“Phương Thiên tiền bối, cảnh giới hiện tại của người là...” Diệp Viễn có chút tò mò hỏi thăm.
Trận đại chiến lúc trước, hắn đã bị hôn mê cho nên không thể tận mắt chứng kiến.
Nhưng mà Phương Thiên có thể dùng thân thể tàn tạ để đánh lui được Thiên Ma Thần Ca Nặc, chỉ sợ rằng việc nắm giữ pháp tắc thần đạo của hắn đã đến tình trạng khó có thể tưởng tượng được.
Phương Thiên khẽ cười nói: “Nếu như phân chia dựa theo cảnh giới thần đạo thì hiện tại có lẽ ta đã ở Khuy Thiên Cảnh rồi.”
Diệp Viễn nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh!
Ba đại cảnh giới của thần đạo là Động Huyền, Khuy Thiên, Quy Khư!
Phương Thiên ở cảnh giới Bán Thần mà đã cảm ngộ pháp tắc thần đạo đến Khuy Thiên Cảnh.
Phần thiên tư bậc này, quả thực nghe rợn cả người!
Hiện tại Diệp Viễn cảm ngộ được pháp tắc thần đạo rồi mới biết rõ gian khổ trong đó.
Hơn nữa Thiên Ly đã từng nói qua, sự chênh lệch từng bậc đại cảnh giới của thần đạo thậm chí còn khó hơn so với tu luyện cảnh giới nguyên khí lên đến Thần Cảnh!
Không có hỗ trợ của cảnh giới thần đạo, muốn lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo chính là khó càng thêm khó.
Thế nhưng Phương Thiên lại dựa vào ngộ tính của mình để lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo đến cảnh giới như thế, quả thực có thể nói đây chính là biến thái!
“Tiền bối thật sự lợi hại! Diệp Viễn bội phục!” Diệp Viễn nói tự đáy lòng.
Mười vạn năm nay, người có thể cảm ngộ pháp tắc thần đạo đến cảnh giới như vậy có lẽ chỉ có một mình Phương Thiên cũng nên?
Chỉ tiếc rằng thân thể của hắn bây giờ đã bị tàn phá, bằng không thì Ca Nặc làm gì có cơ hội để hung hăng càn quấy chứ?
Diệp Viễn đang trầm tư chợt phát hiện Phương Thiên và Long Đằng cũng không hề có động tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện hai người này đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Hai vị tiền bối như thế này là...”
Long Đằng cười mắng: "Tên tiểu tử nhà ngươi là đang cố ý chọc giận người khác phải không? Thật sự muốn nói đến yêu nghiệt biến thái thì chỉ sợ cả cái Thần Vực này sẽ không có ai có thể vượt qua ngươi được nữa!"
Phương Thiên cười nói: “Lão phu đã phải tu luyện mấy vạn năm tuế nguyệt, thế nhưng ngươi chính thức đắm chìm võ đạo cùng lắm cũng không vượt quá ba mươi năm, vậy mà thực lực đã gần bằng Gia Cát Thanh Hư rồi. Nếu thật sự muốn so sánh thiên tư thì lão phu cũng không xứng đáng xách giày cho ngươi!”
Diệp Viễn sững sờ, chợt bật cười nói: “Hai vị tiền bối quá khen rồi, ý của Diệp Viễn không phải là như vậy. Chỉ là, Khuy Thiên Thần Cảnh đối với Diệp Viễn thật sự là xa không thể chạm đến!”
“Ha ha, lão phu còn không hiểu ngươi sao?” Long Đằng cười nói.
Lúc này, sắc mặt Phương Thiên lại ngưng trọng hẳn lên, mở miệng nói: “Diệp Viễn, có phải ngươi có ý định muốn đi Thần Vẫn Sơn Mạch phải không?”
Diệp Viễn sững sờ, không nghĩ tới thậm chí ngay cả cái này mà Phương Thiên cũng biết.
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn, Phương Thiên cười giải thích nói: “Ngươi đừng quên rằng, Thiên Cơ Lâu là do bản thần mở ra!”
Diệp Viễn nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ tiền bối thật sự có thể thấy được thiên cơ?”
Phương Thiên cười cười, nói chuyện năm đó lại một lần.
