“Đại ca, hình như mấy tên Thạch Đầu Nhân kia không đuổi theo nữa, chúng ta được cứu rồi.” Trong lòng Bạch Quang còn sợ hãi nói.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Viễn lại khó coi vô cùng.
“Chỉ sợ rằng chúng ta vừa thoát miệng hổ thì lại tiến vào hang sói thôi!” Diệp Viễn cười khổ nói.
Bạch Quang sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.
Trước mắt không phải chỉ là một mảnh rừng hoa đào hay sao?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Diệp Viễn nói: “Chúng ta đã tiến vào trong một phiến không gian khác, trận pháp hình thành cái phiến rừng hoa đào này ẩn hiện, hơn nữa còn huyền ảo vô cùng. Ngay cả ta cũng khó mà phá giải được!”
Điều này khiến Bạch Quang cả kinh cũng không phải chuyện đùa, lúc này hắn mới cẩn thận đánh giá tỉ mỉ phiến rừng hoa đào này.
Chỉ tiếc, hắn không hiểu gì về trận pháp, căn bản cũng xem không được gì.
“Đại ca, huynh đừng có dọa đệ sợ!” Bạch Quang trầm mặc nói.
Diệp Viễn nói một cách bất đắc dĩ: “Dọa ngươi làm cái gì? Dùng cây đào làm trận cơ, bố trí xuống thế trận lớn như thế này thì người bày trận cũng có thể tưởng tượng được! Nếu như ta đoán không sai, sợ rằng trận pháp này là do cường giả thần đạo lưu lại!”
Bạch Quang kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Chỉ là một vài cây đào bình thường mà thôi, quan tâm hắn là đại trận khỉ gió gì, cứ trực tiếp đốt đi chẳng phải xong rồi sao?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Đốt không hết được! Sơ sẩy một cái thì sẽ trở thành tự nhóm lửa thiêu mình!”
Bạch Quang biến sắc, rốt cuộc cũng biết được tính nghiêm trọng trong chuyện này rồi.
Hắn biết rõ Diệp Viễn sẽ không ăn nói lung tung, dựa vào thực lực trận đạo của Diệp Viễn mà cũng không phá giải được trận pháp này, có thể thấy trận pháp này đáng sợ đến cỡ nào.
“Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Trước tiên cứ chờ ta khôi phục lại thực lực đã!” Diệp Viễn nói.
Hai ngày sau, di chứng của Diệp Viễn hoàn toàn biến mất, lúc này mới đánh giá cái phiến rừng hoa đào này một cách kỹ lưỡng, càng xem thì lại càng kinh hãi.
Trước mắt, có ba con đường có thể đi.
Diệp Viễn xem xét tường tận thật lâu, sau đó lại chậm chạp không dám dời bước.
Rừng hoa đào này nhìn có vẻ an toàn, nhưng Diệp Viễn biết rõ, nếu như đi nhầm một bước thì sẽ dẫn tới sát cơ lôi đình.
Bạch Quang ở một bên khẩn trương nhìn Diệp Viễn, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Hắn phát hiện, trên trán Diệp Viễn đã lấm tấm mồ hôi.
Có thể thấy được, lần này Diệp Viễn suy luận cũng không hề thuận lợi.
Ngay lúc này đã đúng mười hai canh giờ trôi qua, thời gian đã qua cả ngày trời!
Nếu là trước kia thì Bạch Quang sẽ không thể tin được việc Diệp Viễn bước từng bước trong trận pháp lại tốn nhiều thời gian đến như vậy.
Xem ra trận pháp này thật sự không như bình thường.
“Hô...”
Thấy Diệp Viễn thở hắt ra một hơi thật dài, thần sắc Bạch Quang cũng buông lỏng hơn.
Ly Nhi thì nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột trên trán Diệp Viễn, trong đáy mắt tràn đầy sự thương xót.
Trước đó, Diệp Viễn hết sức chăm chú tìm hiểu trận pháp, nàng cũng không dám đi lên quấy rầy.
“Đại ca, như thế nào rồi? Chúng ta nên đi con đường nào?” Bạch Quang hỏi.
Thần sắc Diệp Viễn có chút uể oải, nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần nói: "Con đường bên phải này, có lẽ là an toàn.”
