“Đại nhân, dựa theo sự phân phó của ngài, đã trục xuất tất cả Nhân tộc ra khỏi Yêu Vực. Hơn nữa, Huyền Môn đã phát ra mệnh lệnh, tuyên bố giải tán...”
Đường Hạ, Tào Vân Chi cẩn thận tỉ mỉ báo cáo hướng tiến triển của Nhân tộc với Diệp Viễn.
Nhân tộc tự có cách sinh tồn riêng, Diệp Viễn đuổi bọn họ ra khỏi Yêu Vực không được bao lâu thì bọn hắn đã hình thành một hình thái mới.
Vì để ngăn cản sự tiến công của Ma tộc mà Yêu tộc cũng đã tổn thương vô cùng thảm trọng, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.
Diệp Viễn đã ban bố lệnh nghiêm cấm, trong vòng một trăm năm, nếu có nhân loại xâm phạm đến khu vực của Yêu tộc thì giết không tha!
Tuy nói rằng thế giới võ giả vốn là mạnh được yếu thua, nhưng Diệp Viễn không muốn giẫm lên vết xe đổ như chuyện của tộc Thạch Nhân.
Nghe xong báo cáo, Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngươi đã làm rất tốt! Tuy Huyền Môn đã giải tán, nhưng sợ rằng Ma kiếp lần này phải cần thời gian một ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn mới có thể khôi phục được một ít sinh cơ. Trong đó, Thần Vực chắc hẳn không thể thiếu sự giết chóc. Cho nên ta chuẩn bị thành lập một cái Chấp Pháp Đường, độc lập với Thần Vực, chuyên môn trừng trị những thế hệ táng tận lương tâm kia. Cái Chấp Pháp Đường này sẽ do Thiên Ly tiền bối chủ trì, vận hành Chấp Pháp Đường sẽ do ngươi phụ trách.”
Toàn thân Tào Vân Chi chấn động, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, làm cách nào cũng không che dấu được!
Hắn thông minh tuyệt đỉnh, há có thể không hiểu rõ ý nghĩa của cái Chấp Pháp Đường này?
Đây chính là một thế lực cường đại siêu nhiên bên ngoài của Thần Vực, nó chính là người phát ngôn cho Lăng Thiên Thần Vương!
Có Diệp Viễn chấn nhiếp, cái thế lực này có thể nói chính là chúa tể của Thần Vực!
Mà hắn, lại chính là người vận hành cái thế lực đó. Quyền lực to lớn, có thể nói là quyền lực quét ngang Thần Vực.
Tào Vân Chi đã biết thực lực của Thiên Ly còn mạnh hơn so với Phương Thiên.
Hơn nữa, khi thành lập cái Chấp Pháp Đường này, hiển nhiên là Linh Chá Thần Vương bọn họ đều gia nhập.
Cái này thật ra, chính là một cái Huyền Môn khác!
Nước cờ lúc trước hắn đặt cược, quả nhiên đã cược đúng rồi!
Tào Vân Chi cúi đầu chạm đất, kích động nói: “Vân Chi đa tạ sự đề bạt của đại nhân, Vân Chi nhất định sẽ làm đến khi máu chảy đầu rơi, chết thì mới dừng!”
Diệp Viễn nhìn hắn cười như không cười, nói: "Để ngươi phụ trách việc vận hành Chấp Pháp Đường tất nhiên là bởi vì ngươi có năng lực đó. Ngươi là người thông minh, nên biết rằng việc ta giao phó cho ngươi có quyền lực cỡ nào! Nhưng mà, nếu như ngươi dám dùng thiên vị, lợi dụng lực lượng Chấp Pháp Đường bài trừ đối lập, kiến tạo thế lực riêng của chính mình... kết cục của Ca Nặc ngươi cũng đã thấy!”
Ngữ khí của Diệp Viễn càng ngày càng lạnh, Tào Vân Chi có cảm giác toàn bộ Thiên Địa đều sắp sụp đổ sụp xuống khiến cho hắn giống như lập tức rớt vào hầm băng.
Cuồng hỉ trước đó, lập tức giống như biến thành núi áp lực.
Hiện tại, Ca Nặc vẫn còn la hét thảm thiết không ngừng trên bầu trời!
Vừa rồi trong nháy mắt, trong nội tâm của hắn hoàn toàn chính xác hiện lên một đống ý niệm lớn trong đầu.
Nhưng mà hiện tại, nội tâm của hắn như một mồi lửa, đem những ý niệm này đốt hết sạch sẽ.
Vị trước mắt này chính là chưởng khống giả của Thân Thần Vực!
Khống chế sự tồn tại của Thiên Đạo!
Sự cường đại của hắn, làm cho toàn bộ thế giới đều chịu không được mà rung động lắc lư.
Không ai có thể vượt qua hắn!
“Đại nhân yên tâm, cho Vân Chi một trăm cái lá gan, Vân Chi cũng không dám!” Tào Vân Chi vội vàng nói.
Diệp Viễn gật gật đầu: “Ta và ngươi tất nhiên là có thể tin được, nhưng mà chúng ta vẫn phải nói trước những lời không hay. Lần này ta đi ngoại giới, một là vì cứu Linh Tuyết, mặt khác cũng là vì giúp cho Thần Vực huy hoàng một lần nữa! Nếu như ta phát hiện có người chọc dao găm sau lưng ta thì ta sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết! Đã hiểu chưa?”
Tào Vân Chi biến sắc, nói: “Vân Chi đã hiểu!”
