“Đã lâu như vậy rồi còn chưa trở lại, chắc không phải lại toàn quân bị diệt đấy chứ?”
Thấy mấy người Diệp Viễn chậm chạp chưa quay lại, Gia Cát Thanh Hư không khỏi nhíu mày.
Hàn lão đầu nói: “Cái Đoạn Hồn Lĩnh này quá kỳ quái, trước kia cũng chỉ là một cái sơn lĩnh hoang vu bình thường, hiện tại ngay cả ta và ngươi đều không thể bay qua.”
"Có lẽ là liên quan đến chuyện phát sinh của thần đạo! Mấy kẻ chết thay này thật là vô dụng, ngay cả một tên cũng không quay về được!” Gia Cát Thanh Hư khó chịu nói.
Hàn lão đầu nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi có cảm thấy tên tiểu tử vừa rồi kia có chút kỳ quặc hay không?”
Gia Cát Thanh Hư lại không hề cảm thấy có cái gì không ổn, hắn là kẻ tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ để những con sâu cái kiến vào mắt.
Trong Thập Đại Thần Vương, có thể lọt vào mắt của hắn cũng không vượt quá một hai người.
Cho nên, lúc ban đầu Diệp Viễn mạo phạm hắn nên hắn mới căm hận như thế.
Trong mắt hắn, cường giả có cảnh giới ngang bằng cũng không có khả năng ngụy trang thành dạng gì trước mặt hắn được.
Thật tình hắn không biết rằng, Diệp Viễn đã sớm lọt qua trước mí mắt của hắn.
“Một con sâu cái kiến mà thôi, có cái gì kỳ quái hay sao?” Gia Cát Thanh Hư nói.
Kỳ thật, Hàn lão đầu cũng không nhìn ra được cái gì, nếu không cũng sẽ không để cho Diệp Viễn tiến lên rồi.
Nhưng mà tâm tư của hắn so với Gia Cát Thanh Hư thành thục hơn rất nhiều, cứ cảm giác thấy là lạ ở chỗ nào đó cho nên mới suy nghĩ nhiều một chút.
“Theo lý thuyết, chúng ta bị cái Đoạn Hồn Lĩnh này ngăn lại, Diệp Viễn cũng không có khả năng bay qua. Nếu như không phải hắn đã tiến nhập Đoạn Hồn Lĩnh rồi thì chắc hẳn là chưa tới. Nhưng dựa theo thời gian để suy đoán, cho dù hắn có chậm thì có thể cũng đã đến rồi!” Hàn lão đầu nói ra nghi ngờ của mình.
Gia Cát Thanh Hư có tính cách cao ngạo, không có nghĩa hắn là kẻ ngu.
Hàn lão đầu vừa nói ra, hắn cũng hiểu được có chút không đúng, cau mày nói: “Ngươi nói... tên tiểu tử kia chính là Diệp Viễn? Điều đó không có khả năng!”
Đương nhiên Gia Cát Thanh Hư sẽ không thừa nhận chính mình có mắt không tròng, mà hắn cũng không muốn thừa nhận.
Tiểu tử kia, hắn đã nhìn thấu rồi, làm sao có thể là Diệp Viễn được chứ?
Hàn lão đầu cười khổ nói: “Ta chỉ cảm thấy là rất có khả năng này. Tiểu tử kia có lẽ sẽ không đến đây theo lẽ thường.”
Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư âm tình bất định, Hàn lão đầu khiến cho hắn bực bội không thôi.
Hắn có loại cảm giác giống như chính mình thật sự lại bị Diệp Viễn đùa nghịch một lần nữa!
Một cơn giận hậm hực đọng lại trong lồng ngực của hắn, làm cho hắn có cảm giác mình sắp nổ tung.
“Xem ra, không thể trông cậy vào đám phế vật này được rồi, tự chúng ta đi vào!” Gia Cát Thanh Hư nói.
Hàn lão đầu lại tà mị cười nói: “Ai nói là không trông cậy được chứ? Nhiều người như vậy, cứ để bọn chúng đi vào làm pháo hôi cũng tốt!”
Hàn lão đầu cũng không hề che dấu âm thanh của mình, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
Gia Cát Thanh Hư nghe vậy cũng cười ha ha, cất cao giọng nói: "Một là cả nhóm bọn ngươi đều chết, hai là lên núi!”
...
“Oành!”
Giữa không trung, Bạch Quang đang liều mạng với Ngụy Thành một trận.
Kết quả, lúc này đây Ngụy Thành đã đánh bay Bạch Quang rồi!
