“Lâm!”
Diệp Viễn kết xuất thủ ấn, âm thanh nghe như tiếng chuông.
Đồng thời, lực lượng khí huyết cường đại của Diệp Viễn phóng lên trời, trấn áp những âm thanh gào khóc thảm thiết kia lại một cách không khoan nhượng.
Lâm Tự Quyết xuất khẩu, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn lập tức tản ra.
Những âm thanh quỷ khóc kia giống như gặp phải khắc tinh, lập tức không dám tiến gần đám người Diệp Viễn thêm chút nào nữa.
Vốn những thần hồn ban đầu bị xuất ra cũng lập tức quay về bên trong thân thể của bọn hắn.
Dù vậy nhưng sắc mặt của nguyên một đám bọn hắn vẫn trắng bệch, giống như lâm bệnh nặng.
Nhưng mà, trên mặt bọn hắn đều lộ ra thần sắc vẫn còn sợ hãi trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sự cảm kích.
Nếu như không phải có Diệp Viễn thì lúc này bọn hắn cũng đã giống với nhóm người thứ nhất, trở thành một cỗ thi thể không có thần hồn rồi.
Sắc mặt Lục Nhi cũng rất khó coi, Diệp Viễn ân cần hỏi thăm: “Lục Nhi, không có chuyện gì chứ?”
“Ta ổn hơn rồi, cảm ơn thiếu gia.” Lục Nhi lắc đầu nói.
Nhưng sắc mặt Diệp Viễn lại lạnh lẽo nói: “Lão hổ không phát uy thì thật sự cho rằng bản thiếu gia là con mèo bệnh sao?”
Những quỷ vật này hung hăng càn quấy như thế, lại còn làm Lục Nhi bị thương, khiến cho Diệp Viễn nổi giận thật sự.
“Tiểu Hỏa, đốt sạch toàn bộ mấy thứ đồ chơi quỷ quái này đi! Bản thiếu gia muốn nhìn xem, rốt cuộc là ở nơi này có bọn đầu trâu mặt ngựa gì đang giả thần giả quỷ!” Diệp Viễn lạnh quát một tiếng nói.
Nghe được ngữ khí lạnh như băng của Diệp Viễn, những người khác không khỏi rùng mình một cái.
Những Chiêu Hồn Phiên này quỷ dị vô cùng, bọn hắn có thể trốn chạy để khỏi phải chết cũng đã không tệ rồi.
Thế nhưng vị này lại muốn bắt đốt hết toàn bộ!
Thân hình Tiểu Hỏa vừa xuất hiện, trong tay bấm niệm pháp quyết, lập tức một cỗ lực lượng hỏa diễm đáng sợ nhộn nhạo tuôn ra.
“Oành!”
Mọi người lập tức cảm giác được toàn thân mình cũng sắp bốc cháy rồi.
Bọn hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực để chống cự, nhưng mà dưới sức nóng đáng sợ như vậy, bọn hắn vẫn còn có loại cảm giác bị đốt trụi.
Thật là đáng sợ!
“Cái... cái lực lượng hỏa diễm này, quá cường đại!”
"Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương có thể nói là võ kỹ hệ Hỏa mạnh nhất Thần Vực, theo ta thấy cái lực lượng hỏa diễm này cũng không hề kém một chút nào!”
"Rốt cuộc vị đại nhân này là người nào? Thực lực thế này, thật sự quá kinh khủng đi?”
...
Năm đó, một chiêu Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương đã đồ sát hơn một trăm cường giả Thần Vương, gây nên chấn động một thời.
Trong số hơn mười người này không thiếu cường giả Thần Vương, tự vấn bản thân rằng nếu như một chiêu này của Tiểu Hỏa phóng vào bọn hắn thì căn bản chỉ có một con đường là bị miểu sát mà thôi.
Có đến thêm nhiều người hơn nữa thì cũng sẽ giống như vậy!
Nhìn thấy thực lực của Diệp Viễn, bọn hắn nhịn không được mà nhao nhao suy đoán thân phận của Diệp Viễn.
Lúc trước Diệp Viễn nói không sợ Định Thiên Thần Vương, trong nội tâm của bọn hắn ít nhiều còn có một chút khinh thường.
Nhưng mà bây giờ, bọn hắn đã biết rõ Diệp Viễn không hề nói đùa!
Thực lực có thể so sánh với Linh Chá Thần Vương thì làm sao lại sợ hãi Định Thiên Thần Vương cơ chứ?
