“Ly Nhi, ta thật sự xin lỗi!”
Dưới ánh trăng, Diệp Viễn đứng sóng vai cùng Nguyệt Mộng Ly, trong lời nói tràn đầy áy náy.
Vốn Diệp Viễn nghĩ rằng, một khi có thể đột phá Thần Cảnh, dẹp yên được ma kiếp thì sẽ cho Nguyệt Mộng Ly một hôn lễ phong quang.
Nhưng mà, bây giờ hết thảy mọi thứ đều bị trì hoãn.
Mộ Linh Tuyết vì hắn mà hiến tế thần hồn, chỉ còn một tia linh thức, Diệp Viễn thật sự không cách nào tổ chức hôn lễ với Ly Nhi được.
Là người của hai thế giới, Diệp Viễn phát hiện bản thân mình vậy mà lại đồng thời động chân tình với hai người.
Diệp Viễn vẫn cho rằng mình có thể buông bỏ Mộ Linh Tuyết, nhưng ngay khoảnh khắc Mộ Linh Tuyết phát động Băng Phong Vạn Lý Thiên Thu Tuyết, thì toàn thân Diệp Viễn giống như bị quật ngã vậy.
Một khắc đó Diệp Viễn mới phát hiện, bản thân có ép trái tim mình càng lâu thì tình cảm đối với Mộ Linh Tuyết lại càng sâu.
“Không cần phải nói xin lỗi! Nếu phải nói thì cũng chỉ có thể là muội nói mà thôi! Nếu như không phải tại lòng ích kỷ của muội, có lẽ thời điểm huynh gặp lại Mộ tỷ tỷ thì hai người sẽ đi đến với nhau, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy! Muội...”
Nói đến đây, nước mắt của Ly Nhi không khỏi tuôn rơi.
Nàng là đang thương tâm cho Mộ Linh Tuyết!
Mấy ngày nay, Ly Nhi vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt.
Một màn hiến tế thần hồn kia của Mộ Linh Tuyết nàng đã ở trong Hạo Thiên Tháp nhìn thấy rõ ràng, lúc ấy trái tim nàng đã tan nát rồi.
Nàng không ngờ, Mộ Linh Tuyết vậy mà sẽ quyết tuyệt đến như thế!
Một khắc này nàng mới biết được, Mộ Linh Tuyết yêu Diệp Viễn không hề ít hơn so với nàng!
Chỉ có yêu sâu đậm như thế mới có thể làm việc nghĩa mà không chùn bước.
Ly Nhi có thể khẳng định một điều, nếu như đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ không chút do dự nào mà làm như vậy.
Nhưng mà lại không có hai từ nếu như, người bị đóng đinh trên thập tự giá lại chính là Mộ Linh Tuyết!
Một khắc này, bỗng nhiên nàng có chút hâm mộ Linh Tuyết Thần Vương.
Bởi vì như vậy thì Diệp Viễn mới càng khắc sâu nàng vào tim.
Diệp Viễn nhẹ nhàng ôm Ly Nhi vào trong ngực, thở dài: “Nha đầu ngốc, không cần khóc! Muội phải hiểu rõ tâm ý của ta, chuyện của Linh Tuyết đả kích ta quá lớn, thế nhưng địa vị của muội ở trong lòng ta không hề kém hơn Linh Tuyết. Chỉ là, trạng thái hiện tại của nàng ấy thật sự khiến ta không thể lừa gạt bản thân mình mà ở bên muội.”
Quả nhiên, Diệp Viễn đã làm cho Ly Nhi ngừng khóc, nàng không đành lòng khiến cho Diệp Viễn thêm thương tâm.
“Viễn ca, huynh đừng nói nữa, muội đều hiểu cả! Huynh đi Thông Thiên Giới đi, nhất định phải cứu bằng được Mộ tỷ tỷ! Nếu không, muội thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống nữa! Nếu như... nếu như… muội tuyệt đối sẽ không sống một mình!”
Diệp Viễn lau đi nước mắt giúp nàng rồi cười nói: “Không có nếu như! Chẳng lẽ, muội còn không tin ta hay sao?”
Ly Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Viễn, gật gật đầu một cách kiên định.
