Thần Vẫn Sơn Mạch mênh mông cuồn cuộn không biết rộng đến mấy trăm vạn dặm!
Nó nằm ở cực nam của Thần Vực, không một ai biết điểm cuối cùng của nó rốt cuộc là nơi nào.
Bởi vì, không một ai có thể bay qua Thần Vẫn Sơn Mạch!
Cường giả thần đạo cũng không được!
Trong truyền thuyết của Thần Vực, không biết đã có bao nhiêu cường giả Thần Cảnh đã bị vẫn lạc bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch.
Từng có cường giả Thần Cảnh có ý đồ muốn bay qua, thế nhưng bay không được bao xa thì mảnh không gian ở nơi đó càng không ổn định.
Sơ sẩy một cái thì cường giả thần đạo cũng khó mà may mắn thoát khỏi.
Nhưng dường như tại niên đại của Thần đạo, cho dù những cường giả Thần đạo kia biết rõ nơi đây vô cùng nguy hiểm mà vẫn chạy đến đây như kiến.
Cho dù có táng thân ở nơi này cũng sẽ không hối tiếc.
Vì sao bọn hắn lại làm như vậy, đã sớm thành một bài toán chưa có người giải.
Dần dà, nơi đây được xưng là Thần Vẫn Sơn Mạch.
Nhưng hôm nay Thần Vẫn Sơn Mạch lại chính là một nơi có nhiều bảo vật với võ giả Thần Vực.
Tuy rằng ở đây nguy hiểm nhưng lại ẩn chứa vô số kỳ ngộ.
Trong dòng người có bốn đạo nhân ảnh đang bước đi chậm rãi.
Bốn người này, chính là từ xa đến Diệp Viễn, Bạch Quang, Lục Nhi cùng Nguyệt Mộng Ly.
Lần này đến Thần Vẫn Sơn Mạch, dung mạo của cả nhóm người Diệp Viễn đều có thay đổi không nhỏ, cũng đều ăn vào Phong Nguyên Đan để áp chế cảnh giới đến Đạo Huyền tầng bảy tầng tám.
Thần Vẫn Sơn Mạch khó bảo toàn rằng sẽ không có do thám của Ma tộc, lỡ như bị bọn hắn biết được thì bọn họ có thể sẽ gặp nguy hiểm không nhỏ.
Đối phó với ba tên Ma Thần thì Diệp Viễn vẫn còn có thể ứng phó.
Thế nhưng, nếu như cả năm tên tiến lên cùng một lúc thì kết quả lại khó mà nói được rồi.
“Đại ca, lối vào của Thần Vẫn Sơn Mạch này vì sao lại có nhiều người đến như vậy?” Bạch Quang nghi ngờ nói.
“Ma kiếp bộc phát, ngoại trừ Huyền Môn ra, chỉ sợ Thần Vẫn Sơn Mạch được tính là an toàn nhất rồi. Nhưng mà người dám đến đây thì ít nhiều cũng có chút thực lực.” Diệp Viễn nói.
“Đến Thần Vẫn Sơn Mạch tị nạn, những người này bị điên rồi sao? Chưa đợi đến lúc ma kiếp qua đi thì đoán chừng bọn hắn đều phải chết ở nơi này rồi!” Bạch Quang nói.
“Bọn hắn tới nơi này, đơn giản là vì tìm kiếm một đường sinh cơ, muốn đạt được truyền thừa chí cao ở đây để có thực lực tự bảo vệ được mình.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ha, Ma kiếp bộc phát, cả đám đều nghĩ đến việc trốn tránh. Thà tình nguyện lâm vào con đường thập tử nhất sinh để tìm kiếm cơ duyên, cũng không muốn trực tiếp đối diện với Ma tộc, thật sự là đáng buồn! Những người này, nếu đạt được truyền thừa chí cao thì sẽ thật thà giống như huynh cùng Phương Thiên tiền bối để chiến đấu vì Nhân tộc hay sao?” Bạch Quang khinh thường nói.