Bạch Quang không có chú ý, nhưng Ly Nhi lại hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn rõ ràng là dùng từ “có lẽ" chứ không phải xác định!
Diệp Viễn tìm hiểu cả ngày trời mà chỉ cho ra một câu đáp án lập lờ không chắc chắn.
Trận pháp này, thật là lợi hại!
“Ta đi trước!” Ly Nhi không chút do dự nào mở miệng nói.
Dứt lời, nàng bước chân, muốn tiến vào con đường bên phải này.
Diệp Viễn thở dài một tiếng, biết rõ tâm tư của Ly Nhi tinh tế tỉ mỉ, có thể nhìn ra được sơ hở trong lời nói của hắn, đây là muốn dùng thân thử trận.
Thời điểm Ly Nhi sắp đạp vào con đường kia, trong đầu Diệp Viễn bỗng nhiên lóe lên linh quang!
“Chậm đã!” Diệp Viễn la lớn.
Ly Nhi chỉ cần bước thêm nửa bước thì đã bước ra ngoài, một khi hạ xuống thì sẽ hoàn toàn đạp vào con đường kia rồi.
Nghe được một tiếng hô này của Diệp Viễn, nàng lập tức thu bước chân về.
“Làm sao vậy, Viễn ca?” Ly Nhi nghi ngờ nói.
Trong chốc lát, trên người Diệp Viễn đã bị ướt đẫm mồ hôi, chỉ cần một bước kia hạ xuống thì mệnh của Ly Nhi sẽ không còn!
“Ly Nhi, thực xin lỗi, thiếu chút nữa đã hại muội rồi. Con đường kia chính là đường chết! Trận pháp này, khắp nơi đều có giấu diếm sát cơ, vừa rồi linh cảm của ta lóe lên, chợt phát hiện ra con đường này chính là trận pháp cố ý lộ ra sơ hở!”
Vẻ mặt Diệp Viễn vẫn còn lộ ra sự sợ hãi, nhìn rừng đào xa hoa lộng lẫy như vậy nhưng kỳ thật lại là mạch nước ngầm mãnh liệt.
Đi nhầm một bước thì sẽ thân tử đạo tiêu.
Mà mới vừa rồi, Diệp Viễn phát hiện hắn đưa ra kết quả suy nghĩ cả ngày trời lại là do đại trận tận lực phóng ra sơ hở!
Nếu như Ly Nhi bước thêm một bước này thì bọn họ sẽ vĩnh viễn bị chia cách giữa trời và đất!
Nhưng Ly Nhi lại không quan tâm chỉ cười cười, nói: “Viễn ca là đang đấu pháp với cường giả trận đạo Thần Cảnh, gặp phải sai sót thì cũng là chuyện bình thường, cần gì phải nói xin lỗi với ta? Huống hồ, không phải ta bây giờ vẫn còn tốt hay sao? Ít nhất thì hiệp một này là Viễn ca thắng!”
Diệp Viễn thầm than một tiếng, Ly Nhi vĩnh viễn là người thong dong rộng lượng như vậy, hơn nữa còn vì hắn mà xông pha khói lửa, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái
Có được một nương tử như thế, thì phu tử còn gì để cầu?
Trong lòng của hắn đã có quyết định, nếu như có thể bình định được Ma kiếp, nhất định hắn sẽ tổ chức một hôn lễ mỹ mãn cho Ly Nhi!
Bạch Quang cũng thầm hô lên nguy hiểm thật, hỏi: “Đại ca, nếu con đường này không đúng, vậy thì chúng ta nên đi đường nào?”
"Con đường nào cũng đều không đúng!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Bạch Quang cùng Ly Nhi đều sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.
Diệp Viễn duỗi ngón tay ra chỉ một phương hướng, nói: "Đi từ nơi này!”
Hai người lại tiếp tục sững sờ, bởi vì phương hướng mà Diệp Viễn chỉ, căn bản không hề có con đường nào!
“Đại ca, cái này...” Bạch Quang ngờ vực không hiểu nói.
Diệp Viễn cũng không có giải thích, trực tiếp giơ chân bước về phía trước.
