“Uyển Như, ngươi lại nhớ Diệp công tử à?” Hồng Âm thấy Lương Uyển Như ngơ ngác, không khỏi trêu chọc một câu.
Mặt Lương Uyển Như đỏ lên, ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Hồng Âm thấy như vậy thì cười ha ha nói: “Nhớ thì nhớ thôi, có cái gì quá đáng đâu? Thiên tài như Diệp công tử, có nữ nhân nào mà không thích? Kỳ thưc, Hồng Âm cũng vô cùng yêu mến đấy, chỉ tiếc Hồng Âm không có cái phúc phận này, chắc chắn là hắn không vừa mắt ta.”
Hồng Âm đã sớm nhìn ra rồi, thiên phú như Diệp Viễn chỉ cần có thể chữa trị được thần hải thì sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên trời.
Cho dù không thể chữa trị thần hải thì chỉ dựa vào một tay trận đạo luyện đan của hắn cũng đủ để đặt chân tại bất kỳ nơi nào rồi!
Lâu chủ phái La Kiếm ra để bảo vệ Diệp Viễn, bản thân việc này đã nói rõ lên rất nhiều vấn đề.
Lương Uyển Như nghe xong thì cảm thấy có một chút hứng thú không rõ nguyên do, nhìn về phía Hồng Âm.
Hồng Âm thở dài thườn thượt nói: “Ta không có nói đùa với ngươi đâu! Diệp công tử không chỉ có thiên phú đan đạo hơn người, còn là người có tình có nghĩa. Hắn vì ngươi mà không tiếc đến cầu xin Vương gia. Nam nhân như vậy, có nữ nhân nào mà không động tâm? Chỉ tiếc, ta với hắn nhất định không phải là người của một thế giới.”
Lương Uyển Như nghe xong lời này, cũng không khỏi buồn bã ủ rũ một phen.
Dù sao, bản thân nàng không chỉ là người câm, hơn nữa còn là một người phàm tục.
Nếu nói không phải một thế giới, vậy chẳng phải nàng càng là như vậy hay sao?
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hồng Âm đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy thì không khỏi vui mừng không thôi, người đến chính là Diệp Viễn!
“Diệp công tử, rốt cuộc ngươi cũng đã xuất quan rồi! A! Ngươi... ngươi... đã khôi phục thực lực?” Miệng nhỏ của Hồng Âm há ra thành một vòng tròn, thật lâu cũng không ngậm miệng lại được.
Từ trước đến nay nàng chưa từng nghe nói, võ giả sau khi thần hải bị tổn hại vẫn còn có khả năng khôi phục lại thực lực.
Đương nhiên, đó là bởi vì không ai có thể luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan.
Diệp Viễn cười nói: “Đúng vậy, bế quan mười năm, rốt cuộc cũng có một chút hiệu quả! Những năm này, nhờ có ngươi ở bên cạnh Uyển Như tiểu thư để phân ưu giải buồn.”
Trái tim nhỏ của Hồng Âm nhảy lên thình thịch, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập vẻ sùng bái.
Nghe vậy, nàng liền vội vàng khoát tay nói: “Công tử nói gì vậy? Ta và Uyển Như đã sớm trở thành bằng hữu tốt của nhau không có gì giấu diếm nữa rồi, thân thế nàng đáng thương, nhưng làm người vô cùng tốt. Có một bằng hữu như vậy ta cầu cũng không được!”
Lương Uyển Như nhìn thấy Diệp Viễn đi vào cũng vô cùng mừng rỡ, tiến lên nghênh tiếp.
Diệp Viễn nhìn thấy Lương Uyển Như thì lập tức xin lỗi: “Uyển Như tiểu thư, những năm này Diệp mỗ bế quan, một mực để ngươi ở đây, thật sự xin lỗi!”
Trên mặt Lương Uyển Như lộ ra nụ cười thật lâu đã không thấy, lắc đầu một cái ra hiệu chính mình cũng không để ý.
Diệp Viễn cười nói: “Nhưng mà lần này xuất quan, Diệp mỗ mang đến cho ngươi một tin tức tốt!”
Lương Uyển Như nghe xong bắt đầu nghi hoặc, dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn ra vẻ thừa nước đục thả câu, lấy ra hai viên đan dược.
Ánh mắt Hồng Âm ngưng lại, cả kinh nói: “Diệp công tử, đây... đây là Đạo Uẩn Đan?”
Diệp Viễn có chút bất ngờ nói: “Ngươi biết Đạo Uẩn Đan?”
Hai loại đan dược này, không phải người bình thường có thể nhìn thấy được.
Bên trong Vạn Bảo Lâu tuyệt đối không có đan dược như vậy.
Bởi vì, không ai có thể luyện chế được.
Hắn không ngờ, Hồng Âm lại nhận biết hai loại đan dược này.
