hẳn không phải là trọng điểm. Tổ tiên tộc Thạch Nhân ta e rằng có thực lực áp đảo cả Thần Cảnh. Nhưng mà... hình như bọn họ cũng không phi thăng tới thế giới nào cao hơn." Thạch Phá Thiên nói.
Càng hỏi thì Diệp Viễn càng thêm nghi hoặc.
Lão tổ tông đã từng nói qua, thực lực của Tứ Tượng Thủy Tổ không có cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí áp đảo cả Quy Khư Thần Cảnh.
Diệp Viễn còn nhớ rõ năm đó ở lãnh địa Tổ Linh của bộ tộc Bạch Hổ, Thánh Tổ Bạch Hổ còn chẳng thèm ngó ngàng tới Thần Cảnh.
Nói cách khác, cho dù có đột phá được Quy Khư Thần Cảnh thì cũng không có cách nào phi thăng.
Như vậy, Ma tộc là từ đâu tới đây?
Diệp Viễn cảm giác có cả ngàn vạn thứ trong đầu giống như là một mớ hỗn độn, căn bản không cách nào làm rõ.
"Thôi vậy, lý do đã không rõ ràng vậy thì không cần phải để ý tới! Thạch tộc trưởng, trước đó đều là hiểu lầm, Diệp Viễn cũng không cố ý mạo phạm, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, hiện tại xin cáo từ." Diệp Viễn chắp tay nói.
"Chủ nhân muốn đi đâu?" Thạch Phá Thiên hỏi.
"Chúng ta muốn đi Thần Cấm Lãnh Địa để tìm Côn Ngô Thần Mộc." Diệp Viễn cũng không có giấu giếm, nói ra một cách ngắn gọn.
Thạch Dũng nghe vậy không khỏi cả kinh, nói: "Các ngươi thật sự muốn đi Thần Cấm Lãnh Địa?"
Diệp Viễn cười nói: "Chuyện đó còn giả được hay sao?"
Thạch Dũng còn tưởng rằng Diệp Viễn chỉ là đang khoác lác mà thôi, không nghĩ tới lại là thật!
"Bọn ta đi chung với ngươi!" Bỗng nhiên Thạch Phá Thiên nói.
"Cái này... Thần Cấm Lãnh Địa là nơi vô cùng nguy hiểm. Thạch tộc trưởng, tộc nhân của ngươi nhiều như vậy, không cần thiết phải mạo hiểm cùng ta." Diệp Viễn hơi sững sờ, nói rằng.
Nhưng thái độ của Thạch Phá Thiên rất kiên quyết, nói: "Sứ mệnh của bộ tộc Thạch Nhân chính là thủ hộ Trấn Giới Bi, ngươi đã là chủ nhân của Trấn Giới Bi, đương nhiên bọn ta phải đi theo tháp tùng cho ngươi. Cho dù có bị phân thân toái cốt cũng không oán không hối."
Diệp Viễn không nghĩ tới thái độ của Thạch Phá Thiên lại quyết tuyệt đến không ngờ, trong lúc nhất thời lại có chút khó có thể đưa ra quyết định.
Chuyến đi này, ngay cả hắn cũng không có bao nhiêu phần nắm chắc, nếu như để bộ tộc Thạch Nhân dính líu vào, khiến cho bọn họ bị diệt tộc thì trong tâm khảm của Diệp Viễn khó mà an lòng được.
"Được rồi, như vậy đi, các ngươi cứ ở tạm lại đây, nếu như ta có thể đi ra khỏi Thần Cấm Lãnh Địa được thì sẽ mang bọn ngươi ra ngoài, thế nào?" Diệp Viễn ngẫm lại, nói.
Nếu như hắn có thể đủ có duyên để đột phá Thần Cảnh, vậy thì tất cả sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
"Thực lực của Thạch Phá Thiên vẫn tốt, nói không chừng có thể giúp được chủ nhân một tay. Chủ nhân, mặc kệ người có đáp ứng hay không, Thạch Phá Thiên nhất định phải theo người!"
Diệp Viễn bất đắc dĩ, e rằng thực lực Thạch Phá Thiên còn cao hơn mình, hắn thật muốn theo thì chính mình thật đúng là không có cách nào cản nổi.
"Được rồi, các ngươi đừng phản kháng, sau này các ngươi cứ đợi ở trong Bán Thần Khí của ta, thời điểm cần đến các ngươi thì bổn thiếu tự động gọi các ngươi ra." Diệp Viễn thở dài nói.
Xuất phát từ lãnh địa của bộ tộc Thạch Nhân, khoảng cách với Thần Cấm Lãnh Địa cũng không phải là rất xa.
