Sơn Hà bị nghiền nát, tông môn bị sụp đổ, bao nhiêu sinh linh tan thành mây khói.
Thời điểm tất cả võ giả Nhân tộc bàng hoàng lo lắng nhất thì Huyền Môn đã xuất hiện, giống như giương cao một ngọn cờ lớn giúp cho mọi người tìm được phương hướng.
Ma tộc tàn sát bừa bãi, nhân loại gần như không còn bao nhiêu chỗ cho bọn họ dung thân.
Ma tộc quá mạnh mẽ!
Bản thân bọn hắn có thực lực cao cường đã đành, lại còn có thể biến võ giả Nhân tộc thành Ma Nô, càng đánh càng nhiều thêm, giống y như là dịch bệnh.
“Các ngươi đã nghe nói chưa? Lăng Thiên Thần Vương thành lập một cái tổ chức tên là Huyền Môn, chuyên đối phó với Ma tộc!"
“Ta đây sẽ đến nương tựa vào Huyền Môn! Đám người bọn Thánh Thành kia, quả thật là rác rưởi! Bình thường lợi dụng công hội Luyện Dược Sư vơ vét của cải một cách trắng trợn, hiện tại Nhân tộc gặp nguy nan, vậy mà bọn hắn còn không thèm đánh rắm một cái, thật khiến cho người ta thất vọng cực độ!”
“Lăng Thiên Thần Vương mới chính là anh hùng thời loạn thế! Ta nghe nói trong cuộc chiến của Phiêu Miểu Tông, một mình hắn độc kháng ba Đại Ma Thần, chẳng những không hề tổn thương một cọng lông tóc nào mà còn chém giết một tên Ma Thần, thật sự quá mạnh mẽ!”
“Ma Thần còn từng là cường giả thần đạo, nghe nói căn bản là giết không chết! Ngay cả đại năng của thời thần đạo cũng chỉ có thể trấn áp bọn hắn. Thế nhưng Lăng Thiên Thần Vương lại có thể chém chết một tên Ma Thần, thực lực quả thật không thể tưởng tượng được!”
Tại trận chiến của Phiêu Miểu Tông, thanh danh của Diệp Viễn lan truyền rất nhanh trong giới cường giả Nhân tộc.
Từ lúc Ma kiếp bộc phát, bọn họ đã dần dần ý thức được, đây là một mối nguy cơ diệt tộc!
Tính xâm lược của Ma tộc quá mạnh mẽ, gần như không có cách nào diệt sạch sẽ.
Dù sao, người giống như Diệp Viễn có thể trực tiếp giết chết Ma tộc cũng không nhiều lắm.
Trong lúc nhất thời, vô số cường giả nhân loại nhao nhao chạy về phía Yêu Vực.
Lúc này, ở Long tộc có rất nhiều cường giả đang hội tụ lại.
“Đại nhân, Tứ Tượng tộc đã dành riêng vài chỗ cho chúng ta, dùng để an bài võ giả Nhân tộc. Nhưng mà, có nhiều nơi võ giả lại không nghe theo sự quản thúc, làm náo loạn đến nỗi có nhiều lần phát sinh...”
Người đang báo cáo với Diệp Viễn về tình huống bố trí cho võ giả Nhân tộc chính là người bị Diệp Viễn chém đứt một tay, Tào Vân Chi.
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, Tào Vân Chi này ngược lại là một người quản lý rất tốt.
Hắn sắp xếp cho Tào Vân Chi một chức vụ trưởng lão, địa vị trong Huyền Môn gần bằng với các đại Huyền chủ.
Sự sắp xếp này làm cho Tào Vân Chi hưng phấn lạ lùng.
Tào Vân Chi này hay quan tâm đến danh lợi, Diệp Viễn lại cho hắn quyền lực rất lớn, điều này làm cho hắn cực kỳ thỏa mãn, mỗi ngày đều liều mạng bố trí cho đám đầu trâu mặt ngựa.
Đương nhiên, bố trí chỉ là bước đầu tiên, quan trọng hơn vẫn là quản lý.
Võ giả Thần Vực đâu chỉ dùng con số vài trăm triệu để tính, tuy rằng chỉ có một số bộ phận nhỏ tiến vào nhưng số lượng cũng cực kỳ khổng lồ.
Trong đó, phần lớn đều là tán tu, thậm chí còn ngạo nghễ bất tuân.
Làm sao để khiến cho những người này trung thực một chút cũng là một bài toán khó.