Hỏa diễm màu trắng nhạt kia lập tức đốt cháy Chiêu Hồn Phiên trong phạm vi ngàn trượng.
Tiếng quỷ khóc thê lương truyền đến, bọn chúng giống như bị ném vào chảo lửa, tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai.
Sau mười hơi, Tiểu Hỏa thu hồi Tịnh Đàn Thánh Hỏa.
Vốn trong phạm vi bụi cỏ dại cả ngàn trượng này có vô số Chiêu Hồn Phiên mọc lên san sát như rừng.
Hiện tại đã biến thành một mảnh hoang dã.
Uy lực hiện tại của Tịnh Đàn Thánh Hỏa hoàn toàn chính xác là không kém hơn Linh Chá Thần Vương bao nhiêu.
Lực lượng hỏa diễm bậc này trực tiếp luyện hóa những Chiêu Hồn Phiên kia thành hư vô.
Nhưng sắc mặt Diệp Viễn lại biến đổi.
Trên mảnh hoang vu ngàn trượng này vẫn còn vài Chiêu Hồn Phiên không bị luyện hóa!
Diệp Viễn liếc mắt qua một lượt, phát hiện còn đến chín cái!
Chín cái Chiêu Hồn Phiên này hiển nhiên khác với những cái còn lại.
Chín cây Chiêu Hồn Phiên cắm lẻ loi trơ trọi trên mảnh hoang vu, lộ ra vẻ cô quạnh và quỷ dị khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ xấu.
Trên mảnh hoang vu còn có một ngôi mộ cực lớn.
Trước mộ có một khối bia đá, bên trên viết năm chữ to, màu đỏ như máu "Mộ của Luyện Hồn Tông”.
“Xem ra, việc quái lạ ở Đoạn Hồn Lĩnh chính là vì sự xuất thế của ngôi mộ này! Sợ rằng Luyện Hồn Tông chính là tông môn của thời đại Thái Cổ rồi. Hơn nữa còn là tông môn của Thần Đạo!” Diệp Viễn nói.
Nấm mồ xuất thế, khiến cho phiến không gian chồng chéo lên nhau trên Đoạn Hồn Lĩnh.
Những võ giả kia vừa đến đây thì đã bị những Chiêu Hồn Phiên kia hấp mất hồn phách.
Về phần cái Luyện Hồn Tông này, Diệp Viễn chưa từng nghe nói qua, tám chín phần là tông môn thời đại Thái Cổ.
Tông môn thời đại Thượng Cổ, Thần Vực ngày nay ít nhiều gì cũng sẽ có một vài đề cập đến trong tư liệu.
Nhưng thời đại Thái Cổ đã cách quá lâu, ngay cả tông môn lớn như Thiên Nhất Tông cũng đã có người không còn nhớ rõ nữa rồi, càng không cần phải nói đến một vài tông môn Thần Đạo nhỏ một chút.
Chín cây Chiêu Hồn Phiên này có thể ngăn cản được sự luyện hóa của Tiểu Hỏa, hiển nhiên không phải là vật phàm.
Cho nên kết luận của Diệp Viễn, cái gọi là Luyện Hồn Tông chính là tông môn thời Thần Đạo!
“Ha ha ha...”
Bỗng nhiên, một âm thanh điên cuồng vang lên.
Trong lòng mọi người đều cả kinh, chuyển mắt một cái thì đã thấy một tên cường giả Thần Vương, trong tay cầm một trong chín cây Chiêu Hồn Phiên!
“Ngụy Thành, ngươi làm gì vậy? Mau thả xuống!” Tên võ giả Lý Nghiêu có quen biết Ngụy Thành thấy thế, sắc mặt không khỏi đại biến hô to với Ngụy Thành.
Thế nhưng, lúc này Ngụy Thành làm gì còn nghe thấy được nữa?
Hắn vừa cười vừa lên tiếng nói: “Ha ha ha, từ hôm nay trở đi, bổn tọa chính là truyền nhân của Thái Cổ Luyện Hồn Tông, ta muốn thiên hạ này tất cả đều phải nghe ta!”
Hai mắt Ngụy Thành có màu đỏ tươi, thần sắc điên cuồng, nhìn lên vô cùng tà tính.
“Ngụy Thành, ngươi mau tỉnh lại! Mau buông cái Chiêu Hồn Phiên kia ra!” Lý Nghiêu lại hô.
Diệp Viễn thở dài nói: “Hắn đã bị Chiêu Hồn Phiên kia khống chế, cho dù ngươi có hô thế nào thì cũng đã vô dụng.”