Đúng lúc này đã xảy ra một màn khiến cho Bạch Quang cùng Ly Nhi kinh ngạc.
Thân hình của Diệp Viễn cứ như vậy mà biến mất trước mặt bọn họ!
Hai người liếc nhau, sau đó cũng đuổi theo bước chân của Diệp Viễn, đi theo phương hướng kia.
Hai người chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, quả nhiên là đi xuyên qua một cái không gian.
Nhưng mà, điều làm cho bọn hắn kinh ngạc chính là tràng cảnh trước mắt lại giống như đúc với lúc trước họ đã thấy.
Điều này làm cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác, giống như quay lại về chỗ cũ!
“Viễn ca, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những hoa đào này, đều là ảo giác?” Ly Nhi làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm.
Diệp Viễn cười nói: "Thật là giả khi giả hóa thật, giả là thật khi thật hóa giả! Những hoa đào này đều là vật thực tế, chỉ là tiêu chuẩn của người bày trận này rất cao, dùng hoa đào làm manh mối, sau đó chia mảnh không gian này thành vô số khối vụn. Việc chúng ta phải làm, chính là tìm ra một con đường sống duy nhất từ bên trong vô số khối vụn này! Hừm... giống như là đi vào mê cung vậy.”
Hai người nghe xong thì kinh hãi một phen, có thể sử dụng hoa đào bình thường để bố trí xuống đại trận tinh diệu như thế này, quả nhiên không thể nào tưởng tượng được thủ đoạn của người bày trận.
Thủ đoạn của cường giả thần đạo, căn bản cũng không phải là thứ mà bọn hắn có thể đo lường nổi.
Sau khi bị một màn vừa rồi của Ly Nhi kích thích, Diệp Viễn bỏ qua vẻ chán chường trước đó, sự tự tin cường đại đã quay trở lại với hắn!
Diệp Viễn có thể cảm nhận được, người bày trận này tuyệt đối là một người có thực lực trận đạo siêu tuyệt thế.
Từng bước suy diễn của hắn, cuối cùng lại thiếu chút nữa bị rơi vào cái bẫy của cường giả thần đạo kia.
Đối mặt với toà đại trận này, hắn cũng có cảm giác như đang giao phong với cường giả trận pháp thần đạo.
Được Ly Nhi kích thích, hiện tại Diệp Viễn chiến ý dâng trào, thề phải phá được trận pháp này!
Cường giả thần đạo thì như thế nào?
Hôm nay, Diệp Viễn ta phải diệt tắt uy phong của một cường giả thần đạo!
“Đại ca, hình như mấy tên Thạch Đầu Nhân kia không đuổi theo nữa, chúng ta được cứu rồi.” Trong lòng Bạch Quang còn sợ hãi nói.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Viễn lại khó coi vô cùng.
“Chỉ sợ rằng chúng ta vừa thoát miệng hổ thì lại tiến vào hang sói thôi!” Diệp Viễn cười khổ nói.
Bạch Quang sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.
Trước mắt không phải chỉ là một mảnh rừng hoa đào hay sao?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Diệp Viễn nói: “Chúng ta đã tiến vào trong một phiến không gian khác, trận pháp hình thành cái phiến rừng hoa đào này ẩn hiện, hơn nữa còn huyền ảo vô cùng. Ngay cả ta cũng khó mà phá giải được!”
Điều này khiến Bạch Quang cả kinh cũng không phải chuyện đùa, lúc này hắn mới cẩn thận đánh giá tỉ mỉ phiến rừng hoa đào này.
Chỉ tiếc, hắn không hiểu gì về trận pháp, căn bản cũng xem không được gì.
“Đại ca, huynh đừng có dọa đệ sợ!” Bạch Quang trầm mặc nói.
Diệp Viễn nói một cách bất đắc dĩ: “Dọa ngươi làm cái gì? Dùng cây đào làm trận cơ, bố trí xuống thế trận lớn như thế này thì người bày trận cũng có thể tưởng tượng được! Nếu như ta đoán không sai, sợ rằng trận pháp này là do cường giả thần đạo lưu lại!”