Chuyện là, lúc trước Phương Thiên cùng Thiên Ma Thần Ca Nặc đã có một trận đại chiến có một không hai, đánh nhau hết trọn vẹn chín ngày chín đêm.
Một trận chiến này là đánh đến thiên băng địa liệt, cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương!
Nhưng ở tại trận chiến cuối cùng này, dường như Phương Thiên cùng Thiên Ma Thần đã xúc động thiên!
Từ đó về sau, Phương Thiên cùng Thiên Ma Thần rõ ràng có năng lực tính được thiên cơ của riêng mình.
Thiên Ma Thần bị trấn áp mấy lần, vốn thực lực cũng chưa khôi phục hoàn toàn.
Đánh với Phương Thiên một trận này, càng làm cho nguyên khí của hắn trọng thương nặng nề, trực tiếp ngủ say hơn mấy vạn năm!
Mà bản thân Phương Thiên cũng bị trọng thương, hắn tính được thiên cơ vì vậy trốn vào Vô Biên Giới, để lại truyền thừa Hạo Thiên Tháp, sau đó chính mình tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch!
Phương Thiên nhìn trộm thiên cơ, tính ra con đường sống của mình là ở bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này.
Ở Thần Vẫn Sơn Mạch, nhiều lần Phương Thiên đạt được kỳ ngộ, cuối cùng có thể kéo dài hơi tàn cho tới bây giờ.
Về sau hắn lại tính ra được Thiên Ma Thần sắp xuất thế, vì vậy cũng lựa chọn rời khỏi Thần Vẫn Sơn Mạch để tìm cho ra Thiên Ma Thần.
Thế nhưng vào lúc này, Thiên Ma Thần đã có kinh nghiệm.
Hơn nữa hắn cũng có năng lực nhìn trộm thiên cơ, vì vậy hai người bắt đầu đấu pháp trong bóng tối cho tới hôm nay!
Diệp Viễn nghe xong cũng cảm thấy thổn thức không thôi.
Trận chiến này giao phong kéo dài đến tận năm vạn năm, cuối cùng điểm dừng chân lại chính là trên cơ thể của mình.
Phương Thiên biết rằng bản thân hắn đã không còn sức lực để đối kháng với Thiên Ma Thần, sở dĩ hắn lựa chọn xuất thế chính là vì bảo vệ con đường sống cho mình!
Phần nhân tình này, có thể nói là rất đáng quý!
Nếu như không phải Phương Thiên cố gắng kéo dài hơi tàn thêm năm vạn năm thì mấy ngày trước đó Diệp Viễn cũng đã bị chết trên tay Ca Nặc.
Vậy thì Thần Vực đã không người nào có thể ngăn cản bước chân Ca Nặc nữa rồi.
"Vậy... tiền bối có thể tính ra việc này ta có thành công hay không?” Diệp Viễn nói.
Đối với việc tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, trong nội tâm của Diệp Viễn cũng không rõ ràng cho lắm.
Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch có rất nhiều cơ hội cũng thực sự có rất nhiều nguy hiểm.
Cường giả chết ở bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, có thể nói là vô số kể.
Mà Côn Ngô Thần Mộc lại ở tận sâu trong Thần Vẫn Sơn Mạch.
Cho dù tìm không thấy cũng có thể đạt được thứ khác, nhưng nguy hiểm dọc theo con đường này thì hắn sẽ lĩnh đủ.
Lúc này có một người có thể tính được thiên cơ ở trước mắt, Diệp Viễn không có lý do để không hỏi một chút chuyện tốt xấu.
Nhưng mà, Phương Thiên nghe vậy lại cười khổ nói: “Về số mệnh của ngươi, ta cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận, tên Ca Nặc kia cũng giống như thế. Nếu không, hắn muốn đối phó ngươi thì cũng không cần phải phiền toái đến như vậy. Hơn nữa việc này của ngươi chính là phải khiêu chiến Thiên Đạo, đây càng là việc không cách nào đo lường được. Cho nên, lành dữ khó đoán!”
Hết thảy mọi thứ về Diệp Viễn, Phương Thiên cùng Ca Nặc đều không thể tính ra hết được.
Về phần xếp hạng của Thập Đại Thần Vương, Phương Thiên cũng là thông qua những người khác để phán đoán.
