Sự bá đạo của Gia Cát Thanh Hư làm cho tất cả mọi người đều câm như hến.
Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, căn bản không cùng một cấp bậc với những người này.
Mười mấy người kia rơi vào đường cùng, đành phải đi lên núi.
Lên núi thì tốt xấu gì cũng sẽ còn một con đường sống, nhưng nếu đối nghịch với Gia Cát Thanh Hư thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Không ít võ giả nhìn về phía Gia Cát Thanh Hư, ánh mắt tràn đầy sự phẫn hận.
Bọn hắn không nghĩ tới, võ giả đệ nhất nhân loại lại là loại người khi dễ kẻ yếu như vậy, ngang ngược vô lý, xem mạng người như cọng rơm rác.
Trong lúc nhất thời, những người này phẫn nộ mà không dám nói thành lời.
Gia Cát Thanh Hư trực tiếp lựa chọn bỏ qua ánh mắt của những người này.
Căn bản hắn không quan tâm cách nhìn của những người này, trong mắt hắn, những người này đều là tồn tại giống những con sâu cái kiến.
Sau khi hơn mười tên võ giả kia rời khỏi, một vài người nhẫn nhịn không nổi loại tính cách như thế, cho nên nhao nhao rời khỏi đây.
Nhưng vẫn còn đại đa số bộ phận vẫn là lựa chọn ẩn nhẫn.
Thiên hạ to lớn, đã không còn chỗ cho bọn hắn dung thân rồi.
Gia Cát Thanh Hư cùng Hàn lão đầu bắt tay với nhau, thật sự khiến cho Diệp Viễn vô cùng ngoài ý muốn.
Điều này khiến cho hắn không khỏi đề cao lòng cảnh giác vài phần.
Lần trước Gia Cát Thanh Hư với Ca Nặc đã rời đi cùng nhau, giữa hai người này khó đảm bảo sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì.
Đến bây giờ Thánh Thành vẫn một mực án binh bất động, cũng không dùng đại trận bảo hộ thành, bản thân điều này cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề rồi.
Xem ra, rất có khả năng Gia Cát Thanh Hư ở cùng một chiến tuyến với Ma tộc.
Nhưng mà Diệp Viễn vẫn không rõ, vì sao Hàn lão đầu lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ hắn cũng có liên quan với Ma tộc hay sao?
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc trước ở Vạn Cổ Dược Viên, Diệp Viễn cảm thấy thật sự là có khả năng đó.
Nghĩ thông suốt tình tiết này, trong nội tâm Diệp Viễn cười lạnh không thôi.
Tên Ca Nặc này, thật sự đã bố trí một bàn cờ lớn!
Đảo mắt, đã nửa canh giờ trôi qua, dựa theo cước lực của mười mấy người kia thì nên trở lại từ sớm rồi.
Thế nhưng, chuyến đi này xa ngút ngàn dặm, không chút tin tức nào!
Lúc này, Gia Cát Thanh Hư lại đứng lên một lần nữa, tiện tay chọn mười mấy người khác.
“Mấy người các ngươi, lên núi đi!” Giọng nói của Gia Cát Thanh Hư không mang theo chút cảm tình nào.
Từ lần trước, suýt chút nữa là mất mạng dưới tay Diệp Viễn, sự thù địch trên người Gia Cát Thanh Hư càng trở nên nặng nề hơn.
Những mạng người này, căn bản hắn không thèm để trong lòng.
Trên mặt mười mấy người kia hiện ra thần sắc tuyệt vọng, bọn hắn biết rõ, chuyến đi này chỉ sợ có đi mà không về rồi.
Mà trong số mười mấy người này, sống linh chết thiêng lại có bốn người đã giả mạo Diệp Viễn.
“Đại… đại nhân, cầu... cầu xin ngài cứu bọn tiểu nhân! Ta biết rõ... Ở đây, người có thể cứu bọn ta cũng chỉ có ngài mà thôi!” Diệp Viễn giả mạo nói.
Diệp Viễn hơi kinh ngạc một chút, tên này lại còn dám tìm đến mình.