Đảo mắt nửa tháng trôi qua, rốt cuộc đoàn người Diệp Viễn cũng đã bước chân vào phạm vi của Thần Cấm Lãnh Địa.
"Đại ca, cái Thần Cấm Lãnh Địa này quả thật giống như là Quỷ vực, nhìn qua vô cùng hoang vắng! Ta có cảm giác, toàn thân mình đều run rẩy sợ hãi." Bạch Quang không khỏi lạnh run nói.
Trước mắt là một mảnh hoang vu.
Nhìn khắp bốn phía, nơi đâu cũng truyền tới từng đợt khí tức đáng sợ.
Không riêng gì Bạch Quang có loại cảm giác này, ngay cả Diệp Viễn cũng có loại cảm giác sắp hít thở không thông.
Dường như từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều có mùi vị không giống bình thường.
Nơi này với ngoại giới, giống như là hai thế giới khác biệt!
Bỗng nhiên, Diệp Viễn nổi lên cảnh giác!
"Cẩn thận!"
Hai đạo huyết mạch đột nhiên hiện ra, đánh lén từ phía sau bọn họ.
Cảm nhận của Diệp Viễn vô cùng nhạy cảm, nhưng cũng phải gần đến nơi mới có thể bắt được.
Mục tiêu của hai đạo huyết mạch kia chính là Bạch Quang và Ly Nhi.
Hai đạo huyết mạch tới quá nhanh, căn bản Ly Nhi và Bạch Quang đều không phản ứng kịp.
Thực lực của người đến vô cùng cường đại!
Kiếm Chi Lãnh Vực!
Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết!
Diệp Viễn bước ra một bước xa, che ở trước người Bạch Quang cùng Ly Nhi.
"Rầm rầm!"
Hai đạo huyết mạch không nhanh không chậm, trực tiếp đánh vào trên người Diệp Viễn.
"Phốc!"
Diệp Viễn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay rớt ra ngoài.
Ngay cả Tinh Bạo Đại Pháp của ba Đại Ma Thần cũng không phá vỡ được phòng ngự của Diệp Viễn, vậy mà hai đạo huyết mạch không đáng chú ý kia lại chỉ với một kích thì đã làm Diệp Viễn trọng thương!
"Đại ca!"
"Viễn ca!"
Bạch Quang và Ly Nhi nhìn thấy cảnh này này thì đồng thời cả kinh kêu lên.
"Kiệt kiệt, phòng ngự thật là mạnh! Xem ra, ngươi đã học được Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết của lão Ô Quy kia, nhưng mà... vẫn chưa đến nơi đến chốn đâu!"
Một tiếng cười quái dị vang lên, thân ảnh của Gia Cát Thanh Hư xuất hiện trong tầm mắt của ba người.
"Ta chỉ biết tổ tiên của ta đã đời đời kiếp kiếp thủ hộ Trấn Giới Bi, cũng được Trấn Giới Bi phù hộ. Mãi cho đến một ngày, quang mang của Trấn Giới Bi không còn, ảm đạm mờ nhạt. Từ đó, kiếp nạn của bộ tộc Thạch Nhân ta đã bắt đầu." Thạch Phá Thiên nói.
Nghe được lời của Thạch Phá Thiên, Diệp Viễn cũng thổn thức không thôi.
Bởi vì sự tham lam của Nhân tộc mà bộ tộc Thạch Nhân gần như bị diệt vong, mà hiện tại Ma tộc lại mang đến cho Nhân tộc nguy hiểm bị diệt tộc giống như vậy.
Ai đúng ai sai, Diệp Viễn cũng không có cách nào phân bua.
Chỉ có thể nói, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé mà thôi.
Mặc dù Diệp Viễn là lãnh tụ của Nhân tộc, thế nhưng hắn lại không thể đại biểu cho số đông.
E rằng vẫn còn vài chủng tộc khác đã hoàn toàn bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử.
Diệp Viễn thân là một thành viên của Nhân tộc thì bụng làm dạ chịu, tự mình phải chống cự với Ma tộc.
Còn về tộc Thạch Nhân, Diệp Viễn chỉ có thể tận lực đảm bảo chu toàn cho bọn họ, để bọn họ tiếp tục kéo dài.
Đương nhiên là nếu có cơ hội đó.
"Thạch tộc trưởng, đối với hành vi của Nhân tộc, Diệp mỗ vô cùng áy náy. Nếu có thể bình định được loạn Ma tộc, Diệp mỗ nhất định sẽ mở một mảnh địa vực ở Thần Vực để chư vị có thể có sống ở đó." Diệp Viễn chắp tay nói.
