Nhỏ bé gầy yếu, hoàn toàn đối lập với Chân Ma Pháp Tương.
Đối mặt với Chân Ma Pháp Tương to lớn như ngọn núi kia thì thân hình đó quả thực bé nhỏ đến không đáng kể.
Nhưng mà, hắn chỉ dùng một tay mà đã chống đỡ được bàn tay lớn kia!
“Diệp Viễn!”
“Lăng Thiên Thần Vương! Là Lăng Thiên Thần Vương! Ha ha ha... rốt cuộc Lăng Thiên Thần Vương cũng về kịp rồi!”
Sự xuất hiện của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người phấn chấn không ngớt!
Lúc trước Linh Chá Thần Vương nói rằng Lăng Thiên Thần Vương thâm nhập vào Thần Cấm Lãnh Địa để tìm kiếm thời cơ thành Thần.
Hiện tại Lăng Thiên Thần Vương đã trở về, lẽ nào... hắn thành công rồi?
Đột nhiên nhớ tới điều này, bọn họ có cảm giác trái tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi!
Phương Thiên nhìn thấy bóng hình Diệp Viễn, trong con ngươi như tro nguội kia đã có thêm một tia thần thái.
Đằng Quân càng kích động hơn, bắt đầu run rẩy, hắn nắm chặt tay Phương Thiên kích động nói: “Tiền bối, hắn... hắn trở về rồi! Ha ha ha... hắn thật sự trở về rồi! Người nói xem, hắn có thể... có thể...”
Phương Thiên không còn sức để nói chuyện, nhưng mà vẫn gật gật đầu một cách kiên định.
Hiện tại hắn có thể khẳng định cảnh tượng kỳ dị long trời đất những ngày qua nhất định là do Diệp Viễn tạo thành!
Chỉ cần hắn trở về thì tất nhiên là đã đột phá Thần Cảnh!
Hơn nữa cảm ngộ ý cảnh của Phương Thiên mạnh hơn so với những người khác không chỉ một bậc, hắn có thể cảm giác được khí tức không thể phỏng đoán được kia ở trên người Diệp Viễn.
Loại cảm giác đó giống như thứ hắn đang đối mặt, chính là... Thiên Đạo.
Hai mắt Ca Nặc trợn tròn xoe, nhìn tình cảnh này mà không thể tin vào mắt.
Hắn biết Phạm Thiên Chân Ma mạnh bao nhiêu, nhưng mà Diệp Viễn chỉ dùng một tay thì đã có thể chặn lại một chưởng này!
“Phạm Thiên Chân Ma! Nghiền ép cho ta!”
Ca Nặc thôi thúc Ma Nguyên Châu đến cực hạn, uy lực một chưởng của Phạm Thiên Chân Ma lại mạnh thêm.
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, xoay tay đánh ra một chưởng.
Bàn tay bằng thịt nho nhỏ tiếp xúc với chưởng của Phạm Thiên Chân Ma lần nữa, trực tiếp chấn cự chưởng ngược trở lại.
Phạm Thiên Chân Ma Pháp Tương giống như bị sét đánh, cả người bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng “Oành” một tiếng, cứ thế tiêu tán thành vô hình!
Các cường giả Ma tộc nhìn thấy tình cảnh này, hai mắt đều trợn tròn.
"Đùa... đùa gì thế! Phạm Thiên Chân Ma... mà lại bị một chưởng đánh tan rồi!”
Người nói chuyện chính là Ma Thần Già Lam, hắn nhìn thấy tình cảnh này, thậm chí còn hoài nghi hai mắt của mình có vấn đề.
Phạm Thiên Chân Ma mạnh cỡ nào?
Năm đó Tuyệt Thiên đánh nhau với Ca Nặc đại nhân, đối với một chiêu này cũng phải nhượng bộ lui binh!
Nhưng mà hiện tại lại bị Diệp Viễn dùng một chưởng đã đánh tan rồi!
Hai mắt Nguyệt Cơ cũng đột nhiên co lại, đều là Thiên Ma Thần, đương nhiên nàng biết chỗ lợi hại một chiêu này của Phạm Thiên Chân Ma.
Môn võ kỹ này chính là do Ma Tôn đại nhân truyền lại, uy lực vô cùng.
Tuy rằng Ca Nặc không cách nào phát huy được uy lực thực sự của nó, nhưng cũng tuyệt đối không phải là một thứ mà người của thế giới Thiên Tôn có thể đánh bại.
Khả năng duy nhất chính là... Diệp Viễn đã chứng đạo thành Thần rồi!
Nhưng mà, làm sao có thể có chuyện đó?
Diệp Viễn không để ý đến sự khiếp sợ của tất cả mọi người, thân hình đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Thời điểm xuất hiện một lần nữa, đã là ở bên cạnh Phương Thiên.
“Tiền bối, Diệp Viễn tới chậm đã khiến người phải chịu khổ rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn duỗi ra hai ngón tay, một đoàn hào quang màu xanh lục xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng điểm một chút ở mi tâm của Phương Thiên, hào quang màu xanh lục loé lên rồi biến mất, truyền thẳng vào trong thân thể của Phương Thiên.
Trong nháy mắt, một luồng sinh cơ khổng lồ lan tỏa ra khắp thân thể Phương Thiên, làm cho cả người hắn đều tươi tỉnh hơn không ít.
“Diệp Viễn, chuyện này... chuyện này là?”
Phương Thiên không thể tin được tình cảnh này, cơ năng trong thân thể của hắn được chữa trị gần như trong nháy mắt.