“Đây chính là Định Thiên Thần Vương, ta không giúp được ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Diệp Viễn giả mạo cắn răng, truyền âm cho Diệp Viễn nói: “Đại nhân, ta biết việc ta giả mạo ngài là ta không đúng! Ta không cầu ngài cứu ta, chỉ cầu xin ngai cứu ba huynh đệ tỷ muội của ta! Nếu như… nếu như ngài không đáp ứng thì ta sẽ nói cho Định Thiên Thần Vương biết thân phận thật sự của ngài!”
Diệp Viễn hơi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tên này vậy mà lại có thể đoán được thân phận của mình.
Nhưng mà hắn chợt nhịn không được, cười phá lên.
Tên này còn rõ ràng uy hiếp mình.
“Ha ha, cứu bọn họ cũng không phải không được, nhưng mà ngươi... phải cùng đi vào.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Diệp Viễn giả mạo gật đầu đáp: “Đại nhân yên tâm, chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ thì Diệp Thịnh tình nguyện chết!”
Diệp Viễn nhìn hắn một cách thâm ý sâu sắc, lúc này mới biết tên thật của hắn gọi là Diệp Thịnh.
“Ta cho các ngươi thời gian ba hơi, nếu còn không khởi hành thì tự gánh lấy hậu quả!” m thanh lạnh lùng của Gia Cát Thanh Hư lại vang lên đúng vào lúc này.
Bỗng nhiên Diệp Viễn đứng dậy, ôm quyền nói với Gia Cát Thanh Hư: “Đại nhân, bốn người huynh muội chúng ta tình nguyện thay ba người bọn họ lên núi dò đường.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn chỉ vào ba người huynh đệ kia của Diệp Thịnh.
Hành động này của Diệp Viễn khiến cho Gia Cát Thanh Hư vô cùng ngoài ý muốn.
Rõ ràng lên núi cho thấy chỉ có con đường chết, vậy mà vẫn còn có người chủ động xin đi giết giặc.
Diệp Thịnh nghe Diệp Viễn nói xong, trong nội tâm lập tức vui mừng khôn xiết.
Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn lại dùng loại phương thức này để cứu huynh đệ của hắn.
Có Diệp Viễn ở đây, tỷ lệ sinh tồn của hắn đã gia tăng thật lớn.
Gia Cát Thanh Hư đánh giá Diệp Viễn một chút, cảm thấy tiểu tử này có chút quái lạ.
Thế nhưng, mặc cho hắn xem thế nào thì cũng nhìn không thấu ngụy trang của Diệp Viễn.
Bộ Dịch Dung Thuật này của hắn chính là một bộ kỹ pháp trong Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, có thể thông qua cải biến cơ bắp toàn thân, làm cho người ta biến thành một bộ dáng khác.
Hắn truyền lại bộ công pháp này cho mấy người Bạch Quang, bây giờ nhìn vào bốn người bọn họ, có vài phần giống nhau, giống như là huynh đệ tỷ muội thật vậy.
Hơn nữa Phong Nguyên Đan của Diệp Viễn, mặc cho hắn có là Định Thiên Thần Vương thì cũng tuyệt đối nhìn không thấu.
Hắn nhìn trái xem phải, cũng nhìn không ra bất kỳ sơ hở gì, lập tức không còn kiên nhẫn nữa, phất phất tay nói: “Đi mau đi mau!”
Diệp Viễn đang muốn lên đường thì bỗng nhiên Hàn lão đầu mở miệng nói: “Người trẻ tuổi, lên núi chính là con đường thập tử nhất sinh, tại sao ngươi lại chủ động lên núi?”
Hỏi xong, ánh mắt sáng quắc của Hàn lão đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, muốn xem hắn trả lời như thế nào.
Nhưng Diệp Viễn lại không sợ chút nào, khom người thi lễ, nói: “Định Thiên Thần Vương hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Thần Vực, tiểu nhân vẫn một mực ngưỡng mộ không thôi. Có thể vì Định Thiên Thần Vương cống hiến sức lực chính là vinh hạnh của tiểu nhân! Hơn nữa, tiểu nhân không có bất kỳ sở trường gì, nhưng lại có cơ bắp. Nếu bàn về khả năng sống sót thì tiểu nhân vẫn có một hai phần nắm chắc.”