Tên này giống như là bị Chiến Thần nhập, rõ ràng có loại cảm giác càng đánh càng mạnh.
Căn bản Ngụy Thành không hề cho Bạch Quang một chút thời gian để thở dốc, trực tiếp lấn thân lên, muốn lập tức đánh chết Bạch Quang.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân hình xuất hiện, chen vào giữa hai người.
“Phanh!”
Một tiếng Long ngâm vang lên, trực tiếp chấn Ngụy Thành bay ra ngoài hơn ngàn trượng.
“Đại ca, tên này thật quỷ dị! Rõ ràng chỉ có một người, vì sao ta lại có cảm giác giống như rất nhiều cao thủ vây công ta vậy?” Bạch Quang kinh ngạc nói.
“Là cái Chiêu Hồn Phiên kia đang quấy phá! Nếu như ta đoán không lầm thì bên trong Chiêu Hồn Phiên kia, sợ rằng đang nuôi dưỡng một con quái vật vô cùng cường đại. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi một chút, nơi này giao cho ta đi.” Diệp Viễn nói.
“Đại ca coi chừng! Tên này rất khó đối phó!”
“Yên tâm.”
Bị một chưởng của Diệp Viễn đánh bay, nhất thời tên Ngụy Thành kia cũng không tiếp tục tiến lên, giống như hết sức kiêng kỵ Diệp Viễn.
“Không phải mới vừa nói, ngươi muốn thiên hạ này đều phải nghe ngươi hay sao? Vì sao lại khiếp sợ như thế rồi?” Diệp Viễn nhìn Ngụy Thành, cười nhạt nói.
Tên Ngụy Thành kia mở miệng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng vội hung hăng càn quấy! Con sâu cái kiến như ngươi bực này, năm đó bổn tọa phất tay cũng có thể giết chết cả ngàn vạn!”
Diệp Viễn nghe vậy lại cười nói: "Nói dối mà không biết ngượng miệng! Ngươi đã không dám tới, vậy thì để bản thiếu gia lên!”
Cũng không thấy Diệp Viễn có bất kỳ động tác gì, thân hình của hắn lập tức biến mất.
Ngụy Thành nhìn thấy một màn này, đồng tử không khỏi co rụt lại, kinh hãi nói: “Đại Na Di!”
Hiển nhiên, hắn đã bị chiêu thức này của Diệp Viễn làm cho kinh ngạc.
Rõ ràng tinh khí thần của Diệp Viễn vẫn chưa đạt đến Đại viên mãn, mà tâm cảnh của hắn đã là Đại viên mãn rồi.
Ngay cả niên đại thần đạo cũng không có mấy người có được thiên phú như thế!
Nhưng mà, hiện tại đã không có thời gian cho phép hắn nghĩ nhiều nữa rồi.
Kiếm của Diệp Viễn đã giết đến!
“Keng!”
Ngụy Thành huy động Chiêu Hồn Phiên, trực tiếp liều mạng với Diệp Viễn một phen.
Nhưng mà, không hề giống như vừa rồi hắn nghiền áp Bạch Quang, lúc này đây hắn lại bị Diệp Viễn ngược bạo!
Thân hình của hắn bị kiếm ý cường đại của Diệp Viễn trực tiếp đánh bay ra ngoài.
“Ngươi... kiếm đạo của ngươi đã lĩnh ngộ pháp tắc đến Thiên Trung kỳ tầng thứ nhất? Điều này làm sao có khả năng?” Trên mặt Ngụy Thành tràn ngập nỗi khiếp sợ, không dám tin mà nhìn Diệp Viễn.
Hắn bỗng cảm thấy thế giới này quá mức điên cuồng!
Một tên tiểu tử Đạo Huyền Cảnh làm sao có thể lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo đến Trọng Thiên tầng thứ hai?
Người trước mắt này thật sự là võ giả Đạo Huyền Cảnh giống như con sâu cái kiến mấy trăm vạn năm trước hay sao?
Ngụy Thành lập tức mất bình tĩnh rồi!
“Ha, chỉ là vì ngươi thiếu hiểu biết mà thôi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt khinh thường, tiếp tục lấn thân lên một lần nữa, chiến đấu cùng với Ngụy Thành.
Diệp Viễn múa kiếm một cách chặt chẽ, kiếm ý tung hoành.
Vốn Tru Tà Kiếm chất chứa quyền năng của chính khí, là khắc tinh của tà vật bực này.
Ngụy Thành bị Diệp Viễn giết trái chém phải, ngay cả cơ hội đánh lại cũng không có!
“Đáng chết, các ngươi còn chờ cái gì nữa!” Ngụy Thành thê lương hô to.
