Đời này vì báo thù, Diệp Viễn mới bước lên con đường võ đạo.
Mặc dù thiên phú võ đạo của hắn cực cao, thế nhưng trong xương tủy hắn vẫn luôn là một luyện dược sư không ngừng truy cầu cực hạn của đan đạo.
Sống ở đời trước, đối với việc lĩnh ngộ đan đạo Diệp Viễn cũng đã đạt đến một loại cảnh giới huyền diệu.
Bằng không thì hắn cũng không cách nào chế ra được loại đan dược không thể tưởng tượng nổi như Nghịch Đạo Đan.
Thế nhưng đời trước, cảnh giới thần hồn của hắn không đủ, luôn cảm thấy có một tầng cửa sổ không cách nào vượt qua được.
Đời này, hắn không chỉ đạt được Dược Thần Hồn Điển mà còn đạt được mấy môn công pháp võ kỹ thần đạo, càng cảm ngộ một cách sâu sắc hơn về Thiên Đạo.
Hơn nữa, đời này đạt được Trấn Giới Bi cùng Trấn Hồn Châu, tổng hợp lại tất cả các nhân tố mới tạo nên Diệp Viễn của hiện tại.
Cái Thập Phương Đoạt Thiên Thuật này, Diệp Viễn luyện đi luyện lại, cả người dần dần đạt được sự thăng hoa.
Xuyên thấu qua đạo thái cực đồ trước mắt này, Diệp Viễn có loại cảm giác như quan sát được chúng sinh.
Hiện tại, hắn cảm giác như lấy thiên địa làm lò để luyện chế một phương đan dược!
Rốt cuộc, luyện chế Nghịch Đạo Đan cũng tiến vào bước cuối cùng.
Đạo thái cực đồ kia bỗng nhiên lóe lên quang mang đẹp mắt, khiến cho mọi người không tài nào mở mắt ra được.
Lấy Diệp Viễn làm trung tâm, hình thành nên một vòng xoáy khổng lồ, nguyên lực đáng sợ hội tụ vào trong vòng xoáy.
Giống như từng tia nước nhỏ, hội tụ lại thành biển.
Diệp Viễn hoàn toàn bị quang mang che lấp, đám người Ly Nhi ở bên ngoài đã hoàn toàn nhìn không thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Bọn họ chỉ cảm thấy, toàn bộ thiên địa giống như đều đang xuất lực để Diệp Viễn luyện chế đan dược!
“Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, căn bản ta cũng sẽ không tin tưởng vẫn còn có dạng luyện đan như thế này! Đây mới thực sự là cực hạn của đan đạo!” Cổ Việt cảm thán tự đáy lòng nói.
Hắn có xuất thân từ thế gia đan đạo, nhãn giới cực cao, thế nhưng cảnh tượng trước mắt này, hắn cũng không dám tưởng tượng.
Tràng cảnh này khắc thật sâu ở trong đầu, trở thành thứ mà hắn truy cầu cả đời này.
Đương nhiên, không chỉ riêng hắn, Nhậm Đông cũng cười khổ nói: “Mấy năm nay, giờ nào khắc nào ta cũng khắc khổ tu luyện, vốn tưởng rằng có thể tiếp cận sư phụ thêm một chút, nhưng mà bây giờ ta mới biết được, chúng ta hoàn toàn không phải người cùng một thế giới với hắn! Nhưng mà, ta nhất định sẽ đuổi theo bước chân của hắn!”
Dưới lực hút của vòng xoáy, chín viên dược phôi đang xoay tròn với tốc độ cực cao.
Vòng xoáy càng chuyển càng nhanh, dược phôi cũng càng xoay càng nhanh.
Dần dần, quang mang thật lớn kia đang dần thu liễm lại, càng ngày càng nhỏ.
Bức thái cực đồ kia cũng đồng dạng dần dần co rút lại.
Rốt cuộc, tất cả phong bạo đều hội tụ vào trong lòng bàn tay của Diệp Viễn.
Một viên đan dược đỏ thẫm lẳng lặng trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn.
Mọi người chen nhau lên, đều hiếu kỳ như một đứa trẻ, đánh giá đan dược và Diệp Viễn.