Mặc dù Diệp Viễn không phải loại người có tính tình nhân hậu gì, thế nhưng đối với loại hành vi diệt tộc này lại cảm thấy thật khiến cho trời đất oán giận.
Nhân tộc gặp phải kiếp nạn này, chưa chắc không có nguyên nhân liên quan đến tộc Thạch Nhân trong đó.
"Ma tộc? Ta nhớ Thần Vực không hề có cái chủng tộc này mà." Bỗng nhiên Thạch Phá Thiên nói.
Lần này Diệp Viễn cả kinh cũng không phải chuyện đùa!
Không hề có chủng tộc này?
Hắn cũng không hoài nghi Thạch Phá Thiên, không biết Thạch Phá Thiên đã ngủ say ở nơi này bao nhiêu vạn năm, thậm chí có khả năng còn lâu hơn so với trăm vạn năm!
Nói cách khác, niên đại mà Thạch Phá Thiên sống thì Thần Vực cũng không hề có chủng tộc Ma tộc này!
Như vậy... Hiện tại Ma tộc là đến từ nơi nào?
Diệp Viễn có chút lộn xộn!
"Ngươi... ngươi chắc chắn chứ? Thần Vực lớn như vậy, có khi nào có một vài chủng tộc mà ngươi không biết hay không?" Diệp Viễn nghĩ vẫn là nên xác định lại một chút.
Dù sao thì Thần Vực cũng quá lớn!
Trừ những khu vực đã biết ra vẫn còn có rất nhiều nơi chưa được biết đến.
Có khi nào Ma tộc là từ nơi đó chạy đến đây?
Nhưng mà, Thạch Phá Thiên vẫn lắc đầu nói: "Thần Vực không hề rộng lớn như ngươi tưởng tượng, địa phương cường giả thần đạo có thể đến còn hơn xa so với sự tưởng tượng của ngươi rất nhiều! Nhưng mà từ trước cho tới bây giờ ta lại chưa từng nghe nói qua có cái gì được gọi là Ma tộc."
Diệp Viễn hít sâu một hơi, mạnh mẽ bình phục lại một chút tâm tình lúc này.
Hắn chợt nhớ tới cái gì đó, lại hỏi: "Thạch tộc trưởng, vậy ngươi có nghe nói qua cái tên Tiên Lâm Vực này hay không?"
Thạch Phá Thiên vẫn lắc đầu như trước, nói: "Chưa nghe nói qua."
"Vậy ngươi có biết, trên Quy Khư Thần Cảnh còn có cảnh giới nào cao hơn nữa hay không? Hoặc là sau khi đột phá Quy Khư Thần Cảnh thì có thể phi thăng tới thế giới cao hơn hay không?" Diệp Viễn hỏi tiếp.
"Theo ta được biết, Quy Khư Thần Cảnh hẳn không phải là trọng điểm. Tổ tiên tộc Thạch Nhân ta e rằng có thực lực áp đảo cả Thần Cảnh. Nhưng mà... hình như bọn họ cũng không phi thăng tới thế giới nào cao hơn." Thạch Phá Thiên nói.
Càng hỏi thì Diệp Viễn càng thêm nghi hoặc.
Lão tổ tông đã từng nói qua, thực lực của Tứ Tượng Thủy Tổ không có cách nào tưởng tượng nổi, thậm chí áp đảo cả Quy Khư Thần Cảnh.
Diệp Viễn còn nhớ rõ năm đó ở lãnh địa Tổ Linh của bộ tộc Bạch Hổ, Thánh Tổ Bạch Hổ còn chẳng thèm ngó ngàng tới Thần Cảnh.
Nói cách khác, cho dù có đột phá được Quy Khư Thần Cảnh thì cũng không có cách nào phi thăng.
Như vậy, Ma tộc là từ đâu tới đây?
Diệp Viễn cảm giác có cả ngàn vạn thứ trong đầu giống như là một mớ hỗn độn, căn bản không cách nào làm rõ.
"Thôi vậy, lý do đã không rõ ràng vậy thì không cần phải để ý tới! Thạch tộc trưởng, trước đó đều là hiểu lầm, Diệp Viễn cũng không cố ý mạo phạm, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, hiện tại xin cáo từ." Diệp Viễn chắp tay nói.
"Chủ nhân muốn đi đâu?" Thạch Phá Thiên hỏi.
"Chúng ta muốn đi Thần Cấm Lãnh Địa để tìm Côn Ngô Thần Mộc." Diệp Viễn cũng không có giấu giếm, nói ra một cách ngắn gọn.
Thạch Dũng nghe vậy không khỏi cả kinh, nói: "Các ngươi thật sự muốn đi Thần Cấm Lãnh Địa?"