Còn về thực lực của Diệp Viễn thì căn bản không có cách nào phỏng đoán được.
Hắn cho rằng Diệp Viễn xếp hạng thứ tư, thế nhưng Diệp Viễn suýt chút nữa đã giết chết Gia Cát Thanh Hư.
Đây chính là việc không chắc chắn về Diệp Viễn.
Diệp Viễn hơi thất vọng một chút, âm thầm lo lắng cho việc thành bại của lần này.
“Diệp Viễn, việc này quá mức hung hiểm, ngươi vẫn là nên ở lại Long tộc khổ tu đi thôi! Hiện tại Phương huynh có thời gian ba mươi năm, tên Ca Nặc đã sợ chạy mất, chắc hẳn bây giờ hắn cũng không dám xằng bậy nữa. Thời gian này đủ để ngươi cảm ngộ pháp tắc thần đạo rồi.” Long Đằng khuyên nhủ.
Ngay cả Phương Thiên cũng không thể tính ra được lành dữ thì nói rõ chuyến đi lần này của Diệp Viễn thật sự quá mạo hiểm.
Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, điều gì cũng đều có thể phát sinh.
Cho dù ngươi có là thiên mệnh chi tử đi chăng nữa!
Nhưng Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Nếu như có thể thì đương nhiên ta cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Nhưng việc đã đến nước này thì ta nhất định phải đến Thần Vẫn Sơn Mạch!”
Phương Thiên gật đầu nói: “Ca Nặc cũng sẽ không cho chúng ta thời gian ba mươi năm! Với trạng thái hiện tại của hắn thì chỉ sợ mất không bao lâu là có thể khôi phục lại đến đỉnh phong rồi. Hơn nữa, thời gian lâu một chút hắn sẽ phát giác ra sự chấn nhiếp của ta đối với hắn có điểm không đúng. Thời gian của Diệp Viễn quá ít! Nhưng mà... Diệp Viễn, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đi Thần Vẫn Sơn Mạch là muốn tìm gì hay không?”
Hắn chỉ có thể nhìn ra được Diệp Viễn muốn đi Thần Vẫn Sơn Mạch, nhưng đến tột cùng là muốn làm gì thì lại không thể nào tính toán ra.
Diệp Viễn cũng không hề giấu diếm, trực tiếp nói đơn giản qua một lượt về chuyện của Nghịch Đạo Đan.
Sau khi Phương Thiên và Long Đằng nghe được thì đều hít một hơi lạnh!
Chuyện này, ngay cả Long Đằng cũng không biết.
“Diệp Viễn, ta biết rõ tạo nghệ đan đạo của ngươi thông thiên, nhưng mà... dưới tình huống thiên đạo bị khuyết thiếu như thế này, ngươi không thể nào đột phá được Thần Cảnh! Nếu như có thể thành công thì các tiền bối đã sớm thành công rồi! Huống hồ, coi như ngươi luyện chế thành công Nghịch Đạo Đan nhưng nếu không có Huyền Khí rót thể thì ngươi cũng không có cách nào đạt tới Thần Cảnh!” Phương Thiên nói.
“Phương Thiên tiền bối, cảnh giới hiện tại của người là...” Diệp Viễn có chút tò mò hỏi thăm.
Trận đại chiến lúc trước, hắn đã bị hôn mê cho nên không thể tận mắt chứng kiến.
Nhưng mà Phương Thiên có thể dùng thân thể tàn tạ để đánh lui được Thiên Ma Thần Ca Nặc, chỉ sợ rằng việc nắm giữ pháp tắc thần đạo của hắn đã đến tình trạng khó có thể tưởng tượng được.
Phương Thiên khẽ cười nói: “Nếu như phân chia dựa theo cảnh giới thần đạo thì hiện tại có lẽ ta đã ở Khuy Thiên Cảnh rồi.”
Diệp Viễn nghe xong thì hít một ngụm khí lạnh!
Ba đại cảnh giới của thần đạo là Động Huyền, Khuy Thiên, Quy Khư!
Phương Thiên ở cảnh giới Bán Thần mà đã cảm ngộ pháp tắc thần đạo đến Khuy Thiên Cảnh.
Phần thiên tư bậc này, quả thực nghe rợn cả người!