Hắn đã gần chết rồi mà lại có thể sống lại một cách thần kỳ như vậy.
Diệp Viễn nói: “Đây là sinh cơ mà ta đã đòi hỏi ở Côn Ngô tiền bối, một đạo sinh cơ này có thể bảo đảm người có được trăm năm tuổi thọ!”
“Trăm... trăm năm?”
Phương Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Diệp Viễn giống như gặp phải quỷ.
Lúc trước Diệp Viễn dốc hết sức bình sinh mới luyện chế ra Thiên Hương Tục Mệnh Đan cảnh giới Thông Huyền, giúp cho hắn kéo dài tuổi thọ thêm ba mươi năm.
Hiện tại, chỉ một đạo sinh cơ mà đã có thể bảo đảm hắn có thêm trăm năm tuổi thọ.
Chuyện này quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!
Diệp Viễn mỉm cười nói: “Không sai! Thực lực của Côn Ngô tiền bối, chúng ta không cách nào tưởng tượng được. Nếu như không phải người đã đến mức độ đèn cạn dầu thì chỉ với một đạo sinh cơ này cũng đã đủ để người kéo dài tuổi thọ dài cả vạn năm!”
Mọi người kinh ngạc đến mức sợ hãi!
Ngay cả đan dược lợi hại nhất cũng không cách nào kéo dài tuổi thọ thêm vạn năm.
Tổng cộng Diệp Viễn cầu đến hai đạo sinh cơ, một cái là cho Phương Thiên, một cái khác chính là cho mẫu thân của mình.
“Diệp Viễn, ngươi... lẽ nào ngươi...”
Đằng Quân cũng không phải một người không biết diễn đạt ý tứ của mình, thế nhưng thời khắc này, hắn thật sự không biết nên tìm từ ngữ gì để nói.
Hắn rất sợ, rất sợ Diệp Viễn không thể đột phá Thần Cảnh.
Thế nhưng những chuyện như thế nếu là thật thì cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Ở tình huống thiên đạo bị thiếu hụt, thật sự sẽ có người có thể đột phá được Thần Cảnh hay sao?
Diệp Viễn gật đầu cười.
Mọi người thấy thế, đầu óc đều “Vù” một tiếng biến thành trống rỗng, không còn cách nào để suy nghĩ.
Thật sự!
Diệp Viễn thật sự đã đột phá Thần Cảnh rồi!
“Ha ha... Ha ha ha, Diệp Viễn, chúc mừng... chúc mừng ngươi! Ha ha...”
Trên mặt Đằng Quân lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, có chút nói không nên lời, thậm chí còn vui vẻ hơn cả việc chính hắn đột phá Thần Cảnh.
Sau khi hết khiếp sợ, những người khác cũng đồng dạng vui mừng không thôi.
Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh nghĩa là bọn họ không cần tiếp tục phải sợ Ca Nặc rồi!
Hơn nữa, Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh, vậy nghĩa là bọn họ cũng có thể đột phá được Thần Cảnh!
Có thể, Thần Cảnh đều sẽ hiện ra khắp đại địa Thần Vực!
Chuyện như vậy, có thể nào không khiến cho bọn họ mừng rỡ như điên?
Diệp Viễn cười cợt nói: “Việc này để sau lại nói, ta đi một chút rồi trở lại!”
Lời này, thật bá đạo!
Có thể nói ra một câu như vậy đối với Thiên Ma Thần Ca Nặc, chắc hẳn cũng chỉ có cường giả Thần Cảnh chăng?
Lắc người một cái, Diệp Viễn xuất hiện trên không trung một lần nữa, quan sát chúng sinh.
Mạnh như Ca Nặc thì trong mắt hắn cũng chỉ là mạnh như một vài con giun dế mà thôi.
Bên dưới Thần Cảnh đều là giun dế, lời này cũng không phải một câu nói suông!
Sau khi đột phá Thần Cảnh, Diệp Viễn đã cảm nhận được thật sâu sự cường đại của Thần Cảnh!
Trong ý thức hắn đã nhìn thấy Phương Thiên đối mặt với Ca Nặc, sau đó nhanh chóng đột phá Thần Cảnh rồi cầu xin Côn Ngô hai đạo sinh cơ, trong nháy mắt vượt qua cả trăm ngàn vạn dặm để chạy tới Long tộc, miễn cưỡng lắm mới đuổi kịp một chưởng của Phạm Thiên Chân Ma.
“Ca Nặc, ngươi không thuộc về nơi này, còn là tai họa kéo dài cả trăm vạn năm của Tiên Lâm Vực! Ngày hôm nay, chính là ngày tận thế của ngươi rồi!” Lời nói kia của Diệp Viễn có chút hờ hững, trực tiếp tuyên án tử hình cho Ca Nặc.
Ca Nặc biến sắc, lạnh lùng nói: "Đại quân Ma tộc đều lên cho ta, giết chết tên tiểu tử này!”
Trong Ma tộc, chỉ có phục tùng.
Cho dù phía trước là núi đao biển lửa thì những cường giả Ma tộc kia cũng chẳng từ gian nan!
Trong lúc nhất thời giống như núi hô biển gầm!
Cường giả Ma tộc cùng ma nô, nhân số đâu chỉ có trăm ngàn vạn?
Bao gồm cả những Ma Thần như Già Lam, mỗi một người đều lấy ra một đòn mạnh nhất của mình, bọn chúng muốn dùng chiến thuật biển người để nhấn chìm Diệp Viễn.
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: “Hừ! Ngu xuẩn không biết thay đổi!”