Diệp Viễn cười nói: "Chuyện đó còn giả được hay sao?"
Thạch Dũng còn tưởng rằng Diệp Viễn chỉ là đang khoác lác mà thôi, không nghĩ tới lại là thật!
"Bọn ta đi chung với ngươi!" Bỗng nhiên Thạch Phá Thiên nói.
"Cái này... Thần Cấm Lãnh Địa là nơi vô cùng nguy hiểm. Thạch tộc trưởng, tộc nhân của ngươi nhiều như vậy, không cần thiết phải mạo hiểm cùng ta." Diệp Viễn hơi sững sờ, nói rằng.
Nhưng thái độ của Thạch Phá Thiên rất kiên quyết, nói: "Sứ mệnh của bộ tộc Thạch Nhân chính là thủ hộ Trấn Giới Bi, ngươi đã là chủ nhân của Trấn Giới Bi, đương nhiên bọn ta phải đi theo tháp tùng cho ngươi. Cho dù có bị phân thân toái cốt cũng không oán không hối."
Diệp Viễn không nghĩ tới thái độ của Thạch Phá Thiên lại quyết tuyệt đến không ngờ, trong lúc nhất thời lại có chút khó có thể đưa ra quyết định.
Chuyến đi này, ngay cả hắn cũng không có bao nhiêu phần nắm chắc, nếu như để bộ tộc Thạch Nhân dính líu vào, khiến cho bọn họ bị diệt tộc thì trong tâm khảm của Diệp Viễn khó mà an lòng được.
"Được rồi, như vậy đi, các ngươi cứ ở tạm lại đây, nếu như ta có thể đi ra khỏi Thần Cấm Lãnh Địa được thì sẽ mang bọn ngươi ra ngoài, thế nào?" Diệp Viễn ngẫm lại, nói.
Nếu như hắn có thể đủ có duyên để đột phá Thần Cảnh, vậy thì tất cả sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
"Thực lực của Thạch Phá Thiên vẫn tốt, nói không chừng có thể giúp được chủ nhân một tay. Chủ nhân, mặc kệ người có đáp ứng hay không, Thạch Phá Thiên nhất định phải theo người!"
Diệp Viễn bất đắc dĩ, e rằng thực lực Thạch Phá Thiên còn cao hơn mình, hắn thật muốn theo thì chính mình thật đúng là không có cách nào cản nổi.
"Được rồi, các ngươi đừng phản kháng, sau này các ngươi cứ đợi ở trong Bán Thần Khí của ta, thời điểm cần đến các ngươi thì bổn thiếu tự động gọi các ngươi ra." Diệp Viễn thở dài nói.
Xuất phát từ lãnh địa của bộ tộc Thạch Nhân, khoảng cách với Thần Cấm Lãnh Địa cũng không phải là rất xa.
Đảo mắt nửa tháng trôi qua, rốt cuộc đoàn người Diệp Viễn cũng đã bước chân vào phạm vi của Thần Cấm Lãnh Địa.
"Đại ca, cái Thần Cấm Lãnh Địa này quả thật giống như là Quỷ vực, nhìn qua vô cùng hoang vắng! Ta có cảm giác, toàn thân mình đều run rẩy sợ hãi." Bạch Quang không khỏi lạnh run nói.
Trước mắt là một mảnh hoang vu.
Nhìn khắp bốn phía, nơi đâu cũng truyền tới từng đợt khí tức đáng sợ.
Không riêng gì Bạch Quang có loại cảm giác này, ngay cả Diệp Viễn cũng có loại cảm giác sắp hít thở không thông.
Dường như từng ngọn cây cọng cỏ nơi đây đều có mùi vị không giống bình thường.
Nơi này với ngoại giới, giống như là hai thế giới khác biệt!
Bỗng nhiên, Diệp Viễn nổi lên cảnh giác!
"Cẩn thận!"
Hai đạo huyết mạch đột nhiên hiện ra, đánh lén từ phía sau bọn họ.
Cảm nhận của Diệp Viễn vô cùng nhạy cảm, nhưng cũng phải gần đến nơi mới có thể bắt được.
Mục tiêu của hai đạo huyết mạch kia chính là Bạch Quang và Ly Nhi.
Hai đạo huyết mạch tới quá nhanh, căn bản Ly Nhi và Bạch Quang đều không phản ứng kịp.
Thực lực của người đến vô cùng cường đại!
Kiếm Chi Lãnh Vực!
Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết!
Diệp Viễn bước ra một bước xa, che ở trước người Bạch Quang cùng Ly Nhi.
"Rầm rầm!"
Hai đạo huyết mạch không nhanh không chậm, trực tiếp đánh vào trên người Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!