Phương Thiên nhìn Ca Nặc ngông cuồng tự đại ở phía xa, vẻ mặt nổi lên một trận âm u.
"Rốt cuộc vẫn là đuổi không kịp sao?”
“Tiền bối, ta đến chiến đấu với hắn!” Đằng Quân nói.
Phương Thiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi không cần phải đi chịu chết, dựa vào thực lực bây giờ của hắn thì giết chết ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngươi không thể nào tưởng tượng được thực lực Quy Khư Thần Cảnh đáng sợ cỡ nào đâu!”
Phương Thiên tìm hiểu năm trăm vạn năm mới miễn cưỡng lĩnh ngộ được ý cảnh đến Khuy Thiên Thần Cảnh.
Chính vì như thế mà hắn càng thêm hiểu rõ Quy Khư Thần Cảnh đáng sợ nhường nào.
Huống hồ, cho dù là Tuyệt Thiên năm đó cũng không thể giết chết Ca Nặc.
Thực lực của hắn mạnh bao nhiêu cũng có thể thấy được chút ít.
"Vậy... chúng ta nên làm gì?” Với sự cường đại của Đằng Quân, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Phương Thiên thở dài nói: “Kéo dài được lúc nào hay lúc đó đi! Nếu như Diệp Viễn có thể thành công thì hắn sẽ hội tụ giúp chúng ta báo thù. Nếu như... vậy thì Thần Vực cũng chỉ có thể đến đó mà thôi!”
Đằng Quân nghe vậy thì không khỏi cứng lại, hắn theo Phương Thiên đã rất nhiều năm, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Phương Thiên dùng loại ngữ khí này để nói chuyện.
Hắn biết, Phương Thiên đã thật sự bó tay chịu trận.
Cho dù Phương Thiên không thèm đếm xỉa đến cái mạng già này thì cũng không thể nào là đối thủ của Ca Nặc.
Lúc này, Tào Vân vội vội vàng vàng tìm tới, nói rằng: “Tiền bối, tên kia quá kiêu ngạo, mỗi một người phía dưới kia đều căm phẫn sục sôi, dồn dập xin được chiến, ta sắp áp chế không nổi rồi!”
Đằng Quân hơi nhướng mày nói: "Mấy người kia tự cho là mình giỏi giang, thật sự cho rằng Ma tộc là hũ mắm hay sao?”
Phương Thiên nói với Đằng Quân: “Ngươi đi trấn áp bọn họ một chút để cho tất cả mọi người không được manh động! Bọn họ không biết đến sự đáng sợ của Thiên Ma Thần, cho nên làm như vậy thì cũng có thể thông cảm được, ta sẽ đi gặp Ca Nặc.”
Dứt lời, thân hình hắn hơi động, biến mất ngay tại chỗ.
...
Đan dược vào bụng, Diệp Viễn có cảm giác toàn thân đều sắp bị căng đến nứt ra.
Dược lực đang tùy ý dâng trào lên trong thân thể của chính mình.
Rốt cục, thân thể của hắn cũng nhịn không được nữa, trực tiếp nổ tung!
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến!
“Viễn ca!”
“Đại ca!”
“Thiếu gia!”
...
Mấy người Ly Nhi đều bị một màn bất thình lình kia làm kinh ngạc đến ngây người, từng người một kêu lên sợ hãi, chạy vội về phía Diệp Viễn.
Nhưng mà, chưa đi được hai bước thì bọn họ đã bị một luồng sức mạnh cường hãn ngăn chặn lại rồi, không cách nào tiến thêm một bước.
Một luồng âm thanh bình tĩnh vang lên bên tai bọn họ.
“Hắn vẫn còn chưa có chết đâu, không cần phải hô to gọi nhỏ, các ngươi xem!” Côn Ngô nói.
Mọi người cả kinh, chăm chú nhìn lại thì phát hiện Diệp Viễn bị nổ tung nhưng cũng không hề bị bay tán loạn, mà là ngưng tụ không tan.
Một mảng Thái Cực Đồ to lớn lại đột nhiên xuất hiện lần thứ hai, đem hết thảy máu thịt của Diệp Viễn đều ngưng tụ ở trong đó.
“Tiền bối, chuyện này... chuyện này là như thế nào? Viễn ca huynh ấy... không sao chứ?” Ly Nhi không rõ vì sao, vẫn cứ vô cùng sốt sắng như cũ, hỏi.
Tình cảnh vừa nãy thực sự quá đáng sợ, một khắc đó nàng chỉ cảm thấy đầu “Vù” một tiếng, đầu óc trống rỗng.
Côn Ngô vẫn luôn làm một mặt lạnh nhạt nói: “Ha, thân thể phàm nhân làm sao chịu đựng nổi Thiên Đạo? Sau khi phá rồi tái tạo lại, hắn dùng đến đan dược để tái tạo Thiên Đạo, hiện tại tiểu Thiên Đạo của hắn phải tái tạo lại Tinh Khí Thần mới có thể chịu đựng nổi Thiên Đạo của hắn.”
Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, đều làm một mặt khó mà tin nổi.
Bọn họ chưa từng nghe nói thành tựu Thần Cảnh sẽ xảy ra chuyện như vậy!
