Nếu như sau này có đủ thực lực, mà thần niệm của Lô Ngạn vẫn chưa tiẽu tán, hắn sẽ đến giúp đỡ Lỏ Ngạn.
“Được rồi, không nói lời thừa thãi nữa. Mặc dù ngươi lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước, nhưng cửa ải thứ ba vẫn phải qua. Ái thứ ba chính là tuyệt học trấn phái của u Vản Tỏng ta— Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết, bộ kiếm pháp này uy lực tuyệt luân, có thế lĩnh ngộ bao nhiêu phải xem chính ngươi. Ta sẽ khống chế uy lực của trận pháp, nếu ngươi không chịu đựng được, ta sẽ triệt tiêu kiếm pháp, đế ngươi trực tiếp thông qua ải thứ ba!” Lô Ngạn nói.
Cửu Thiên Lộ sừng sững hơn ngàn năm, mới đợi tới một thiên tài ĩĩnh ngộ cảnh giới của Tâm Lặng Như Nước, Lô Ngạn cũng không muốn Diệp Viễn bị trận pháp giết chết, đùa vậy lớn quá rồi.
Dù sao Diệp Viền mới Nguyên Khí Cảnh tầng chín, khả năng có thể qua ải thứ ba quả thực không lớn.
“Đa tạ tiền bối quan tâm, nhưng vẫn xin tiền bối đừng khống chế uy lực của trận pháp. Nếu như ngay cả cửu Thiên Lộ cũng không dám xông qua, vãn bối lấy tư cách gì trợ giúp tông môn trờ lại Bâc Vực đây?” Diệp Viẻn khéo léo từ chối ý tốt của Lô Ngạn.
Diệp Viền cũng không nghĩ tới mình sẽ nhận được loại ưu đãi này, thế nhưng hắn suy nghĩ một chút vẫn cự tuyệt.
Tại ải thứ hai hắn lĩnh ngộ được Tâm Lặng Như Nước, cho nên rất hiếu kỳ với ải thứ ba này.
Ngay cả Tâm Lặng Như Nước cũng chỉ đặt ờ ải thứ hai, nếu như qua cửa ải thứ ba, sẽ còn đạt được chỗ tốt thế nào đây?
Đến lúc này, hắn đã không còn xem nhẹ u Vân Tông nữa rồi.
u Vô Nhai tuyệt đối là một kỳ tài ngất trời, nhưng không biết vì sao lại chưa từng nghe qua tên của hắn ở Thần Vực.
Nhưng có thế lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước ờ hạ giới, kiếm quyết hân lưu lại tuyệt đối đáng xem.
Tất nhiên Lô Ngạn không biết suy nghĩ của Diệp Viễn, còn tưởng rằng hắn là tâm cao khí ngạo, không nhịn được khuyên nhủ: “Diệp Viễn, <( Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết» này uy lực không phải tầm thường, chính là vì tìm ra đệ tử thiên tài, đã có không ít đệ tử Linh Dịch cảnh ngã xuống ở dưới kiếm quyết, ngươi mặc dù lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước, nhưng dù sao thực lực còn thấp, vẫn nên nghĩ kỹ lại rồi hãy quyết định!”
Diệp Viễn nghe vậy cười nói:” Không phải tiền bối mới vừa nói để cho ta lĩnh ngộ kiếm quyết sao? Nếu như tiền bối khống chế uy lực của kiếm quyết, cảm ngộ của ta làm sao có thế đi sảu vào? Đến lúc đó chỉ học đến một nửa ((Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết», chẳng phải đế cho người ta chê cười rồi?”
“Chuyện này…” Lô Ngạn lại không có gì đế nói. Diệp Viễn lại nói:
“Tiền bối, vãn bối biết ngài là vì tốt cho ta, nhưng là cường glả chân chính, lại có người nào lớn lên ở trong phòng ấm? Nghĩ muốn một đời trải qua bốn bề bình lặng mà trở thành cường giả, không thế nghi ngờ chính là người sỉ nói mộng. Ta nghĩtiền bối u Vô Nhai năm đó cũng là trải qua cửu tử nhất sinh, mới có thành tựu như thế chứ?”
Lỏ Ngạn nghe xong không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nói: “Là do lão phu lẩm cẩm rồi, lại không nhìn thấu triệt bằng một tên nhóc mười mấy tuổi như ngươi. Thôi thôi, tạo hóa trêu ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi”
Diệp Viễn làm một cái vái chào Lô Ngạn rồi nói: “Đa tạ tiền bối tác thành!”
Nói xong, thân hình Lô Ngạn biến mất, trận pháp lập tức trở nẻn đằng đằng sát khí.
Diệp Viễn có thế cảm nhận được, đây là sát trận thật sự! Một chút sơ ý, thì sẽ mất mạng tại chỗ.
Cùng lúc đó, đoạn sau cuả cửu Thiên Lộ biến thành mảy mù lượn quanh, thân hình của Diệp Viễn cũng biến mất giữa tầm mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được trong cửu Thiên Lộ truyền ra từng luồng sát ý, cho dù là những võ giả Linh Dịch cảnh kia, cũng không khỏi cảm thấy da đầu từng trận tê dại.