Còn nói gì nữa, lần này Gia Cát Thanh Hư đã ăn phải một vố!
Nghe Diệp Viễn nói xong, khuôn mặt lạnh như băng kia lúc này lại hiện lên một chút vẻ đắc ý.
"Được rồi được rồi, không cần nhiều lời nữa! Lên núi đi!” Gia Cát Thanh Hư không kiên nhẫn nói.
Diệp Thịnh tạm biệt với mấy huynh đệ tỷ muội của hắn, không cần để bọn họ phải xâm nhập nữa, chờ sau khi hắn đi ra ngoài thì cùng với bốn người Diệp Viễn đi lên núi.
Đợi đến lúc thân hình mấy người bọn họ biến mất, Diệp Thịnh cúi đầu thật sâu với Diệp Viễn, nói: “Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp, tiểu nhân cho dù máu chảy đầu rơi cũng xin lấy cái chết tương báo! Còn có, tiểu nhân đã mạo phạm đại nhân, xin đại nhân trách phạt!”
Diệp Viễn cười nói: “Là ngươi cứu bọn hắn, không phải ta.”
Diệp Thịnh nghe vậy không khỏi cứng lại, nói: "Ý tứ của đại nhân là...”
“Mặc dù ngươi làm chuyện khiến cho người khác khinh thường, nhưng tình cảm đối với huynh đệ thủ túc lại không phải giả tạo. Nếu như ngươi uy hiếp ta chỉ cứu một mình ngươi thì ta thà liều mạng đại chiến với Gia Cát Thanh Hư một trận cũng sẽ không cứu bọn họ. Huống hồ ta với hắn chiến một trận cũng chưa biết được hươu chết về tay ai đâu!” Ngữ điệu của Diệp Viễn lộ ra vẻ tự tin cường đại.
Kiếm ý của hắn đã đột phá, Tru Tà Kiếm Quyết cũng đã đột phá đến tầng thứ hai, Tru Tà Thần Kiếm có thể phát huy đến năm thành uy lực!
Thật sự phải chiến một trận cùng với Gia Cát Thanh Hư thì Diệp Viễn cũng không sợ hắn.
Chỉ là Hàn lão đầu che giấu quá sâu, làm cho hắn có chút kiêng kỵ.
Trước khi xâm nhập được Thần Vẫn Sơn Mạch, hắn không muốn gặp rắc rối mà thôi.
Diệp Thịnh hít sâu một hơi, không ngờ nguyên nhân mà Diệp Viễn đáp ứng lại là cái này!
“Bất kể như thế nào thì mạng của Diệp Thịnh là của đại nhân rồi!” Diệp Thịnh lại cúi đầu thật sâu.
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Ta ngược lại rất hiếu kỳ, ngươi làm cách nào biết được thân phận của ta?”
Sự bá đạo của Gia Cát Thanh Hư làm cho tất cả mọi người đều câm như hến.
Thực lực của hắn quá mạnh mẽ, căn bản không cùng một cấp bậc với những người này.
Mười mấy người kia rơi vào đường cùng, đành phải đi lên núi.
Lên núi thì tốt xấu gì cũng sẽ còn một con đường sống, nhưng nếu đối nghịch với Gia Cát Thanh Hư thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Không ít võ giả nhìn về phía Gia Cát Thanh Hư, ánh mắt tràn đầy sự phẫn hận.
Bọn hắn không nghĩ tới, võ giả đệ nhất nhân loại lại là loại người khi dễ kẻ yếu như vậy, ngang ngược vô lý, xem mạng người như cọng rơm rác.
Trong lúc nhất thời, những người này phẫn nộ mà không dám nói thành lời.
Gia Cát Thanh Hư trực tiếp lựa chọn bỏ qua ánh mắt của những người này.
Căn bản hắn không quan tâm cách nhìn của những người này, trong mắt hắn, những người này đều là tồn tại giống những con sâu cái kiến.
Sau khi hơn mười tên võ giả kia rời khỏi, một vài người nhẫn nhịn không nổi loại tính cách như thế, cho nên nhao nhao rời khỏi đây.
Nhưng vẫn còn đại đa số bộ phận vẫn là lựa chọn ẩn nhẫn.