Hiện tại Diệp Viễn cảm ngộ được pháp tắc thần đạo rồi mới biết rõ gian khổ trong đó.
Hơn nữa Thiên Ly đã từng nói qua, sự chênh lệch từng bậc đại cảnh giới của thần đạo thậm chí còn khó hơn so với tu luyện cảnh giới nguyên khí lên đến Thần Cảnh!
Không có hỗ trợ của cảnh giới thần đạo, muốn lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo chính là khó càng thêm khó.
Thế nhưng Phương Thiên lại dựa vào ngộ tính của mình để lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo đến cảnh giới như thế, quả thực có thể nói đây chính là biến thái!
“Tiền bối thật sự lợi hại! Diệp Viễn bội phục!” Diệp Viễn nói tự đáy lòng.
Mười vạn năm nay, người có thể cảm ngộ pháp tắc thần đạo đến cảnh giới như vậy có lẽ chỉ có một mình Phương Thiên cũng nên?
Chỉ tiếc rằng thân thể của hắn bây giờ đã bị tàn phá, bằng không thì Ca Nặc làm gì có cơ hội để hung hăng càn quấy chứ?
Diệp Viễn đang trầm tư chợt phát hiện Phương Thiên và Long Đằng cũng không hề có động tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện hai người này đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Hai vị tiền bối như thế này là...”
Long Đằng cười mắng: "Tên tiểu tử nhà ngươi là đang cố ý chọc giận người khác phải không? Thật sự muốn nói đến yêu nghiệt biến thái thì chỉ sợ cả cái Thần Vực này sẽ không có ai có thể vượt qua ngươi được nữa!"
Phương Thiên cười nói: “Lão phu đã phải tu luyện mấy vạn năm tuế nguyệt, thế nhưng ngươi chính thức đắm chìm võ đạo cùng lắm cũng không vượt quá ba mươi năm, vậy mà thực lực đã gần bằng Gia Cát Thanh Hư rồi. Nếu thật sự muốn so sánh thiên tư thì lão phu cũng không xứng đáng xách giày cho ngươi!”
Diệp Viễn sững sờ, chợt bật cười nói: “Hai vị tiền bối quá khen rồi, ý của Diệp Viễn không phải là như vậy. Chỉ là, Khuy Thiên Thần Cảnh đối với Diệp Viễn thật sự là xa không thể chạm đến!”
“Ha ha, lão phu còn không hiểu ngươi sao?” Long Đằng cười nói.
Lúc này, sắc mặt Phương Thiên lại ngưng trọng hẳn lên, mở miệng nói: “Diệp Viễn, có phải ngươi có ý định muốn đi Thần Vẫn Sơn Mạch phải không?”
Diệp Viễn sững sờ, không nghĩ tới thậm chí ngay cả cái này mà Phương Thiên cũng biết.
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Viễn, Phương Thiên cười giải thích nói: “Ngươi đừng quên rằng, Thiên Cơ Lâu là do bản thần mở ra!”
Diệp Viễn nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ tiền bối thật sự có thể thấy được thiên cơ?”
Phương Thiên cười cười, nói chuyện năm đó lại một lần.
Chuyện là, lúc trước Phương Thiên cùng Thiên Ma Thần Ca Nặc đã có một trận đại chiến có một không hai, đánh nhau hết trọn vẹn chín ngày chín đêm.
Một trận chiến này là đánh đến thiên băng địa liệt, cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương!
Nhưng ở tại trận chiến cuối cùng này, dường như Phương Thiên cùng Thiên Ma Thần đã xúc động thiên!
Từ đó về sau, Phương Thiên cùng Thiên Ma Thần rõ ràng có năng lực tính được thiên cơ của riêng mình.
Thiên Ma Thần bị trấn áp mấy lần, vốn thực lực cũng chưa khôi phục hoàn toàn.
Đánh với Phương Thiên một trận này, càng làm cho nguyên khí của hắn trọng thương nặng nề, trực tiếp ngủ say hơn mấy vạn năm!
Mà bản thân Phương Thiên cũng bị trọng thương, hắn tính được thiên cơ vì vậy trốn vào Vô Biên Giới, để lại truyền thừa Hạo Thiên Tháp, sau đó chính mình tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch!
Phương Thiên nhìn trộm thiên cơ, tính ra con đường sống của mình là ở bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này.