Mỗi ngày, Tào Vân Chi phải hao hết tâm tư, chạy qua chạy lại giữa những nơi bố trí, thật sự là làm không biết mệt.
Nghe xong báo cáo của Tào Vân Chi, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Loạn thế dùng biện pháp mạnh, không cần thiết phải khách khí với bọn chúng! Náo loạn, nhất định phải phạt nặng! Một người gây náo loạn, phạt một người; một gia tộc náo loạn, trục xuất cả gia tộc khỏi Yêu Vực! Những điều này, không cần ta phải dạy cho ngươi đấy chứ? Vậy còn việc chiêu mộ đại quân, hoàn thành đến đâu rồi?”
Mặt Tào Vân Chi hiện lên vẻ khó xử nói: “Hồi bẩm đại nhân, dựa theo phương pháp của đại nhân cứ mười người một nhóm, bây giờ đã chiêu mộ được nhóm đại quân đầu tiên. Hiện tại những người đầu nhập này đang trong thời gian huấn luyện, không bao lâu nữa thì có thể ra trận giết địch rồi.”
Diệp Viễn gật gật đầu, nói: "Ừ, làm không tồi! Từ đây đến lúc đại chiến cũng không còn bao nhiêu thời gian để huấn luyện nữa rồi. Yêu cầu của ta đối với bọn hắn cũng không cao, chỉ cần có thể giữ vững vị trí Yêu Vực là được! Trận đại chiến giữa Người và Ma này vẫn phải rơi vào người của hai Đại Thiên Ma Thần. Bọn hắn không chết thì chiến tranh sẽ vĩnh viễn không có cách nào chấm dứt.”
Chiến tranh của thế giới võ giả, vĩnh viễn đều là đỉnh của đại chiến.
Những người khác, cùng lắm chỉ là tai bay vạ gió mà thôi.
Giữa Ca Nặc và Diệp Viễn, ai là người chiến thắng thì mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng trong trận đại chiến này.
“Ha ha, đại ca, một mình huynh chiến đấu với ba Đại Ma Thần, một trận này thật sự rất thú vị! Bây giờ, hai nhánh tộc Bạch Hổ cùng Thiên Ma đã hợp lại làm một, trở thành người một nhà. Yêu tộc chúng ta cũng đã kết thành một sợi dây thừng! Đại ca, chỉ cần ngươi có gì phân phó thì tộc Bạch Hổ ta sẽ xông pha khói lửa, không hề chối từ!”
Những ngày Diệp Viễn không ở đây, Bạch Quang đã trở thành một cường giả chân chính!
Hắn gần như là dùng sức của một mình mình để thống nhất tộc Bạch Hổ.
Thực lực của Bạch Quang hôm nay đã có thể so sánh với Thập Đại Thần Vương, vô cùng đáng sợ.
“Diệp Viễn, nếu như hiện tại Thiên Cơ Lâu công bố thứ hạng mới thì ngươi đã hoàn toàn xứng đáng với vị trí đệ nhất Thần Vương rồi! Sợ rằng ngay cả Gia Cát Thanh Hư cũng kém xa ngươi!” Đằng Quân cười nói.
Ngày đó nhìn thấy lực phòng ngự biến thái của Diệp Viễn, Đằng Quân đã thật sự tâm phục khẩu phục rồi.
Dưới công kích như vậy, hắn tự hỏi bản thân có lẽ cũng tuyệt đối không có khả năng chống đỡ nổi.
Mà để cho chính hắn phát động công kích thì tuy rằng Cửu Dương Phần Thiên lợi hại nhưng thực sự cũng không đạt đến trình độ như ba Đại Ma Thần.
Nếu không thể phá được phòng ngự của Diệp Viễn thì hết thảy cũng chỉ là phí công vô ích.
Diệp Viễn cười khổ nói: “Gia Cát Thanh Hư cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, vẫn chưa đủ cho bản thiếu gia để vào mắt. Điều ta thật sự lo lắng vẫn là Ca Nặc cùng với Nguyệt Cơ! Đằng huynh, đã có một trận chiến của ngày hôm đó, có lẽ hiện tại Ma tộc sẽ thu liễm lại một ít. Ngày mai, ta có ý định khởi hành tiến về Thần Vẫn Sơn Mạch, chuyện của Huyền Môn xin nhờ huynh rồi!”