Sắc mặt Lý Nghiêu trắng bệch như tờ giấy, lẩm bẩm nói: "Vậy... vậy phải làm như thế nào cho phải?”
“Không dễ làm rồi! Trước tiên đoạt lấy cái Chiêu Hồn Phiên kia được rồi nói sau, nếu như không được thì chỉ có thể giết chết!” Diệp Viễn nói.
“Ha ha ha..., giết giết giết!”
Ngụy Thành đã hoàn toàn điên cuồng, nâng cao một cây Chiêu Hồn Phiên đánh giết qua đây, khí thế ngút trời.
“Bạch Quang, ngươi đi đối phó với hắn trước, ta đến thi pháp bảo vệ bọn họ, nếu không có thêm người bị Chiêu Hồn Phiên kia dụ dỗ thì sẽ càng không ổn.” Diệp Viễn nói.
Bạch Quang không nói hai lời, thả người nhảy lên, chống lại Ngụy Thành!
Thực lực của Bạch Quang hôm nay đã không thua kém Thập Đại Thần Vương nữa rồi.
Thế nhưng, cùng liều mạng với Ngụy Thành mà lại không hề chiếm được thế thượng phong!
Trong lúc nhất thời, hai người đều đánh đến khó phân thắng bại.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều đại biến.
Một tên cường giả Thần Vương tầm thường, vậy mà khi lấy được Chiêu Hồn Phiên thì thực lực lại trở nên mạnh mẽ hung hãn đến như thế!
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này cũng nhíu mày, thầm nghĩ Thái Cổ Luyện Hồn Tông này quả nhiên vô cùng tà tính.
Nhưng mà, tay hắn cũng không hề chậm rãi, rút Nguyên Từ Linh Mộc ra.
Diệp Viễn thúc giục nguyên lực, lập tức tiếng sấm vang mạnh, từng đạo điện mang như sấm sét tuôn ra.
Diệp Viễn cầm Nguyên Từ Linh Mộc trong tay, vẽ xung quanh mọi người một cái vòng tròn.
Làm xong, trong miệng Diệp Viễn khẽ quát một tiếng “Lâm”, sau đó trực tiếp cắm Nguyên Từ Linh Mộc vào trong đất bùn.
Lập tức, một cái màn hào quang bằng lôi điện hiện lên, bao bọc bảo hộ đám đông lại chính giữa.
Phía trên màn hào quang, ẩn hiện lực lượng chấn động của pháp tắc, uy năng của “Lâm” Tự Quyết lại có thể ngưng tụ không bị tiêu tan!
"Được rồi, mặc kệ bên ngoài có phát sinh bất cứ cái gì cũng không được đi ra khỏi phạm vi của màn hào quang này! Nếu không, thần tiên cũng khó cứu!” Diệp Viễn lạnh lùng nói với mọi người.
“Lâm!”
Diệp Viễn kết xuất thủ ấn, âm thanh nghe như tiếng chuông.
Đồng thời, lực lượng khí huyết cường đại của Diệp Viễn phóng lên trời, trấn áp những âm thanh gào khóc thảm thiết kia lại một cách không khoan nhượng.
Lâm Tự Quyết xuất khẩu, một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn lập tức tản ra.
Những âm thanh quỷ khóc kia giống như gặp phải khắc tinh, lập tức không dám tiến gần đám người Diệp Viễn thêm chút nào nữa.
Vốn những thần hồn ban đầu bị xuất ra cũng lập tức quay về bên trong thân thể của bọn hắn.
Dù vậy nhưng sắc mặt của nguyên một đám bọn hắn vẫn trắng bệch, giống như lâm bệnh nặng.
Nhưng mà, trên mặt bọn hắn đều lộ ra thần sắc vẫn còn sợ hãi trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sự cảm kích.
Nếu như không phải có Diệp Viễn thì lúc này bọn hắn cũng đã giống với nhóm người thứ nhất, trở thành một cỗ thi thể không có thần hồn rồi.
Sắc mặt Lục Nhi cũng rất khó coi, Diệp Viễn ân cần hỏi thăm: “Lục Nhi, không có chuyện gì chứ?”
“Ta ổn hơn rồi, cảm ơn thiếu gia.” Lục Nhi lắc đầu nói.
Nhưng sắc mặt Diệp Viễn lại lạnh lẽo nói: “Lão hổ không phát uy thì thật sự cho rằng bản thiếu gia là con mèo bệnh sao?”