Bạch Quang kinh ngạc nói: “Không phải chứ? Chỉ là một vài cây đào bình thường mà thôi, quan tâm hắn là đại trận khỉ gió gì, cứ trực tiếp đốt đi chẳng phải xong rồi sao?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Đốt không hết được! Sơ sẩy một cái thì sẽ trở thành tự nhóm lửa thiêu mình!”
Bạch Quang biến sắc, rốt cuộc cũng biết được tính nghiêm trọng trong chuyện này rồi.
Hắn biết rõ Diệp Viễn sẽ không ăn nói lung tung, dựa vào thực lực trận đạo của Diệp Viễn mà cũng không phá giải được trận pháp này, có thể thấy trận pháp này đáng sợ đến cỡ nào.
“Đại ca, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Trước tiên cứ chờ ta khôi phục lại thực lực đã!” Diệp Viễn nói.
Hai ngày sau, di chứng của Diệp Viễn hoàn toàn biến mất, lúc này mới đánh giá cái phiến rừng hoa đào này một cách kỹ lưỡng, càng xem thì lại càng kinh hãi.
Trước mắt, có ba con đường có thể đi.
Diệp Viễn xem xét tường tận thật lâu, sau đó lại chậm chạp không dám dời bước.
Rừng hoa đào này nhìn có vẻ an toàn, nhưng Diệp Viễn biết rõ, nếu như đi nhầm một bước thì sẽ dẫn tới sát cơ lôi đình.
Bạch Quang ở một bên khẩn trương nhìn Diệp Viễn, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Hắn phát hiện, trên trán Diệp Viễn đã lấm tấm mồ hôi.
Có thể thấy được, lần này Diệp Viễn suy luận cũng không hề thuận lợi.
Ngay lúc này đã đúng mười hai canh giờ trôi qua, thời gian đã qua cả ngày trời!
Nếu là trước kia thì Bạch Quang sẽ không thể tin được việc Diệp Viễn bước từng bước trong trận pháp lại tốn nhiều thời gian đến như vậy.
Xem ra trận pháp này thật sự không như bình thường.
“Hô...”
Thấy Diệp Viễn thở hắt ra một hơi thật dài, thần sắc Bạch Quang cũng buông lỏng hơn.
Ly Nhi thì nhẹ nhàng lau đi mồ hôi hột trên trán Diệp Viễn, trong đáy mắt tràn đầy sự thương xót.
Trước đó, Diệp Viễn hết sức chăm chú tìm hiểu trận pháp, nàng cũng không dám đi lên quấy rầy.
“Đại ca, như thế nào rồi? Chúng ta nên đi con đường nào?” Bạch Quang hỏi.
Thần sắc Diệp Viễn có chút uể oải, nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần nói: "Con đường bên phải này, có lẽ là an toàn.”
Bạch Quang không có chú ý, nhưng Ly Nhi lại hơi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn rõ ràng là dùng từ “có lẽ" chứ không phải xác định!
Diệp Viễn tìm hiểu cả ngày trời mà chỉ cho ra một câu đáp án lập lờ không chắc chắn.
Trận pháp này, thật là lợi hại!
“Ta đi trước!” Ly Nhi không chút do dự nào mở miệng nói.
Dứt lời, nàng bước chân, muốn tiến vào con đường bên phải này.
Diệp Viễn thở dài một tiếng, biết rõ tâm tư của Ly Nhi tinh tế tỉ mỉ, có thể nhìn ra được sơ hở trong lời nói của hắn, đây là muốn dùng thân thử trận.
Thời điểm Ly Nhi sắp đạp vào con đường kia, trong đầu Diệp Viễn bỗng nhiên lóe lên linh quang!
“Chậm đã!” Diệp Viễn la lớn.
Ly Nhi chỉ cần bước thêm nửa bước thì đã bước ra ngoài, một khi hạ xuống thì sẽ hoàn toàn đạp vào con đường kia rồi.
Nghe được một tiếng hô này của Diệp Viễn, nàng lập tức thu bước chân về.
“Làm sao vậy, Viễn ca?” Ly Nhi nghi ngờ nói.
Trong chốc lát, trên người Diệp Viễn đã bị ướt đẫm mồ hôi, chỉ cần một bước kia hạ xuống thì mệnh của Ly Nhi sẽ không còn!