“Cái này... ngươi thật sự muốn đi sao?” Đằng Quân nghe vậy không khỏi cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ lên đường nhanh như thế.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ca Nặc tạm ngừng chiến tranh, nhất định là đang chuẩn bị cho bước đột phá sau cùng. Một khi hắn hoàn toàn khôi phục lại thực lực có thể so sánh với Quy Khư Thần Cảnh thì không một ai trong chúng ta là đối thủ của hắn! Thần Vực hôm nay cũng không còn đại năng kinh thiên như Tuyệt Thiên tiền bối nữa rồi, đã không còn ai có thể tiếp tục trấn áp hắn thêm một trăm vạn năm. Cho nên, pháp lực tầm thường căn bản không có khả năng cứu vãn được sự diệt vong của Nhân tộc! Cứ tu luyện từng bước thì chỉ là ngồi chờ chết mà thôi!”
Đằng Quân nghe vậy cũng thở dài, nói: “Thần Vẫn Sơn Mạch quá mức hung hiểm, Côn Ngô Thần Mộc kia càng khó đối phó. Ngươi đi một chuyến này, nhất định phải bảo trọng thật tốt! Ngươi là hy vọng duy nhất của Nhân tộc, vì Nhân tộc ngươi không thể xảy ra việc gì!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Không phải nói ta là Thiên Mệnh Chi Tử hay sao, làm gì có chuyện dễ dàng chết như vậy chứ? Đằng huynh yên tâm, có lẽ thời điểm ta trở về sẽ trở thành cường giả Thần Cảnh đầu tiên tại Thần Vực trong vòng mười vạn năm qua!”
Diệp Viễn cười nói, nhưng những người khác lại cười không nổi.
Bọn hắn đối mặt với thế công của Ma tộc, hoàn toàn chính xác là rất gian nan.
Thế nhưng khi Diệp Viễn đối mặt hung hiểm thì còn mạnh hơn so với bọn hắn gấp trăm lần!
Cường giả Thần Vực, cho dù là Định Thiên hay là cường giả như Linh Chá cũng vậy, không một ai dám xâm nhập Thần Vẫn Sơn Mạch quá mức.
Thế nhưng lúc này, Diệp Viễn muốn tìm Côn Ngô Thần Mộc thì nhất định phải tiến vào nơi sâu trong Thần Vẫn Sơn Mạch.
Nghe nói, đó là nơi mà cường giả thần đạo đi vào cũng thập tử nhất sinh!
Chuyến đi này, lành dữ khó liệu!
Hơn nữa, cho dù thật sự tìm được Côn Ngô Thần Mộc thì sẽ thật sự có thể đột phá đến Thần Cảnh hay sao?
Hôm nay Thiên Đạo bị khiếm khuyết, có ai lại dám mạnh miệng như vậy?
“Đại ca, ta sẽ đi cùng huynh!” Bạch Quang ra vẻ làm việc nghĩa không chùn bước nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Ha ha, huynh đệ tốt!”
Sơn Hà bị nghiền nát, tông môn bị sụp đổ, bao nhiêu sinh linh tan thành mây khói.
Thời điểm tất cả võ giả Nhân tộc bàng hoàng lo lắng nhất thì Huyền Môn đã xuất hiện, giống như giương cao một ngọn cờ lớn giúp cho mọi người tìm được phương hướng.
Ma tộc tàn sát bừa bãi, nhân loại gần như không còn bao nhiêu chỗ cho bọn họ dung thân.
Ma tộc quá mạnh mẽ!
Bản thân bọn hắn có thực lực cao cường đã đành, lại còn có thể biến võ giả Nhân tộc thành Ma Nô, càng đánh càng nhiều thêm, giống y như là dịch bệnh.
“Các ngươi đã nghe nói chưa? Lăng Thiên Thần Vương thành lập một cái tổ chức tên là Huyền Môn, chuyên đối phó với Ma tộc!"
“Ta đây sẽ đến nương tựa vào Huyền Môn! Đám người bọn Thánh Thành kia, quả thật là rác rưởi! Bình thường lợi dụng công hội Luyện Dược Sư vơ vét của cải một cách trắng trợn, hiện tại Nhân tộc gặp nguy nan, vậy mà bọn hắn còn không thèm đánh rắm một cái, thật khiến cho người ta thất vọng cực độ!”
“Lăng Thiên Thần Vương mới chính là anh hùng thời loạn thế! Ta nghe nói trong cuộc chiến của Phiêu Miểu Tông, một mình hắn độc kháng ba Đại Ma Thần, chẳng những không hề tổn thương một cọng lông tóc nào mà còn chém giết một tên Ma Thần, thật sự quá mạnh mẽ!”