Những quỷ vật này hung hăng càn quấy như thế, lại còn làm Lục Nhi bị thương, khiến cho Diệp Viễn nổi giận thật sự.
“Tiểu Hỏa, đốt sạch toàn bộ mấy thứ đồ chơi quỷ quái này đi! Bản thiếu gia muốn nhìn xem, rốt cuộc là ở nơi này có bọn đầu trâu mặt ngựa gì đang giả thần giả quỷ!” Diệp Viễn lạnh quát một tiếng nói.
Nghe được ngữ khí lạnh như băng của Diệp Viễn, những người khác không khỏi rùng mình một cái.
Những Chiêu Hồn Phiên này quỷ dị vô cùng, bọn hắn có thể trốn chạy để khỏi phải chết cũng đã không tệ rồi.
Thế nhưng vị này lại muốn bắt đốt hết toàn bộ!
Thân hình Tiểu Hỏa vừa xuất hiện, trong tay bấm niệm pháp quyết, lập tức một cỗ lực lượng hỏa diễm đáng sợ nhộn nhạo tuôn ra.
“Oành!”
Mọi người lập tức cảm giác được toàn thân mình cũng sắp bốc cháy rồi.
Bọn hắn vội vàng vận chuyển nguyên lực để chống cự, nhưng mà dưới sức nóng đáng sợ như vậy, bọn hắn vẫn còn có loại cảm giác bị đốt trụi.
Thật là đáng sợ!
“Cái... cái lực lượng hỏa diễm này, quá cường đại!”
"Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương có thể nói là võ kỹ hệ Hỏa mạnh nhất Thần Vực, theo ta thấy cái lực lượng hỏa diễm này cũng không hề kém một chút nào!”
"Rốt cuộc vị đại nhân này là người nào? Thực lực thế này, thật sự quá kinh khủng đi?”
...
Năm đó, một chiêu Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương đã đồ sát hơn một trăm cường giả Thần Vương, gây nên chấn động một thời.
Trong số hơn mười người này không thiếu cường giả Thần Vương, tự vấn bản thân rằng nếu như một chiêu này của Tiểu Hỏa phóng vào bọn hắn thì căn bản chỉ có một con đường là bị miểu sát mà thôi.
Có đến thêm nhiều người hơn nữa thì cũng sẽ giống như vậy!
Nhìn thấy thực lực của Diệp Viễn, bọn hắn nhịn không được mà nhao nhao suy đoán thân phận của Diệp Viễn.
Lúc trước Diệp Viễn nói không sợ Định Thiên Thần Vương, trong nội tâm của bọn hắn ít nhiều còn có một chút khinh thường.
Nhưng mà bây giờ, bọn hắn đã biết rõ Diệp Viễn không hề nói đùa!
Thực lực có thể so sánh với Linh Chá Thần Vương thì làm sao lại sợ hãi Định Thiên Thần Vương cơ chứ?
Hỏa diễm màu trắng nhạt kia lập tức đốt cháy Chiêu Hồn Phiên trong phạm vi ngàn trượng.
Tiếng quỷ khóc thê lương truyền đến, bọn chúng giống như bị ném vào chảo lửa, tiếng kêu la thảm thiết không dứt bên tai.
Sau mười hơi, Tiểu Hỏa thu hồi Tịnh Đàn Thánh Hỏa.
Vốn trong phạm vi bụi cỏ dại cả ngàn trượng này có vô số Chiêu Hồn Phiên mọc lên san sát như rừng.
Hiện tại đã biến thành một mảnh hoang dã.
Uy lực hiện tại của Tịnh Đàn Thánh Hỏa hoàn toàn chính xác là không kém hơn Linh Chá Thần Vương bao nhiêu.
Lực lượng hỏa diễm bậc này trực tiếp luyện hóa những Chiêu Hồn Phiên kia thành hư vô.
Nhưng sắc mặt Diệp Viễn lại biến đổi.
Trên mảnh hoang vu ngàn trượng này vẫn còn vài Chiêu Hồn Phiên không bị luyện hóa!
Diệp Viễn liếc mắt qua một lượt, phát hiện còn đến chín cái!
Chín cái Chiêu Hồn Phiên này hiển nhiên khác với những cái còn lại.
Chín cây Chiêu Hồn Phiên cắm lẻ loi trơ trọi trên mảnh hoang vu, lộ ra vẻ cô quạnh và quỷ dị khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ xấu.
Trên mảnh hoang vu còn có một ngôi mộ cực lớn.