Diệp Viễn cũng thở dài nói: “Hết thảy đều tùy duyên thôi! Có lẽ trong số những người này sẽ thật sự có người đạt được truyền thừa nghịch thiên, đột phá gông cùm xiềng xích thì sao? Trời không tuyệt đường sống của con người, nếu như ta không được thì hi vọng sẽ có những người khác có thể đứng ra.”
Nói thật, đối với việc chính mình có thể thành công hay không thì trong nội tâm của Diệp Viễn cũng không rõ ràng.
Chưa nói đến việc có thể tìm được Côn Ngô Thần Mộc hay không, cho dù thật sự đã tìm được thì Nghịch Đạo Đan có thật sự có thể nghịch đạo mà đi hay không Diệp Viễn cũng không có nửa điểm nắm chắc.
“Nhanh, nhanh đến đây nhìn xem, nghe nói Lăng Thiên Thần Vương cũng tới Thần Vẫn Sơn Mạch rồi!”
“Cái gì? Lăng Thiên Thần Vương! Nhưng hắn là đại anh hùng của Nhân tộc, không phải bây giờ đang ở Yêu vực đối kháng với Ma tộc sao, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”
“Nghe nói là muốn tới nơi này tìm kiếm cơ hội đột phá, đối kháng với Ma tộc!”
"Vậy thì còn chờ cái gì nữa, mau đuổi theo xem một chút đi!”
Bốn người đang ghé qua một sơn đạo, chợt nghe một đám người bên cạnh đang nghị luận nhao nhao.
Nghe thấy mấy lời bàn luận này, ba người còn lại đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Viễn.
Lăng Thiên Thần Vương đến thật rồi, nhưng khi nhìn thấy tư thế của mấy người kia thì hiển nhiên không phải chạy về hướng Diệp Viễn.
Chẳng lẽ, còn có Lăng Thiên Thần Vương thứ hai?
Diệp Viễn bật cười nói: "Nhìn ta làm gì? Đi qua đó xem một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao?”
Bạch Quang cười nói: “Ha ha, đương nhiên mau mau đến xem thôi! Ta ngược lại muốn nhìn xem tên Lăng Thiên Thần Vương kia rốt cuộc là dạng nhân vật gì!”
Đúng lúc này, có một gã võ giả Đạo Huyền tầng bảy đi ngang qua bọn họ, nghe được tiếng cười to của Bạch Quang, không khỏi kinh ngạc nói: “Các ngươi ngay cả Lăng Thiên Thần Vương cũng chưa từng nghe qua sao? Thật sự là quá lạc hậu rồi! Hiện tại Ma tộc tàn sát bừa bãi, sáu cường giả Đại Ma Thần đang nhìn chằm chằm! Trận chiến của Phiêu Miểu Tông ngày hôm đó, vốn Phiêu Miểu Tông đã tuyệt vọng rồi, nhưng Lăng Thiên Thần Vương bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, một tiếng Long ngâm vang vọng thiên địa, trực tiếp đánh chết một trong sáu Đại Ma Thần, còn lại năm tên thân thể mang trọng thương mà chạy trốn...”
Võ giả này thao thao bất tuyệt, tường thuật chiến tích vĩ đại của Diệp Viễn, Diệp Viễn nghe thấy cũng tấm tắc một hồi kỳ lạ.
Trong miệng của tên này, quả thật chính mình đã bị thần hóa rồi.
Nguyệt Mộng Ly cùng Lục Nhi đều che miệng cười, cười đến sắc mặt Diệp Viễn có chút nhịn không được.
Nhưng mà người ta đang ở một bên giảng giải một cách đầy nhiệt tình, hắn lại không có ý tứ đuổi người ta đi, đành phải mặt dày mày dạn ngồi nghe.
Phía trước, cách đó không xa có một khối đất trống, lúc này trên đất trống đã xúm lại một nhóm người.