“Ma Thần còn từng là cường giả thần đạo, nghe nói căn bản là giết không chết! Ngay cả đại năng của thời thần đạo cũng chỉ có thể trấn áp bọn hắn. Thế nhưng Lăng Thiên Thần Vương lại có thể chém chết một tên Ma Thần, thực lực quả thật không thể tưởng tượng được!”
Tại trận chiến của Phiêu Miểu Tông, thanh danh của Diệp Viễn lan truyền rất nhanh trong giới cường giả Nhân tộc.
Từ lúc Ma kiếp bộc phát, bọn họ đã dần dần ý thức được, đây là một mối nguy cơ diệt tộc!
Tính xâm lược của Ma tộc quá mạnh mẽ, gần như không có cách nào diệt sạch sẽ.
Dù sao, người giống như Diệp Viễn có thể trực tiếp giết chết Ma tộc cũng không nhiều lắm.
Trong lúc nhất thời, vô số cường giả nhân loại nhao nhao chạy về phía Yêu Vực.
Lúc này, ở Long tộc có rất nhiều cường giả đang hội tụ lại.
“Đại nhân, Tứ Tượng tộc đã dành riêng vài chỗ cho chúng ta, dùng để an bài võ giả Nhân tộc. Nhưng mà, có nhiều nơi võ giả lại không nghe theo sự quản thúc, làm náo loạn đến nỗi có nhiều lần phát sinh...”
Người đang báo cáo với Diệp Viễn về tình huống bố trí cho võ giả Nhân tộc chính là người bị Diệp Viễn chém đứt một tay, Tào Vân Chi.
Diệp Viễn cũng không nghĩ tới, Tào Vân Chi này ngược lại là một người quản lý rất tốt.
Hắn sắp xếp cho Tào Vân Chi một chức vụ trưởng lão, địa vị trong Huyền Môn gần bằng với các đại Huyền chủ.
Sự sắp xếp này làm cho Tào Vân Chi hưng phấn lạ lùng.
Tào Vân Chi này hay quan tâm đến danh lợi, Diệp Viễn lại cho hắn quyền lực rất lớn, điều này làm cho hắn cực kỳ thỏa mãn, mỗi ngày đều liều mạng bố trí cho đám đầu trâu mặt ngựa.
Đương nhiên, bố trí chỉ là bước đầu tiên, quan trọng hơn vẫn là quản lý.
Võ giả Thần Vực đâu chỉ dùng con số vài trăm triệu để tính, tuy rằng chỉ có một số bộ phận nhỏ tiến vào nhưng số lượng cũng cực kỳ khổng lồ.
Trong đó, phần lớn đều là tán tu, thậm chí còn ngạo nghễ bất tuân.
Làm sao để khiến cho những người này trung thực một chút cũng là một bài toán khó.
Mỗi ngày, Tào Vân Chi phải hao hết tâm tư, chạy qua chạy lại giữa những nơi bố trí, thật sự là làm không biết mệt.
Nghe xong báo cáo của Tào Vân Chi, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Loạn thế dùng biện pháp mạnh, không cần thiết phải khách khí với bọn chúng! Náo loạn, nhất định phải phạt nặng! Một người gây náo loạn, phạt một người; một gia tộc náo loạn, trục xuất cả gia tộc khỏi Yêu Vực! Những điều này, không cần ta phải dạy cho ngươi đấy chứ? Vậy còn việc chiêu mộ đại quân, hoàn thành đến đâu rồi?”
Mặt Tào Vân Chi hiện lên vẻ khó xử nói: “Hồi bẩm đại nhân, dựa theo phương pháp của đại nhân cứ mười người một nhóm, bây giờ đã chiêu mộ được nhóm đại quân đầu tiên. Hiện tại những người đầu nhập này đang trong thời gian huấn luyện, không bao lâu nữa thì có thể ra trận giết địch rồi.”
Diệp Viễn gật gật đầu, nói: "Ừ, làm không tồi! Từ đây đến lúc đại chiến cũng không còn bao nhiêu thời gian để huấn luyện nữa rồi. Yêu cầu của ta đối với bọn hắn cũng không cao, chỉ cần có thể giữ vững vị trí Yêu Vực là được! Trận đại chiến giữa Người và Ma này vẫn phải rơi vào người của hai Đại Thiên Ma Thần. Bọn hắn không chết thì chiến tranh sẽ vĩnh viễn không có cách nào chấm dứt.”
Chiến tranh của thế giới võ giả, vĩnh viễn đều là đỉnh của đại chiến.
Những người khác, cùng lắm chỉ là tai bay vạ gió mà thôi.