Thiên hạ to lớn, đã không còn chỗ cho bọn hắn dung thân rồi.
Gia Cát Thanh Hư cùng Hàn lão đầu bắt tay với nhau, thật sự khiến cho Diệp Viễn vô cùng ngoài ý muốn.
Điều này khiến cho hắn không khỏi đề cao lòng cảnh giác vài phần.
Lần trước Gia Cát Thanh Hư với Ca Nặc đã rời đi cùng nhau, giữa hai người này khó đảm bảo sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ gì.
Đến bây giờ Thánh Thành vẫn một mực án binh bất động, cũng không dùng đại trận bảo hộ thành, bản thân điều này cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề rồi.
Xem ra, rất có khả năng Gia Cát Thanh Hư ở cùng một chiến tuyến với Ma tộc.
Nhưng mà Diệp Viễn vẫn không rõ, vì sao Hàn lão đầu lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ hắn cũng có liên quan với Ma tộc hay sao?
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra lúc trước ở Vạn Cổ Dược Viên, Diệp Viễn cảm thấy thật sự là có khả năng đó.
Nghĩ thông suốt tình tiết này, trong nội tâm Diệp Viễn cười lạnh không thôi.
Tên Ca Nặc này, thật sự đã bố trí một bàn cờ lớn!
Đảo mắt, đã nửa canh giờ trôi qua, dựa theo cước lực của mười mấy người kia thì nên trở lại từ sớm rồi.
Thế nhưng, chuyến đi này xa ngút ngàn dặm, không chút tin tức nào!
Lúc này, Gia Cát Thanh Hư lại đứng lên một lần nữa, tiện tay chọn mười mấy người khác.
“Mấy người các ngươi, lên núi đi!” Giọng nói của Gia Cát Thanh Hư không mang theo chút cảm tình nào.
Từ lần trước, suýt chút nữa là mất mạng dưới tay Diệp Viễn, sự thù địch trên người Gia Cát Thanh Hư càng trở nên nặng nề hơn.
Những mạng người này, căn bản hắn không thèm để trong lòng.
Trên mặt mười mấy người kia hiện ra thần sắc tuyệt vọng, bọn hắn biết rõ, chuyến đi này chỉ sợ có đi mà không về rồi.
Mà trong số mười mấy người này, sống linh chết thiêng lại có bốn người đã giả mạo Diệp Viễn.
“Đại… đại nhân, cầu... cầu xin ngài cứu bọn tiểu nhân! Ta biết rõ... Ở đây, người có thể cứu bọn ta cũng chỉ có ngài mà thôi!” Diệp Viễn giả mạo nói.
Diệp Viễn hơi kinh ngạc một chút, tên này lại còn dám tìm đến mình.
“Đây chính là Định Thiên Thần Vương, ta không giúp được ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Diệp Viễn giả mạo cắn răng, truyền âm cho Diệp Viễn nói: “Đại nhân, ta biết việc ta giả mạo ngài là ta không đúng! Ta không cầu ngài cứu ta, chỉ cầu xin ngai cứu ba huynh đệ tỷ muội của ta! Nếu như… nếu như ngài không đáp ứng thì ta sẽ nói cho Định Thiên Thần Vương biết thân phận thật sự của ngài!”
Diệp Viễn hơi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, tên này vậy mà lại có thể đoán được thân phận của mình.
Nhưng mà hắn chợt nhịn không được, cười phá lên.
Tên này còn rõ ràng uy hiếp mình.
“Ha ha, cứu bọn họ cũng không phải không được, nhưng mà ngươi... phải cùng đi vào.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Diệp Viễn giả mạo gật đầu đáp: “Đại nhân yên tâm, chỉ cần ngài chịu cứu bọn họ thì Diệp Thịnh tình nguyện chết!”
Diệp Viễn nhìn hắn một cách thâm ý sâu sắc, lúc này mới biết tên thật của hắn gọi là Diệp Thịnh.
“Ta cho các ngươi thời gian ba hơi, nếu còn không khởi hành thì tự gánh lấy hậu quả!” m thanh lạnh lùng của Gia Cát Thanh Hư lại vang lên đúng vào lúc này.