Chính giữa có một thanh niên áo trắng, khí thế bức người, tư thế hiên ngang, rất có phong phạm của một cường giả.
Đứng bên cạnh thanh niên kia còn có một nam một nữ, nam nhân cũng đồng dạng trẻ tuổi, nữ nhân cũng có vài phần tư sắc.
“Diệp Viễn đại nhân, có thể kể cho chúng ta nghe một chút về tình hình trận chiến của Phiêu Miểu Tông hay không? Chúng ta ngưỡng mộ phong thái của ngài đã lâu!” Có võ giả ra mặt nói.
Thanh niên áo trắng kia cười nhạt một tiếng, nói: “Đương nhiên là có thể! Bản thiếu gia biết rõ, hiện tại bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi, kỳ thật sáu Đại Thiên Ma Thần kia cũng thường mà thôi! Lúc ấy, bản thiếu gia chỉ dùng một chiêu Phá Thiên Long Ngâm thì đã chấn đắc bọn hắn chạy té khói...”
Tài ăn nói của thanh niên áo trắng kia rất tốt, miêu tả trận chiến ở Phiêu Miểu Tông sinh động như thật, giống như hắn thật sự tự mình trải nghiệm.
Một bên, cả đám người vây xem nghe được đều làm vẻ mặt khâm phục, từng trận tán thưởng không ngừng bên tai.
“Lăng Thiên Thần Vương thật đúng là anh hùng của Nhân tộc chúng ta!”
“Lăng Thiên Thần Vương uy vũ!”
“Đúng rồi, Diệp Viễn đại nhân, nếu những Ma Thần kia không chịu nổi một kích như vậy thì vì sao ngài lại không trực tiếp tiêu diệt bọn hắn mà còn phải chạy tới Thần Vẫn Sơn Mạch này lịch lãm rèn luyện chứ?” Bỗng nhiên có người hỏi.
Diệp Viễn giả mạo cười cười, thản nhiên nói: “Các ngươi thì biết cái gì? Người mạnh nhất Ma tộc lại không phải chỉ có Ma Thần! Bọn hắn cùng lắm cũng chỉ là tiểu lâu la! Cường giả sau lưng bọn hắn mới là người chính thức chủ đạo trận Ma kiếp này! Thực lực của bản thiếu gia bây giờ vẫn còn cách hắn một chút khoảng cách, cho nên mới đến Thần Vẫn Sơn Mạch này lịch lãm rèn luyện, tìm cơ hội đột phá mới có thể dẫn đầu Nhân tộc chúng ta giết bằng được bọn chúng!”
Bốn người Diệp Viễn nghe hắn nói xong cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Sau lưng Ma Thần còn có tồn tại mạnh hơn nữa, điểm này cả Thần Vực cũng không có mấy người biết rõ.
Vậy mà tên Diệp Viễn giả mạo này lại biết rõ chuyện này!
Diệp Viễn đang nhìn xung quanh một chút, chợt phát hiện Lục Nhi đứng bên cạnh có chút rầu rĩ không vui, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Lục Nhi, làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi rồi?”
Lục Nhi quẹt miệng, vẻ mặt khó chịu nói: “Thiếu gia, ngươi xem nam tử bên cạnh tên kia, nhất định là Bạch Quang, còn có nữ tử kia, nhất định là Ly Nhi tỷ tỷ!”
Diệp Viễn sững sờ, có chút không hiểu được, ngược lại Ly Nhi che miệng cười cười, tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Viễn: “Lục Nhi muội muội tức giận là vì, đã giả mạo rồi vì sao lại thiếu đi nàng!”
Diệp Viễn nghe xong, lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, không khỏi cười nói: “Ha ha, về sau mặc kệ là đi tới chỗ nào, ta đều mang Lục Nhi nhà ta theo, như vậy thì bọn hắn sẽ biết rõ người bên cạnh thiếu gia còn có một Lục Nhi xinh đẹp đáng yêu rồi, được không nào?”