Đương nhiên Diệp Viễn biết rõ hắn đang hô cái gì, nhưng mà căn bản hắn cũng không để ý tới.
Muốn thoát ra khỏi mảnh không gian này thì người này là nhân vật mấu chốt.
Phía dưới, âm khí di chuyển, cuối cùng tám cây Chiêu Hồn Phiên khác cũng đã có động tĩnh!
Những võ giả kia cảm giác được xung quanh có chút không đúng, sắc mặt nguyên một đám trắng bệch.
Bọn hắn không biết, rốt cuộc cái kết giới mà Diệp Viễn bố trí này có hữu dụng hay không.
“Chư vị không cần phải lo lắng, những vật âm tà kia không cách nào vào được!” Nguyệt Mộng Ly thản nhiên nói.
Hơn mười người kia nghe xong, trong nội tâm hơi ổn định lại, nhưng cảm xúc vẫn tràn ngập căng thẳng giống như cũ.
m khí càng ngày càng nặng, dù đã cách kết giới bọn hắn cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Bỗng nhiên, kết giới phát ra âm thanh “chi chi”.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài kết giới phát ra tiếng thét thê lương chói tai, khiến cho người ta nghe thấy cũng sởn hết cả gai ốc.
Rất hiển nhiên, kết giới của Diệp Viễn đã có hiệu lực rồi!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Ngụy Thành càng đại biến.
“Đáng chết, tiểu tử, ngươi đừng có ép người quá đáng!” Ngụy Thành lạnh lùng nói.
Diệp Viễn lại cười lạnh nói: "Thật là buồn cười! Vừa rồi các ngươi đã động vào Lục Nhi, cho nên hãy chuẩn làm sẵn tâm lý bị diệt sát đi!”
Hàm răng Ngụy Thành khẽ cắn, hô lớn: “Cửu m Thiên Sát Trận!”
Một cỗ khí m Sát tỏa ra khắp nơi, tám cây Chiêu Hồn Phiên khác đột nhiên mọc lên từ mặt đất, đồng thời tấn công về phía Diệp Viễn!
Chín cây Chiêu Hồn Phiên tụ lại cùng một chỗ, uy lực quả nhiên không hề tầm thường.
Diệp Viễn biến sắc, Kiếm Chi Lãnh Vực lập tức áp súc lại trong phạm vi một trượng!
Đồng thời toàn lực vận chuyển Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, Tru Tà Kiếm cũng được dùng toàn lực để tế xuất.
“Oành!”
Lúc này, rốt cuộc Ngụy Thành cũng đã đẩy lui được thân hình của Diệp Viễn hơn mười trượng.
Nhưng chính hắn lại đón lấy lực phản chấn, trực tiếp mang theo chín cây Chiêu Hồn Phiên chui vào bên trong nấm
“Đã lâu như vậy rồi còn chưa trở lại, chắc không phải lại toàn quân bị diệt đấy chứ?”
Thấy mấy người Diệp Viễn chậm chạp chưa quay lại, Gia Cát Thanh Hư không khỏi nhíu mày.
Hàn lão đầu nói: “Cái Đoạn Hồn Lĩnh này quá kỳ quái, trước kia cũng chỉ là một cái sơn lĩnh hoang vu bình thường, hiện tại ngay cả ta và ngươi đều không thể bay qua.”
"Có lẽ là liên quan đến chuyện phát sinh của thần đạo! Mấy kẻ chết thay này thật là vô dụng, ngay cả một tên cũng không quay về được!” Gia Cát Thanh Hư khó chịu nói.
Hàn lão đầu nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi có cảm thấy tên tiểu tử vừa rồi kia có chút kỳ quặc hay không?”
Gia Cát Thanh Hư lại không hề cảm thấy có cái gì không ổn, hắn là kẻ tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ để những con sâu cái kiến vào mắt.
Trong Thập Đại Thần Vương, có thể lọt vào mắt của hắn cũng không vượt quá một hai người.
Cho nên, lúc ban đầu Diệp Viễn mạo phạm hắn nên hắn mới căm hận như thế.
Trong mắt hắn, cường giả có cảnh giới ngang bằng cũng không có khả năng ngụy trang thành dạng gì trước mặt hắn được.
Thật tình hắn không biết rằng, Diệp Viễn đã sớm lọt qua trước mí mắt của hắn.
“Một con sâu cái kiến mà thôi, có cái gì kỳ quái hay sao?” Gia Cát Thanh Hư nói.
Kỳ thật, Hàn lão đầu cũng không nhìn ra được cái gì, nếu không cũng sẽ không để cho Diệp Viễn tiến lên rồi.