Bỗng nhiên Diệp Viễn đứng dậy, ôm quyền nói với Gia Cát Thanh Hư: “Đại nhân, bốn người huynh muội chúng ta tình nguyện thay ba người bọn họ lên núi dò đường.”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn chỉ vào ba người huynh đệ kia của Diệp Thịnh.
Hành động này của Diệp Viễn khiến cho Gia Cát Thanh Hư vô cùng ngoài ý muốn.
Rõ ràng lên núi cho thấy chỉ có con đường chết, vậy mà vẫn còn có người chủ động xin đi giết giặc.
Diệp Thịnh nghe Diệp Viễn nói xong, trong nội tâm lập tức vui mừng khôn xiết.
Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn lại dùng loại phương thức này để cứu huynh đệ của hắn.
Có Diệp Viễn ở đây, tỷ lệ sinh tồn của hắn đã gia tăng thật lớn.
Gia Cát Thanh Hư đánh giá Diệp Viễn một chút, cảm thấy tiểu tử này có chút quái lạ.
Thế nhưng, mặc cho hắn xem thế nào thì cũng nhìn không thấu ngụy trang của Diệp Viễn.
Bộ Dịch Dung Thuật này của hắn chính là một bộ kỹ pháp trong Huyền Vũ Bảo Thân Thần Quyết, có thể thông qua cải biến cơ bắp toàn thân, làm cho người ta biến thành một bộ dáng khác.
Hắn truyền lại bộ công pháp này cho mấy người Bạch Quang, bây giờ nhìn vào bốn người bọn họ, có vài phần giống nhau, giống như là huynh đệ tỷ muội thật vậy.
Hơn nữa Phong Nguyên Đan của Diệp Viễn, mặc cho hắn có là Định Thiên Thần Vương thì cũng tuyệt đối nhìn không thấu.
Hắn nhìn trái xem phải, cũng nhìn không ra bất kỳ sơ hở gì, lập tức không còn kiên nhẫn nữa, phất phất tay nói: “Đi mau đi mau!”
Diệp Viễn đang muốn lên đường thì bỗng nhiên Hàn lão đầu mở miệng nói: “Người trẻ tuổi, lên núi chính là con đường thập tử nhất sinh, tại sao ngươi lại chủ động lên núi?”
Hỏi xong, ánh mắt sáng quắc của Hàn lão đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, muốn xem hắn trả lời như thế nào.
Nhưng Diệp Viễn lại không sợ chút nào, khom người thi lễ, nói: “Định Thiên Thần Vương hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất Thần Vực, tiểu nhân vẫn một mực ngưỡng mộ không thôi. Có thể vì Định Thiên Thần Vương cống hiến sức lực chính là vinh hạnh của tiểu nhân! Hơn nữa, tiểu nhân không có bất kỳ sở trường gì, nhưng lại có cơ bắp. Nếu bàn về khả năng sống sót thì tiểu nhân vẫn có một hai phần nắm chắc.”
Còn nói gì nữa, lần này Gia Cát Thanh Hư đã ăn phải một vố!
Nghe Diệp Viễn nói xong, khuôn mặt lạnh như băng kia lúc này lại hiện lên một chút vẻ đắc ý.
"Được rồi được rồi, không cần nhiều lời nữa! Lên núi đi!” Gia Cát Thanh Hư không kiên nhẫn nói.
Diệp Thịnh tạm biệt với mấy huynh đệ tỷ muội của hắn, không cần để bọn họ phải xâm nhập nữa, chờ sau khi hắn đi ra ngoài thì cùng với bốn người Diệp Viễn đi lên núi.
Đợi đến lúc thân hình mấy người bọn họ biến mất, Diệp Thịnh cúi đầu thật sâu với Diệp Viễn, nói: “Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp, tiểu nhân cho dù máu chảy đầu rơi cũng xin lấy cái chết tương báo! Còn có, tiểu nhân đã mạo phạm đại nhân, xin đại nhân trách phạt!”
Diệp Viễn cười nói: “Là ngươi cứu bọn hắn, không phải ta.”
Diệp Thịnh nghe vậy không khỏi cứng lại, nói: "Ý tứ của đại nhân là...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!