Thần Vẫn Sơn Mạch mênh mông cuồn cuộn không biết rộng đến mấy trăm vạn dặm!
Nó nằm ở cực nam của Thần Vực, không một ai biết điểm cuối cùng của nó rốt cuộc là nơi nào.
Bởi vì, không một ai có thể bay qua Thần Vẫn Sơn Mạch!
Cường giả thần đạo cũng không được!
Trong truyền thuyết của Thần Vực, không biết đã có bao nhiêu cường giả Thần Cảnh đã bị vẫn lạc bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch.
Từng có cường giả Thần Cảnh có ý đồ muốn bay qua, thế nhưng bay không được bao xa thì mảnh không gian ở nơi đó càng không ổn định.
Sơ sẩy một cái thì cường giả thần đạo cũng khó mà may mắn thoát khỏi.
Nhưng dường như tại niên đại của Thần đạo, cho dù những cường giả Thần đạo kia biết rõ nơi đây vô cùng nguy hiểm mà vẫn chạy đến đây như kiến.
Cho dù có táng thân ở nơi này cũng sẽ không hối tiếc.
Vì sao bọn hắn lại làm như vậy, đã sớm thành một bài toán chưa có người giải.
Dần dà, nơi đây được xưng là Thần Vẫn Sơn Mạch.
Nhưng hôm nay Thần Vẫn Sơn Mạch lại chính là một nơi có nhiều bảo vật với võ giả Thần Vực.
Tuy rằng ở đây nguy hiểm nhưng lại ẩn chứa vô số kỳ ngộ.
Trong dòng người có bốn đạo nhân ảnh đang bước đi chậm rãi.
Bốn người này, chính là từ xa đến Diệp Viễn, Bạch Quang, Lục Nhi cùng Nguyệt Mộng Ly.
Lần này đến Thần Vẫn Sơn Mạch, dung mạo của cả nhóm người Diệp Viễn đều có thay đổi không nhỏ, cũng đều ăn vào Phong Nguyên Đan để áp chế cảnh giới đến Đạo Huyền tầng bảy tầng tám.
Thần Vẫn Sơn Mạch khó bảo toàn rằng sẽ không có do thám của Ma tộc, lỡ như bị bọn hắn biết được thì bọn họ có thể sẽ gặp nguy hiểm không nhỏ.
Đối phó với ba tên Ma Thần thì Diệp Viễn vẫn còn có thể ứng phó.
Thế nhưng, nếu như cả năm tên tiến lên cùng một lúc thì kết quả lại khó mà nói được rồi.
“Đại ca, lối vào của Thần Vẫn Sơn Mạch này vì sao lại có nhiều người đến như vậy?” Bạch Quang nghi ngờ nói.
“Ma kiếp bộc phát, ngoại trừ Huyền Môn ra, chỉ sợ Thần Vẫn Sơn Mạch được tính là an toàn nhất rồi. Nhưng mà người dám đến đây thì ít nhiều cũng có chút thực lực.” Diệp Viễn nói.
“Đến Thần Vẫn Sơn Mạch tị nạn, những người này bị điên rồi sao? Chưa đợi đến lúc ma kiếp qua đi thì đoán chừng bọn hắn đều phải chết ở nơi này rồi!” Bạch Quang nói.
“Bọn hắn tới nơi này, đơn giản là vì tìm kiếm một đường sinh cơ, muốn đạt được truyền thừa chí cao ở đây để có thực lực tự bảo vệ được mình.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ha, Ma kiếp bộc phát, cả đám đều nghĩ đến việc trốn tránh. Thà tình nguyện lâm vào con đường thập tử nhất sinh để tìm kiếm cơ duyên, cũng không muốn trực tiếp đối diện với Ma tộc, thật sự là đáng buồn! Những người này, nếu đạt được truyền thừa chí cao thì sẽ thật thà giống như huynh cùng Phương Thiên tiền bối để chiến đấu vì Nhân tộc hay sao?” Bạch Quang khinh thường nói.