Trước mộ có một khối bia đá, bên trên viết năm chữ to, màu đỏ như máu "Mộ của Luyện Hồn Tông”.
“Xem ra, việc quái lạ ở Đoạn Hồn Lĩnh chính là vì sự xuất thế của ngôi mộ này! Sợ rằng Luyện Hồn Tông chính là tông môn của thời đại Thái Cổ rồi. Hơn nữa còn là tông môn của Thần Đạo!” Diệp Viễn nói.
Nấm mồ xuất thế, khiến cho phiến không gian chồng chéo lên nhau trên Đoạn Hồn Lĩnh.
Những võ giả kia vừa đến đây thì đã bị những Chiêu Hồn Phiên kia hấp mất hồn phách.
Về phần cái Luyện Hồn Tông này, Diệp Viễn chưa từng nghe nói qua, tám chín phần là tông môn thời đại Thái Cổ.
Tông môn thời đại Thượng Cổ, Thần Vực ngày nay ít nhiều gì cũng sẽ có một vài đề cập đến trong tư liệu.
Nhưng thời đại Thái Cổ đã cách quá lâu, ngay cả tông môn lớn như Thiên Nhất Tông cũng đã có người không còn nhớ rõ nữa rồi, càng không cần phải nói đến một vài tông môn Thần Đạo nhỏ một chút.
Chín cây Chiêu Hồn Phiên này có thể ngăn cản được sự luyện hóa của Tiểu Hỏa, hiển nhiên không phải là vật phàm.
Cho nên kết luận của Diệp Viễn, cái gọi là Luyện Hồn Tông chính là tông môn thời Thần Đạo!
“Ha ha ha...”
Bỗng nhiên, một âm thanh điên cuồng vang lên.
Trong lòng mọi người đều cả kinh, chuyển mắt một cái thì đã thấy một tên cường giả Thần Vương, trong tay cầm một trong chín cây Chiêu Hồn Phiên!
“Ngụy Thành, ngươi làm gì vậy? Mau thả xuống!” Tên võ giả Lý Nghiêu có quen biết Ngụy Thành thấy thế, sắc mặt không khỏi đại biến hô to với Ngụy Thành.
Thế nhưng, lúc này Ngụy Thành làm gì còn nghe thấy được nữa?
Hắn vừa cười vừa lên tiếng nói: “Ha ha ha, từ hôm nay trở đi, bổn tọa chính là truyền nhân của Thái Cổ Luyện Hồn Tông, ta muốn thiên hạ này tất cả đều phải nghe ta!”
Hai mắt Ngụy Thành có màu đỏ tươi, thần sắc điên cuồng, nhìn lên vô cùng tà tính.
“Ngụy Thành, ngươi mau tỉnh lại! Mau buông cái Chiêu Hồn Phiên kia ra!” Lý Nghiêu lại hô.
Diệp Viễn thở dài nói: “Hắn đã bị Chiêu Hồn Phiên kia khống chế, cho dù ngươi có hô thế nào thì cũng đã vô dụng.”
Sắc mặt Lý Nghiêu trắng bệch như tờ giấy, lẩm bẩm nói: "Vậy... vậy phải làm như thế nào cho phải?”
“Không dễ làm rồi! Trước tiên đoạt lấy cái Chiêu Hồn Phiên kia được rồi nói sau, nếu như không được thì chỉ có thể giết chết!” Diệp Viễn nói.
“Ha ha ha..., giết giết giết!”
Ngụy Thành đã hoàn toàn điên cuồng, nâng cao một cây Chiêu Hồn Phiên đánh giết qua đây, khí thế ngút trời.
“Bạch Quang, ngươi đi đối phó với hắn trước, ta đến thi pháp bảo vệ bọn họ, nếu không có thêm người bị Chiêu Hồn Phiên kia dụ dỗ thì sẽ càng không ổn.” Diệp Viễn nói.
Bạch Quang không nói hai lời, thả người nhảy lên, chống lại Ngụy Thành!
Thực lực của Bạch Quang hôm nay đã không thua kém Thập Đại Thần Vương nữa rồi.
Thế nhưng, cùng liều mạng với Ngụy Thành mà lại không hề chiếm được thế thượng phong!
Trong lúc nhất thời, hai người đều đánh đến khó phân thắng bại.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều đại biến.
Một tên cường giả Thần Vương tầm thường, vậy mà khi lấy được Chiêu Hồn Phiên thì thực lực lại trở nên mạnh mẽ hung hãn đến như thế!