Nhìn thấy bộ dáng của Tào Vân Chi, Diệp Viễn đã biết lời nói của mình có hiệu quả rồi.
Tào Vân Chi là người thông minh, cũng xác thực là nhân tuyển có một không hai để quản lý Chấp Pháp Đường. Nhưng hắn cũng không phải kẻ chính nhân quân tử, nếu như không bắt bài trước thì không chừng tương lai hắn sẽ làm ra những chuyện gì khác.
Phía sau cánh cửa tỏa giới chính là Không Gian Loạn Lưu nguy hiểm, ngoại trừ Ly Nhi, Bạch Quang ra, cũng chỉ có một mình Phương Thiên biết rõ.
Cho dù Diệp Viễn thật sự gặp bất trắc gì tại Không Gian Loạn Lưu thì Tào Vân Chi cũng tuyệt đối không dám xằng bậy.
Tào Vân Chi biết rõ, thực lực hiện tại của Diệp Viễn mạnh bao nhiêu!
"Ừm, ngươi là người thông minh, cho nên mới có thể đoán được mục đích ta thành lập cái Chấp Pháp Đường này! Chương trình của Chấp Pháp Đường thì tự ngươi đến quyết định. Ta chỉ muốn một điểm, đó chính là không can dự đến sự tình của Thần Vực nhưng cũng không cho phép có chuyện cực đoan nào phát sinh, đã hiểu chưa?” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Mục đích của Diệp Viễn rất đơn giản, hắn chỉ muốn tạo ra một thế lực công bằng để nắm chắc phương hướng phát triển của Thần Vực.
Sự tồn tại của Chấp Pháp Đường có địa vị cao hơn Thánh Thành rất nhiều.
Nó đại biểu cho chính bản thân của Diệp Viễn.
Thời điểm Diệp Viễn không ở Thần Vực thì sẽ do Chấp Pháp Đường thay hắn quản lý Thần Vực.
Tào Vân Chi biến sắc, nói: “Đại nhân yên tâm, tất nhiên Vân Chi sẽ khiến cho đại nhân thoả mãn.”
Tào Vân Chi đi rồi, Thiên Ly cùng Phương Thiên đi ra từ phía sau màn che.
Sau khi Thiên Ly được Diệp Viễn cứu ra, trực tiếp ra tay hủy diệt triệt để đạo thống của Vũ Hồn Tông.
Với thực lực của hắn, đám người Vân Tiêu căn bản cũng không có bất luận khoảng không nào để phản kháng.
Bị trấn áp trăm vạn năm, cuối cùng Thiên Ly cũng đã nhả ra được một ngụm ác khí.
Đương nhiên hết thảy điều này là nhờ Diệp Viễn.
Vốn hắn đã không có ý định đi ra, không nghĩ tới Diệp Viễn lại khống chế được Thiên Đạo, dễ dàng phóng thích hắn ra.
“Ha ha, thủ đoạn thật hay! Táo ngọt và cây gậy lớn, cho dù ngươi đã đi khỏi Thần Vực thì sợ rằng tiểu tử kia cũng không dám lạm dụng tư vị rồi.” Thiên Ly giơ ngón tay cái lên nói với Diệp Viễn.
“Ha, tiểu tử này thật sự là một quái thai, chẳng những là người tu luyện kỳ tài, đối với việc nắm bắt lòng người cũng cực kỳ đúng chỗ! Tên tiểu tử Tào Vân Chi kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu, thực lực cao cường không nói, tâm kế cũng là hạng nhất đẳng. Nếu như Diệp Viễn không ra một đòn như vậy thì mấy người Đằng Quân bọn họ làm không tốt cũng sẽ trở thành tay chân của hắn! Nhưng bất luận hắn có nhảy nhót như thế nào thì cũng đều bị Diệp Viễn ăn gắt gao.” Phương Thiên cũng cười nói.
Diệp Viễn cười nói: “Nói một ngàn nói một vạn, vẫn là vì hắn sợ hãi thực lực của ta! Trước mặt thực lực tuyệt đối, bất luận ngươi có âm mưu quỷ kế gì cũng đều vô dụng.”
Phương Thiên gật đầu nói: “Như thế không sai. Với thực lực của ngươi bây giờ, còn không phải Tào Vân Chi đang ở thế bất lợi hay sao.”
Thiên Ly nói: “Diệp Viễn, ngươi định lúc nào sẽ rời đi?”
Diệp Viễn nói: “Ba tháng sau! Chờ ta sắp xếp xong sự tình ở Thần Vực để không có nỗi lo về sau rồi mới rời đi.”
Trước khi rời đi, việc Diệp Viễn cần phải làm nhiều lắm.
Ly Nhi, Lục Nhi, Bạch Quang hắn đều muốn trấn an tốt, trừ chuyện đó ra, hắn còn muốn đi đến hạ giới một chuyến, đưa mấy người Diệp Hàng đến Thần Vực.
Với thực lực của hắn bây giờ, làm những điều này thì chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi.
Diệp Viễn chuẩn bị cho cả nhà Diệp Hàng rất nhiều đan dược, đủ để bọn họ tu luyện tới cảnh giới Thần Vương.
Đi Thông Thiên Giới lần này, Diệp Viễn không biết phải ở lại trong bao lâu.
Nhưng mà Diệp Viễn biết rõ, ở bên kia, trăm vạn năm cũng chỉ là khoảnh khắc trong nháy mắt mà thôi.
Diệp Viễn không muốn lúc trở lại, cha mẹ đều đã biến thành tro bụi trở về với đất rồi.