Diệp Viễn cũng thở dài nói: “Hết thảy đều tùy duyên thôi! Có lẽ trong số những người này sẽ thật sự có người đạt được truyền thừa nghịch thiên, đột phá gông cùm xiềng xích thì sao? Trời không tuyệt đường sống của con người, nếu như ta không được thì hi vọng sẽ có những người khác có thể đứng ra.”
Nói thật, đối với việc chính mình có thể thành công hay không thì trong nội tâm của Diệp Viễn cũng không rõ ràng.
Chưa nói đến việc có thể tìm được Côn Ngô Thần Mộc hay không, cho dù thật sự đã tìm được thì Nghịch Đạo Đan có thật sự có thể nghịch đạo mà đi hay không Diệp Viễn cũng không có nửa điểm nắm chắc.
“Nhanh, nhanh đến đây nhìn xem, nghe nói Lăng Thiên Thần Vương cũng tới Thần Vẫn Sơn Mạch rồi!”
“Cái gì? Lăng Thiên Thần Vương! Nhưng hắn là đại anh hùng của Nhân tộc, không phải bây giờ đang ở Yêu vực đối kháng với Ma tộc sao, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”
“Nghe nói là muốn tới nơi này tìm kiếm cơ hội đột phá, đối kháng với Ma tộc!”
"Vậy thì còn chờ cái gì nữa, mau đuổi theo xem một chút đi!”
Bốn người đang ghé qua một sơn đạo, chợt nghe một đám người bên cạnh đang nghị luận nhao nhao.
Nghe thấy mấy lời bàn luận này, ba người còn lại đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Viễn.
Lăng Thiên Thần Vương đến thật rồi, nhưng khi nhìn thấy tư thế của mấy người kia thì hiển nhiên không phải chạy về hướng Diệp Viễn.
Chẳng lẽ, còn có Lăng Thiên Thần Vương thứ hai?
Diệp Viễn bật cười nói: "Nhìn ta làm gì? Đi qua đó xem một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao?”
Bạch Quang cười nói: “Ha ha, đương nhiên mau mau đến xem thôi! Ta ngược lại muốn nhìn xem tên Lăng Thiên Thần Vương kia rốt cuộc là dạng nhân vật gì!”
Đúng lúc này, có một gã võ giả Đạo Huyền tầng bảy đi ngang qua bọn họ, nghe được tiếng cười to của Bạch Quang, không khỏi kinh ngạc nói: “Các ngươi ngay cả Lăng Thiên Thần Vương cũng chưa từng nghe qua sao? Thật sự là quá lạc hậu rồi! Hiện tại Ma tộc tàn sát bừa bãi, sáu cường giả Đại Ma Thần đang nhìn chằm chằm! Trận chiến của Phiêu Miểu Tông ngày hôm đó, vốn Phiêu Miểu Tông đã tuyệt vọng rồi, nhưng Lăng Thiên Thần Vương bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, một tiếng Long ngâm vang vọng thiên địa, trực tiếp đánh chết một trong sáu Đại Ma Thần, còn lại năm tên thân thể mang trọng thương mà chạy trốn...”
Võ giả này thao thao bất tuyệt, tường thuật chiến tích vĩ đại của Diệp Viễn, Diệp Viễn nghe thấy cũng tấm tắc một hồi kỳ lạ.
Trong miệng của tên này, quả thật chính mình đã bị thần hóa rồi.
Nguyệt Mộng Ly cùng Lục Nhi đều che miệng cười, cười đến sắc mặt Diệp Viễn có chút nhịn không được.
Nhưng mà người ta đang ở một bên giảng giải một cách đầy nhiệt tình, hắn lại không có ý tứ đuổi người ta đi, đành phải mặt dày mày dạn ngồi nghe.
Phía trước, cách đó không xa có một khối đất trống, lúc này trên đất trống đã xúm lại một nhóm người.
Chính giữa có một thanh niên áo trắng, khí thế bức người, tư thế hiên ngang, rất có phong phạm của một cường giả.