“Ly Nhi, thực xin lỗi, thiếu chút nữa đã hại muội rồi. Con đường kia chính là đường chết! Trận pháp này, khắp nơi đều có giấu diếm sát cơ, vừa rồi linh cảm của ta lóe lên, chợt phát hiện ra con đường này chính là trận pháp cố ý lộ ra sơ hở!”
Vẻ mặt Diệp Viễn vẫn còn lộ ra sự sợ hãi, nhìn rừng đào xa hoa lộng lẫy như vậy nhưng kỳ thật lại là mạch nước ngầm mãnh liệt.
Đi nhầm một bước thì sẽ thân tử đạo tiêu.
Mà mới vừa rồi, Diệp Viễn phát hiện hắn đưa ra kết quả suy nghĩ cả ngày trời lại là do đại trận tận lực phóng ra sơ hở!
Nếu như Ly Nhi bước thêm một bước này thì bọn họ sẽ vĩnh viễn bị chia cách giữa trời và đất!
Nhưng Ly Nhi lại không quan tâm chỉ cười cười, nói: “Viễn ca là đang đấu pháp với cường giả trận đạo Thần Cảnh, gặp phải sai sót thì cũng là chuyện bình thường, cần gì phải nói xin lỗi với ta? Huống hồ, không phải ta bây giờ vẫn còn tốt hay sao? Ít nhất thì hiệp một này là Viễn ca thắng!”
Diệp Viễn thầm than một tiếng, Ly Nhi vĩnh viễn là người thong dong rộng lượng như vậy, hơn nữa còn vì hắn mà xông pha khói lửa, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái
Có được một nương tử như thế, thì phu tử còn gì để cầu?
Trong lòng của hắn đã có quyết định, nếu như có thể bình định được Ma kiếp, nhất định hắn sẽ tổ chức một hôn lễ mỹ mãn cho Ly Nhi!
Bạch Quang cũng thầm hô lên nguy hiểm thật, hỏi: “Đại ca, nếu con đường này không đúng, vậy thì chúng ta nên đi đường nào?”
"Con đường nào cũng đều không đúng!” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Bạch Quang cùng Ly Nhi đều sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm.
Diệp Viễn duỗi ngón tay ra chỉ một phương hướng, nói: "Đi từ nơi này!”
Hai người lại tiếp tục sững sờ, bởi vì phương hướng mà Diệp Viễn chỉ, căn bản không hề có con đường nào!
“Đại ca, cái này...” Bạch Quang ngờ vực không hiểu nói.
Diệp Viễn cũng không có giải thích, trực tiếp giơ chân bước về phía trước.
Đúng lúc này đã xảy ra một màn khiến cho Bạch Quang cùng Ly Nhi kinh ngạc.
Thân hình của Diệp Viễn cứ như vậy mà biến mất trước mặt bọn họ!
Hai người liếc nhau, sau đó cũng đuổi theo bước chân của Diệp Viễn, đi theo phương hướng kia.
Hai người chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, quả nhiên là đi xuyên qua một cái không gian.
Nhưng mà, điều làm cho bọn hắn kinh ngạc chính là tràng cảnh trước mắt lại giống như đúc với lúc trước họ đã thấy.
Điều này làm cho bọn họ sinh ra một loại ảo giác, giống như quay lại về chỗ cũ!
“Viễn ca, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ những hoa đào này, đều là ảo giác?” Ly Nhi làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm.
Diệp Viễn cười nói: "Thật là giả khi giả hóa thật, giả là thật khi thật hóa giả! Những hoa đào này đều là vật thực tế, chỉ là tiêu chuẩn của người bày trận này rất cao, dùng hoa đào làm manh mối, sau đó chia mảnh không gian này thành vô số khối vụn. Việc chúng ta phải làm, chính là tìm ra một con đường sống duy nhất từ bên trong vô số khối vụn này! Hừm... giống như là đi vào mê cung vậy.”
Hai người nghe xong thì kinh hãi một phen, có thể sử dụng hoa đào bình thường để bố trí xuống đại trận tinh diệu như thế này, quả nhiên không thể nào tưởng tượng được thủ đoạn của người bày trận.