Giữa Ca Nặc và Diệp Viễn, ai là người chiến thắng thì mới có thể đạt được thắng lợi cuối cùng trong trận đại chiến này.
“Ha ha, đại ca, một mình huynh chiến đấu với ba Đại Ma Thần, một trận này thật sự rất thú vị! Bây giờ, hai nhánh tộc Bạch Hổ cùng Thiên Ma đã hợp lại làm một, trở thành người một nhà. Yêu tộc chúng ta cũng đã kết thành một sợi dây thừng! Đại ca, chỉ cần ngươi có gì phân phó thì tộc Bạch Hổ ta sẽ xông pha khói lửa, không hề chối từ!”
Những ngày Diệp Viễn không ở đây, Bạch Quang đã trở thành một cường giả chân chính!
Hắn gần như là dùng sức của một mình mình để thống nhất tộc Bạch Hổ.
Thực lực của Bạch Quang hôm nay đã có thể so sánh với Thập Đại Thần Vương, vô cùng đáng sợ.
“Diệp Viễn, nếu như hiện tại Thiên Cơ Lâu công bố thứ hạng mới thì ngươi đã hoàn toàn xứng đáng với vị trí đệ nhất Thần Vương rồi! Sợ rằng ngay cả Gia Cát Thanh Hư cũng kém xa ngươi!” Đằng Quân cười nói.
Ngày đó nhìn thấy lực phòng ngự biến thái của Diệp Viễn, Đằng Quân đã thật sự tâm phục khẩu phục rồi.
Dưới công kích như vậy, hắn tự hỏi bản thân có lẽ cũng tuyệt đối không có khả năng chống đỡ nổi.
Mà để cho chính hắn phát động công kích thì tuy rằng Cửu Dương Phần Thiên lợi hại nhưng thực sự cũng không đạt đến trình độ như ba Đại Ma Thần.
Nếu không thể phá được phòng ngự của Diệp Viễn thì hết thảy cũng chỉ là phí công vô ích.
Diệp Viễn cười khổ nói: “Gia Cát Thanh Hư cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, vẫn chưa đủ cho bản thiếu gia để vào mắt. Điều ta thật sự lo lắng vẫn là Ca Nặc cùng với Nguyệt Cơ! Đằng huynh, đã có một trận chiến của ngày hôm đó, có lẽ hiện tại Ma tộc sẽ thu liễm lại một ít. Ngày mai, ta có ý định khởi hành tiến về Thần Vẫn Sơn Mạch, chuyện của Huyền Môn xin nhờ huynh rồi!”
“Cái này... ngươi thật sự muốn đi sao?” Đằng Quân nghe vậy không khỏi cứng lại, hắn không nghĩ tới Diệp Viễn sẽ lên đường nhanh như thế.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ca Nặc tạm ngừng chiến tranh, nhất định là đang chuẩn bị cho bước đột phá sau cùng. Một khi hắn hoàn toàn khôi phục lại thực lực có thể so sánh với Quy Khư Thần Cảnh thì không một ai trong chúng ta là đối thủ của hắn! Thần Vực hôm nay cũng không còn đại năng kinh thiên như Tuyệt Thiên tiền bối nữa rồi, đã không còn ai có thể tiếp tục trấn áp hắn thêm một trăm vạn năm. Cho nên, pháp lực tầm thường căn bản không có khả năng cứu vãn được sự diệt vong của Nhân tộc! Cứ tu luyện từng bước thì chỉ là ngồi chờ chết mà thôi!”
Đằng Quân nghe vậy cũng thở dài, nói: “Thần Vẫn Sơn Mạch quá mức hung hiểm, Côn Ngô Thần Mộc kia càng khó đối phó. Ngươi đi một chuyến này, nhất định phải bảo trọng thật tốt! Ngươi là hy vọng duy nhất của Nhân tộc, vì Nhân tộc ngươi không thể xảy ra việc gì!”
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Không phải nói ta là Thiên Mệnh Chi Tử hay sao, làm gì có chuyện dễ dàng chết như vậy chứ? Đằng huynh yên tâm, có lẽ thời điểm ta trở về sẽ trở thành cường giả Thần Cảnh đầu tiên tại Thần Vực trong vòng mười vạn năm qua!”
Diệp Viễn cười nói, nhưng những người khác lại cười không nổi.
Bọn hắn đối mặt với thế công của Ma tộc, hoàn toàn chính xác là rất gian nan.
Thế nhưng khi Diệp Viễn đối mặt hung hiểm thì còn mạnh hơn so với bọn hắn gấp trăm lần!