“Đúng là Đạo Uẩn Đan! Ba mươi năm trước lâu chủ đã cầu phía trên một viên Đạo Uẩn Đan, Hồng Âm may mắn được thấy qua, không nghĩ rằng thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, ta còn có thể nhìn thấy nó lần thứ hai. Công tử, đây là do chính ngươi luyện chế?” Hồng Âm hỏi Diệp Viễn với vẻ mặt không dám tin.
Diệp Viễn cười nói: “Không phải do ta luyện chế, lẽ nào là trên trời rơi xuống?”
Hồng Âm khiếp sợ không thôi, nàng biết luyện chế ra Đạo Uẩn Đan có bao nhiêu khó khăn, luyện dược sư ở Côi Sơn Thành, căn bản là không một ai có thể luyện chế.
Không ngờ, Diệp Viễn lại có thể luyện chế ra được.
“Ta... ta không phải ý đó.” Hồng Âm tự biết mình lỡ miệng, vội vàng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, đùa với ngươi một chút thôi, không cần coi là thật.”
Lúc này Hồng Âm mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Công tử, phẩm chất Đạo Uẩn Đan này của ngươi tốt hơn so với lần kia ta nhìn thấy quá nhiều rồi! Đúng rồi, đây là Đạo Uẩn Đan, vậy viên còn lại... chẳng lẽ là Bổ Linh Đan?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Hồng Âm cô nương thực sự là thông minh nhanh trí! Không sai, chính là Bổ Linh Đan!”
Hồng Âm lập tức nhớ tới những lời mạnh miệng mà Diệp Viễn đã nói ở Vương gia, không ngờ, hắn thật sự làm được rồi!
Lương Uyển Như không cách nào mở miệng nói chuyện, là bởi trong cơ thể nàng thiếu hụt một phần Thiên Đạo.
Muốn bù đắp bộ phận Thiên Đạo này thì phải cần có Bổ Linh Đan.
Công hiệu của Đạo Uẩn Đan là giúp Lương Uyển Như có thể đột phá thần đạo!
Tại thế giới Tiên Lâm, mọi người muốn đột phá thần đạo, nhất định phải tu luyện tâm cảnh tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đại viên mãn.
Bởi vì muốn đột phá thần đạo phải cần tâm tình phối hợp với ba đạo Tinh Khí Thần.
Mà các cường giả của Thông Thiên Giới có đủ Thần Đan để đạt tới loại công hiệu này.
Vì lẽ đó mà võ giả phục dụng Thần Đan để giúp đỡ võ giả đột phá thần đạo, ở Thông Thiên Giới này không được coi là cái gì quá đáng.
Chỉ là, luyện chế ra Đạo Uẩn Đan có độ khó cực cao, Đan Thần nhất tinh bình thường thật sự luyện chế không ra.
Cho dù thật sự luyện chế ra được thì giá cả cũng không phải một người phàm tục có thể mua nổi.
Lúc trước Diệp Viễn nói với Vương Lăng Ba, không chỉ muốn giải độc của Trấm Vũ Thiên Dạ mà còn muốn làm cho Lương Uyển Như mở miệng nói chuyện, đặt chân vào thần đạo.
Bây giờ, toàn bộ đều thực hiện được rồi!
Không biết Vương Lăng Ba biết được tin tức này sẽ có cảm nhận như thế nào.
...
Đêm đó, một bóng đen lóe lên trong màn đêm rồi biến mất, tiến vào phủ đệ của Vương gia.
Trước mặt Vương Lăng Ba là một hắc y nhân.
Đối với hắc y nhân này, Vương Lăng Ba cũng không hề ngoài ý muốn.
“Ngươi đến đây, chẳng lẽ Vạn Bảo Lâu có hướng đi gì mới hay sao?” Vương Lăng Ba nhàn nhạt mở miệng nói.
Người mặc trang phục màu đen đã che kín mặt, căn bản không nhìn thấy rõ dung mạo.
“Diệp Viễn xuất quan rồi!” Người mặc áo đen nói.
Lông mày Vương Lăng Ba giương lên, khóe miệng lóe lên một nụ cười quái dị, nói: “Cuối cùng tên tiểu tử này cũng xuất quan rồi! Sự sỉ nhục mà hắn mang lại cho Vương gia ta, lần này nhất định phải thanh toán hết một lần với hắn!”
“Ha ha, thần hải của hắn khôi phục lại như cũ rồi!” Người mặc áo đen ra vẻ ý vị thâm trường nói.
Cả người Vương Lăng Ba chấn động, ánh mắt nhìn về phía người mặc áo đen cực kỳ rung động.
Tin tức này đối với hắn quả thực như sấm sét giữa trời quang!
“Hắn thật sự luyện chế ra Nhất Tinh Thiên Văn Đan? Điều này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!” Vương Lăng Ba nói thất thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!