Nhưng mà tâm tư của hắn so với Gia Cát Thanh Hư thành thục hơn rất nhiều, cứ cảm giác thấy là lạ ở chỗ nào đó cho nên mới suy nghĩ nhiều một chút.
“Theo lý thuyết, chúng ta bị cái Đoạn Hồn Lĩnh này ngăn lại, Diệp Viễn cũng không có khả năng bay qua. Nếu như không phải hắn đã tiến nhập Đoạn Hồn Lĩnh rồi thì chắc hẳn là chưa tới. Nhưng dựa theo thời gian để suy đoán, cho dù hắn có chậm thì có thể cũng đã đến rồi!” Hàn lão đầu nói ra nghi ngờ của mình.
Gia Cát Thanh Hư có tính cách cao ngạo, không có nghĩa hắn là kẻ ngu.
Hàn lão đầu vừa nói ra, hắn cũng hiểu được có chút không đúng, cau mày nói: “Ngươi nói... tên tiểu tử kia chính là Diệp Viễn? Điều đó không có khả năng!”
Đương nhiên Gia Cát Thanh Hư sẽ không thừa nhận chính mình có mắt không tròng, mà hắn cũng không muốn thừa nhận.
Tiểu tử kia, hắn đã nhìn thấu rồi, làm sao có thể là Diệp Viễn được chứ?
Hàn lão đầu cười khổ nói: “Ta chỉ cảm thấy là rất có khả năng này. Tiểu tử kia có lẽ sẽ không đến đây theo lẽ thường.”
Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư âm tình bất định, Hàn lão đầu khiến cho hắn bực bội không thôi.
Hắn có loại cảm giác giống như chính mình thật sự lại bị Diệp Viễn đùa nghịch một lần nữa!
Một cơn giận hậm hực đọng lại trong lồng ngực của hắn, làm cho hắn có cảm giác mình sắp nổ tung.
“Xem ra, không thể trông cậy vào đám phế vật này được rồi, tự chúng ta đi vào!” Gia Cát Thanh Hư nói.
Hàn lão đầu lại tà mị cười nói: “Ai nói là không trông cậy được chứ? Nhiều người như vậy, cứ để bọn chúng đi vào làm pháo hôi cũng tốt!”
Hàn lão đầu cũng không hề che dấu âm thanh của mình, sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
Gia Cát Thanh Hư nghe vậy cũng cười ha ha, cất cao giọng nói: "Một là cả nhóm bọn ngươi đều chết, hai là lên núi!”
...
“Oành!”
Giữa không trung, Bạch Quang đang liều mạng với Ngụy Thành một trận.
Kết quả, lúc này đây Ngụy Thành đã đánh bay Bạch Quang rồi!
Tên này giống như là bị Chiến Thần nhập, rõ ràng có loại cảm giác càng đánh càng mạnh.
Căn bản Ngụy Thành không hề cho Bạch Quang một chút thời gian để thở dốc, trực tiếp lấn thân lên, muốn lập tức đánh chết Bạch Quang.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một thân hình xuất hiện, chen vào giữa hai người.
“Phanh!”
Một tiếng Long ngâm vang lên, trực tiếp chấn Ngụy Thành bay ra ngoài hơn ngàn trượng.
“Đại ca, tên này thật quỷ dị! Rõ ràng chỉ có một người, vì sao ta lại có cảm giác giống như rất nhiều cao thủ vây công ta vậy?” Bạch Quang kinh ngạc nói.
“Là cái Chiêu Hồn Phiên kia đang quấy phá! Nếu như ta đoán không lầm thì bên trong Chiêu Hồn Phiên kia, sợ rằng đang nuôi dưỡng một con quái vật vô cùng cường đại. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi một chút, nơi này giao cho ta đi.” Diệp Viễn nói.
“Đại ca coi chừng! Tên này rất khó đối phó!”
“Yên tâm.”
Bị một chưởng của Diệp Viễn đánh bay, nhất thời tên Ngụy Thành kia cũng không tiếp tục tiến lên, giống như hết sức kiêng kỵ Diệp Viễn.
“Không phải mới vừa nói, ngươi muốn thiên hạ này đều phải nghe ngươi hay sao? Vì sao lại khiếp sợ như thế rồi?” Diệp Viễn nhìn Ngụy Thành, cười nhạt nói.
Tên Ngụy Thành kia mở miệng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng vội hung hăng càn quấy! Con sâu cái kiến như ngươi bực này, năm đó bổn tọa phất tay cũng có thể giết chết cả ngàn vạn!”