Loại phương thức đột phá này của Diệp Viễn, thật sự hơi đáng sợ quá mức.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Côn Ngô cười nói: “Nếu như là mười vạn năm trước thì khi hắn đột phá thần đạo cũng sẽ không cần phải như vậy. Nhưng mà hiện tại... ha ha, tất nhiên là không thể dùng thủ đoạn bình thường để đột phá. Tình huống bây giờ của hắn chẳng khác gì là đang vận chuyển một tiểu Thiên Đạo trong chính thân thể của mình, rất khác biệt với ngoại giới! Nhưng mà các ngươi yên tâm, chờ hắn đột phá được Động Huyền Thần Cảnh thì thực lực sẽ mạnh hơn so với Động Huyền Thần Cảnh thông thường không ít.”
Tuy rằng Côn Ngô giải thích mạch lạc rõ ràng, thế nhưng với mối quan hệ giữa mọi người cùng Diệp Viễn, nếu không tận mắt nhìn thấy Diệp Viễn khôi phục lại hình dáng như cũ thì làm sao có thể yên tâm?
Trạng thái của Diệp Viễn lúc này lại khác hẳn hoàn toàn so với cảnh tượng khủng bố mà mọi người nhìn thấy.
Hắn có cảm giác như mình trở lại trong bụng mẹ, tất cả tất cả đều cứ an tường yên tĩnh như vậy.
Thời khắc này hắn cảm thấy mình như bay tới chín tầng mây, quan sát được hết chúng sinh.
Giống như toàn bộ Thần Vực này, hắn đều có thể thu hết vào đáy mắt!
“Đây là... Vô Biên Giới! Vô Phương Thành!”
Ánh mắt Diệp Viễn lúc này đang nhìn chăm chú Vô Phương Thành ở hạ giới!
Trong thành vẫn cứ bận rộn trước sau như một, mọi người đều tới Thánh địa đan đạo này để hành hương.
Từ khi nơi này xuất hiện một người như Diệp Viễn thì uy danh của Thánh địa đan đạo này đã không còn cách nào giao động được.
“Đó là... Phụ thân!”
Diệp Viễn vui mừng một trận, người hắn nhìn thấy chính là Diệp Hàng!
Lúc này Diệp Hàng đang ngồi ở trên cao đường của phủ thành chủ, sắp xếp việc gì đó cho hạ nhân.
Thì ra hắn đã là thành chủ của Vô Phương Thành rồi!
“Khà khà, mười năm, phụ thân thật sự làm được rồi!”
Tuy rằng có Diệp Viễn ở đây thì ước hẹn mười năm lúc trước đã không tính là gì to tát.
Thế nhưng, Diệp Hàng vẫn là làm được rồi!
Trong vòng mười năm, Diệp Hàng đã đột phá đến Đan Hoàng đỉnh phong, trở thành Thành chủ của Vô Phương Thành này.
Người ông ngoại Nhậm Tinh Thuần kia vậy mà lại thoái vị nhượng chức.
Trong lòng Diệp Viễn hơi động, lập tức nhìn thấy Nhậm Tinh Thuần đang bế quan tu luyện trong một gian mật thất.
Một chỗ khác, Nhậm Hồng Lăng đang nói chuyện với một tiểu cô nương chừng mười tuổi.
Ở giữa hai lông mày của tiểu cô nương kia lại giống Nhậm Hồng Lăng đến bảy tám phần, cũng giống mình đến mấy phần.
“Lẽ nào tiểu cô nương này... chính là muội muội của ta? Ha ha, có thêm một muội muội thay ta tận hiếu cũng đã làm cho ta an lòng không ít.”
Phát hiện tình cảnh này, Diệp Viễn cũng mừng rỡ không thôi.
Tuổi tác của Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cũng không hề lớn, những người đầu ấp tay gối không con này đã sinh thêm cho mình một muội muội, điều này khiến cho sự áy náy trong lòng Diệp Viễn giảm bớt không ít.
Sau đó, ánh mắt Diệp Viễn đảo qua, lại nhìn thấy U Vân Tông rõ như mặt trời ban trưa.
Lúc này U Vân Tông khí thế hơn so với trước đây không biết bao nhiêu lần.
Trong tông môn, Long Đường thân mang trang phục của Chưởng môn, nay đã trở thành chủ của U Vân Tông!
Nhìn thấy những điều này, Diệp Viễn không khỏi cảm khái ngàn vạn lần.
Đảo mắt một cái, thời gian rời khỏi Vô Biên Giới cũng đã gần hai mươi năm.
Tuy rằng Vô Biên Giới chỉ là một tiểu thế giới, thế nhưng đối với đời này của Diệp Viễn lại có ảnh hưởng cực kỳ to lớn.
Đương nhiên, trong mắt Diệp Viễn bây giờ thì Vô Biên Giới, thậm chí ngay cả tiểu thế giới cũng không bằng.
Bởi vì, cho dù là cả Thần Vực này, cũng chỉ là một phương thế giới Thiên Tôn mà thôi.
Bên ngoài vẫn còn có không gian rộng lớn hơn.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn hơi suy nghĩ một chút, ánh mắt đặt ở Long tộc tại Thần Vực, vẻ mặt không khỏi ngưng lại!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!