Không Gian Loạn Lưu cuồng bạo vô cùng, nếu như Diệp Viễn mang theo Hạo Thiên Tháp tiến vào trong đó sẽ bị Không Gian Loạn Lưu nghiền thành phấn vụn!
Cho nên Diệp Viễn chỉ có thể một mình xuyên qua Không Gian Loạn Lưu.
Diệp Viễn đã phân Hạo Thiên Tháp và bia đá Hạo Thiên ra, hắn sẽ mang theo bia đá Hạo Thiên cùng Trấn Hồn Châu để xuyên qua cánh cửa tỏa giới!
“Muội và Bạch Quang cứ ở lại an tâm mà tu luyện, chờ một ngày hai người đột phá đến Thần Cảnh thì đó chính là thời điểm mà ta thành công một cách sơ bộ tại Thông Thiên Giới!” Diệp Viễn nói.
Hiện tại Diệp Viễn được xem như là một nửa chưởng khống giả, chờ tu vi của hắn đạt tới Thần Quân Cảnh thì Thiên Đạo của Thần Vực tự nhiên sẽ cường đại trở lại một lần nữa!
Đến lúc đó, võ giả của Thần Vực đã là có thể đột phá Thần Cảnh một lần nữa rồi.
“Viễn ca huynh yên tâm đi, muội sẽ cố gắng tu luyện!” Ly Nhi nói.
Diệp Viễn gật đầu đáp: "Ừm, thực lực của muội tiến triển cực nhanh, ở Thần Vực này người có thể thắng được muội đã không có bao nhiêu rồi, ta tất nhiên yên tâm. Ngày mai ta sẽ phóng xuất Thiên Ly tiền bối ra.
“Oanh!”
Một đạo tàn ảnh trực tiếp phá vỡ không gian trói buộc, nhảy ra từ chỗ sâu của tầng thứ bảy.
Một đại hán khôi ngô xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, không phải Thiên Ly thì còn ai?
Chỉ là trên mặt Thiên Ly tràn ngập sự khiếp sợ.
Diệp Viễn chỉ hời hợt đánh ra một điểm mà đã phá vỡ phong ấn của Tả Tông, điều này... điều này làm sao có thể?
Thì ra Diệp Viễn thật sự không phải đến tìm hắn để tiêu khiển mà là đến để phóng thích hắn ra ngoài!
“Chúc mừng đại nhân lại được thấy ánh mặt trời một lần nữa!”
Phong ấn của Tả Tông đã bị một chỉ của Diệp Viễn phá vỡ, lúc này Huyết Vũ Hoang Nguyên được Diệp Viễn dùng đại thần thông chỉnh hợp lại thành một tòa Dược Viên lớn.
Tam đại Vương giả ở tầng thứ sáu nhìn thấy Thiên Ly xuất hiện, đều đi lên chúc mừng.
Thiên Ly không kiên nhẫn phất phất tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nói: “Tiểu tử, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Cho dù là Tuyệt Thiên tái thế thì cũng không có khả năng phá vỡ phong ấn do Tả Tông bố trí một cách dễ dàng như thế, ngươi làm cách nào?”
Diệp Viễn cười nhạt nói: "Dưới lực lượng của Thiên Đạo, Tả Tông được coi là gì?”
Toàn thân Thiên Ly chấn động, nhìn về phía Diệp Viễn giống như gặp phải quỷ.
Vừa rồi hắn quá mức khiếp sợ, đại não nhất thời ngắt bị đoạn, chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Hiện tại nghĩ lại, một chỉ vừa rồi của Diệp Viễn huyền ảo vô cùng, căn bản là hắn nhìn không thấu.
Đó là... khí tức của Thiên Đạo!
Thiên Đạo, vậy mà lại dễ dàng bị Diệp Viễn sử dụng?
Thiên Ly lập tức mất bình tĩnh rồi.
Loại chuyện này, căn bản không cách nào lý giải được.
Diệp Viễn cũng không có ý tứ thừa nước đục thả câu, chỉ đơn giản nói hết chuyện của những năm này ra một lần, kể cả chuyện Đại Đạo Luyện Đan cùng việc tiêu diệt Ma tộc.
Thiên Ly vừa mới khôi phục đầu óc một chút, bây giờ hắn lại bị lâm vào ngõ cụt một lần nữa.
Tam đại Vương giả cũng giống như thế!
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt không dám tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!