Đứng bên cạnh thanh niên kia còn có một nam một nữ, nam nhân cũng đồng dạng trẻ tuổi, nữ nhân cũng có vài phần tư sắc.
“Diệp Viễn đại nhân, có thể kể cho chúng ta nghe một chút về tình hình trận chiến của Phiêu Miểu Tông hay không? Chúng ta ngưỡng mộ phong thái của ngài đã lâu!” Có võ giả ra mặt nói.
Thanh niên áo trắng kia cười nhạt một tiếng, nói: “Đương nhiên là có thể! Bản thiếu gia biết rõ, hiện tại bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi, kỳ thật sáu Đại Thiên Ma Thần kia cũng thường mà thôi! Lúc ấy, bản thiếu gia chỉ dùng một chiêu Phá Thiên Long Ngâm thì đã chấn đắc bọn hắn chạy té khói...”
Tài ăn nói của thanh niên áo trắng kia rất tốt, miêu tả trận chiến ở Phiêu Miểu Tông sinh động như thật, giống như hắn thật sự tự mình trải nghiệm.
Một bên, cả đám người vây xem nghe được đều làm vẻ mặt khâm phục, từng trận tán thưởng không ngừng bên tai.
“Lăng Thiên Thần Vương thật đúng là anh hùng của Nhân tộc chúng ta!”
“Lăng Thiên Thần Vương uy vũ!”
“Đúng rồi, Diệp Viễn đại nhân, nếu những Ma Thần kia không chịu nổi một kích như vậy thì vì sao ngài lại không trực tiếp tiêu diệt bọn hắn mà còn phải chạy tới Thần Vẫn Sơn Mạch này lịch lãm rèn luyện chứ?” Bỗng nhiên có người hỏi.
Diệp Viễn giả mạo cười cười, thản nhiên nói: “Các ngươi thì biết cái gì? Người mạnh nhất Ma tộc lại không phải chỉ có Ma Thần! Bọn hắn cùng lắm cũng chỉ là tiểu lâu la! Cường giả sau lưng bọn hắn mới là người chính thức chủ đạo trận Ma kiếp này! Thực lực của bản thiếu gia bây giờ vẫn còn cách hắn một chút khoảng cách, cho nên mới đến Thần Vẫn Sơn Mạch này lịch lãm rèn luyện, tìm cơ hội đột phá mới có thể dẫn đầu Nhân tộc chúng ta giết bằng được bọn chúng!”
Bốn người Diệp Viễn nghe hắn nói xong cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Sau lưng Ma Thần còn có tồn tại mạnh hơn nữa, điểm này cả Thần Vực cũng không có mấy người biết rõ.
Vậy mà tên Diệp Viễn giả mạo này lại biết rõ chuyện này!
Diệp Viễn đang nhìn xung quanh một chút, chợt phát hiện Lục Nhi đứng bên cạnh có chút rầu rĩ không vui, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Lục Nhi, làm sao vậy? Ai khi dễ ngươi rồi?”
Lục Nhi quẹt miệng, vẻ mặt khó chịu nói: “Thiếu gia, ngươi xem nam tử bên cạnh tên kia, nhất định là Bạch Quang, còn có nữ tử kia, nhất định là Ly Nhi tỷ tỷ!”
Diệp Viễn sững sờ, có chút không hiểu được, ngược lại Ly Nhi che miệng cười cười, tiến đến nói nhỏ bên tai Diệp Viễn: “Lục Nhi muội muội tức giận là vì, đã giả mạo rồi vì sao lại thiếu đi nàng!”
Diệp Viễn nghe xong, lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, không khỏi cười nói: “Ha ha, về sau mặc kệ là đi tới chỗ nào, ta đều mang Lục Nhi nhà ta theo, như vậy thì bọn hắn sẽ biết rõ người bên cạnh thiếu gia còn có một Lục Nhi xinh đẹp đáng yêu rồi, được không nào?”