Ở Thần Vẫn Sơn Mạch, nhiều lần Phương Thiên đạt được kỳ ngộ, cuối cùng có thể kéo dài hơi tàn cho tới bây giờ.
Về sau hắn lại tính ra được Thiên Ma Thần sắp xuất thế, vì vậy cũng lựa chọn rời khỏi Thần Vẫn Sơn Mạch để tìm cho ra Thiên Ma Thần.
Thế nhưng vào lúc này, Thiên Ma Thần đã có kinh nghiệm.
Hơn nữa hắn cũng có năng lực nhìn trộm thiên cơ, vì vậy hai người bắt đầu đấu pháp trong bóng tối cho tới hôm nay!
Diệp Viễn nghe xong cũng cảm thấy thổn thức không thôi.
Trận chiến này giao phong kéo dài đến tận năm vạn năm, cuối cùng điểm dừng chân lại chính là trên cơ thể của mình.
Phương Thiên biết rằng bản thân hắn đã không còn sức lực để đối kháng với Thiên Ma Thần, sở dĩ hắn lựa chọn xuất thế chính là vì bảo vệ con đường sống cho mình!
Phần nhân tình này, có thể nói là rất đáng quý!
Nếu như không phải Phương Thiên cố gắng kéo dài hơi tàn thêm năm vạn năm thì mấy ngày trước đó Diệp Viễn cũng đã bị chết trên tay Ca Nặc.
Vậy thì Thần Vực đã không người nào có thể ngăn cản bước chân Ca Nặc nữa rồi.
"Vậy... tiền bối có thể tính ra việc này ta có thành công hay không?” Diệp Viễn nói.
Đối với việc tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, trong nội tâm của Diệp Viễn cũng không rõ ràng cho lắm.
Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch có rất nhiều cơ hội cũng thực sự có rất nhiều nguy hiểm.
Cường giả chết ở bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, có thể nói là vô số kể.
Mà Côn Ngô Thần Mộc lại ở tận sâu trong Thần Vẫn Sơn Mạch.
Cho dù tìm không thấy cũng có thể đạt được thứ khác, nhưng nguy hiểm dọc theo con đường này thì hắn sẽ lĩnh đủ.
Lúc này có một người có thể tính được thiên cơ ở trước mắt, Diệp Viễn không có lý do để không hỏi một chút chuyện tốt xấu.
Nhưng mà, Phương Thiên nghe vậy lại cười khổ nói: “Về số mệnh của ngươi, ta cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận, tên Ca Nặc kia cũng giống như thế. Nếu không, hắn muốn đối phó ngươi thì cũng không cần phải phiền toái đến như vậy. Hơn nữa việc này của ngươi chính là phải khiêu chiến Thiên Đạo, đây càng là việc không cách nào đo lường được. Cho nên, lành dữ khó đoán!”
Hết thảy mọi thứ về Diệp Viễn, Phương Thiên cùng Ca Nặc đều không thể tính ra hết được.
Về phần xếp hạng của Thập Đại Thần Vương, Phương Thiên cũng là thông qua những người khác để phán đoán.
Còn về thực lực của Diệp Viễn thì căn bản không có cách nào phỏng đoán được.
Hắn cho rằng Diệp Viễn xếp hạng thứ tư, thế nhưng Diệp Viễn suýt chút nữa đã giết chết Gia Cát Thanh Hư.
Đây chính là việc không chắc chắn về Diệp Viễn.
Diệp Viễn hơi thất vọng một chút, âm thầm lo lắng cho việc thành bại của lần này.
“Diệp Viễn, việc này quá mức hung hiểm, ngươi vẫn là nên ở lại Long tộc khổ tu đi thôi! Hiện tại Phương huynh có thời gian ba mươi năm, tên Ca Nặc đã sợ chạy mất, chắc hẳn bây giờ hắn cũng không dám xằng bậy nữa. Thời gian này đủ để ngươi cảm ngộ pháp tắc thần đạo rồi.” Long Đằng khuyên nhủ.
Ngay cả Phương Thiên cũng không thể tính ra được lành dữ thì nói rõ chuyến đi lần này của Diệp Viễn thật sự quá mạo hiểm.
Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, điều gì cũng đều có thể phát sinh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!