Diệp Viễn nghe vậy lại cười nói: "Nói dối mà không biết ngượng miệng! Ngươi đã không dám tới, vậy thì để bản thiếu gia lên!”
Cũng không thấy Diệp Viễn có bất kỳ động tác gì, thân hình của hắn lập tức biến mất.
Ngụy Thành nhìn thấy một màn này, đồng tử không khỏi co rụt lại, kinh hãi nói: “Đại Na Di!”
Hiển nhiên, hắn đã bị chiêu thức này của Diệp Viễn làm cho kinh ngạc.
Rõ ràng tinh khí thần của Diệp Viễn vẫn chưa đạt đến Đại viên mãn, mà tâm cảnh của hắn đã là Đại viên mãn rồi.
Ngay cả niên đại thần đạo cũng không có mấy người có được thiên phú như thế!
Nhưng mà, hiện tại đã không có thời gian cho phép hắn nghĩ nhiều nữa rồi.
Kiếm của Diệp Viễn đã giết đến!
“Keng!”
Ngụy Thành huy động Chiêu Hồn Phiên, trực tiếp liều mạng với Diệp Viễn một phen.
Nhưng mà, không hề giống như vừa rồi hắn nghiền áp Bạch Quang, lúc này đây hắn lại bị Diệp Viễn ngược bạo!
Thân hình của hắn bị kiếm ý cường đại của Diệp Viễn trực tiếp đánh bay ra ngoài.
“Ngươi... kiếm đạo của ngươi đã lĩnh ngộ pháp tắc đến Thiên Trung kỳ tầng thứ nhất? Điều này làm sao có khả năng?” Trên mặt Ngụy Thành tràn ngập nỗi khiếp sợ, không dám tin mà nhìn Diệp Viễn.
Hắn bỗng cảm thấy thế giới này quá mức điên cuồng!
Một tên tiểu tử Đạo Huyền Cảnh làm sao có thể lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo đến Trọng Thiên tầng thứ hai?
Người trước mắt này thật sự là võ giả Đạo Huyền Cảnh giống như con sâu cái kiến mấy trăm vạn năm trước hay sao?
Ngụy Thành lập tức mất bình tĩnh rồi!
“Ha, chỉ là vì ngươi thiếu hiểu biết mà thôi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt khinh thường, tiếp tục lấn thân lên một lần nữa, chiến đấu cùng với Ngụy Thành.
Diệp Viễn múa kiếm một cách chặt chẽ, kiếm ý tung hoành.
Vốn Tru Tà Kiếm chất chứa quyền năng của chính khí, là khắc tinh của tà vật bực này.
Ngụy Thành bị Diệp Viễn giết trái chém phải, ngay cả cơ hội đánh lại cũng không có!
“Đáng chết, các ngươi còn chờ cái gì nữa!” Ngụy Thành thê lương hô to.
Đương nhiên Diệp Viễn biết rõ hắn đang hô cái gì, nhưng mà căn bản hắn cũng không để ý tới.
Muốn thoát ra khỏi mảnh không gian này thì người này là nhân vật mấu chốt.
Phía dưới, âm khí di chuyển, cuối cùng tám cây Chiêu Hồn Phiên khác cũng đã có động tĩnh!
Những võ giả kia cảm giác được xung quanh có chút không đúng, sắc mặt nguyên một đám trắng bệch.
Bọn hắn không biết, rốt cuộc cái kết giới mà Diệp Viễn bố trí này có hữu dụng hay không.
“Chư vị không cần phải lo lắng, những vật âm tà kia không cách nào vào được!” Nguyệt Mộng Ly thản nhiên nói.
Hơn mười người kia nghe xong, trong nội tâm hơi ổn định lại, nhưng cảm xúc vẫn tràn ngập căng thẳng giống như cũ.
m khí càng ngày càng nặng, dù đã cách kết giới bọn hắn cũng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Bỗng nhiên, kết giới phát ra âm thanh “chi chi”.
Trong lúc nhất thời, bên ngoài kết giới phát ra tiếng thét thê lương chói tai, khiến cho người ta nghe thấy cũng sởn hết cả gai ốc.
Rất hiển nhiên, kết giới của Diệp Viễn đã có hiệu lực rồi!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Ngụy Thành càng đại biến.
“Đáng chết, tiểu tử, ngươi đừng có ép người quá đáng!” Ngụy Thành lạnh lùng nói.
Diệp Viễn lại cười lạnh nói: "Thật là buồn cười! Vừa rồi các ngươi đã động vào Lục Nhi, cho nên hãy chuẩn làm sẵn tâm lý bị diệt sát đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!