“Đại ca, huynh... có cảm giác thế nào?” Bạch Quang nói.
“Sư phụ, đây chính là Nghịch Đạo Đan sao? Đồ nhi không nhìn ra được nó có cái gì đặc biệt cả! Đan dược nghịch thiên như vậy mà ngay cả đan kiếp cũng không có!” Tiêu Như Yên nói.
Diệp Viễn cười không nói gì, nhưng Côn Ngô lại đi tới, cười nói: “Lấy đại đạo để luyện đan, đan dược này là đạt được sự tán thành của thiên đạo, ngay cả thiên đạo cũng không lên tiếng thì có ai sẽ hạ xuống thiên kiếp?”
“Sư tổ, người thực sự quá lợi hại! Trong mắt của ta, đan thần cũng không gì hơn cái này.” Cổ Việt thở dài tự đáy lòng.
Diệp Viễn đánh giá Nghịch Đạo Đan trong lòng bàn tay, tâm trạng lúc này lại bình tĩnh lạ thường, không hề giống với tâm thần bất định cùng chờ mong trước đó.
Hắn biết, mình nhất định sẽ thành công!
Côn Ngô cười nói: "Tiểu tử rất giỏi, ngươi đã đạt được sự tán thành của Thiên đạo, trong tương lai thực lực đủ rồi thì ngươi có thể thay thế Tiên Lâm lão quỷ trở thành Chưởng Khống Giả của thế giới này!”
Côn Ngô cho rằng Diệp Viễn sẽ vui mừng không thôi khi nghe được tin tức này, dù sao theo hắn thấy, Chưởng Khống Giả của thế giới Thiên Tôn là tồn tại cao nhất.
Ngay cả hắn cũng làm không được bước này.
Nhưng mà, hắn đã thất vọng.
Biểu cảm của Diệp Viễn vô cùng bình tĩnh, đối với lời nói này cũng không hề động dung chút nào.
"Chưởng Khống Giả của thế giới Thiên Tôn sao? Tiền bối, cho dù ta thật trở thành Chưởng Khống Giả của Tiên Lâm Vực thì con đường đi cũng chỉ là Đạo của Tiên Lâm. Tuy rằng Đạo của hắn mạnh, thế nhưng nếu ta dựa theo con đường của hắn mà đi thì cả đời cũng không cách nào vượt qua qua hắn.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Ánh mắt của Côn Ngô ngưng lại, nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ khó mà tin nổi.
Hắn không nghĩ tới, Diệp Viễn lại có thể nói ra những lời như vậy!
Khống chế một phương thế giới Thiên Tôn, cho dù nó có là một cái thế giới Thiên Tôn tàn tạ thì cái này đều là mê hoặc cực lớn đối với bên ngoài.
Không có mấy ai có thể ngăn cản được loại cám dỗ này!
Nhưng Diệp Viễn lại nói lên những lời mạnh như thác đổ này, thật sự khiến cho hắn kinh thán không thôi.
Nếu như ở ngoại giới, Côn Ngô tuyệt đối sẽ không kinh ngạc.
Nhưng đây là đang ở Tiên Lâm Vực!
Đối với hắn mà nói, Diệp Viễn chính là một người phàm!
Một phàm nhân, đột nhiên được khống chế một thế giới, trở thành một giới chủ thì có bao nhiêu mê hoặc?
Nhưng mà Diệp Viễn lại không hề bị lay động!
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi quả nhiên không giống người thường, thảo nào có thể được Tiên Lâm chọn trúng! Ngươi nói không sai, phàm là người có đại thành tựu thì tất có Đạo của chính mình. Chỉ là, mặc dù Đạo này có tiềm lực vô hạn nhưng cũng vô cùng gian nan. Người có dũng khí đi con đường này, thật sự cũng không được mấy ai.” Côn Ngô nghiêm mặt nói.
Côn Ngô còn có vài lời chưa nói, người đi con đường này cũng không phải là không có, mà là phần lớn trong bọn họ đều thất bại.
Nói cách khác, đối với tuyệt đại đa số thì bọn họ đều là người không biết tự lượng sức mình!
Huống chi, Diệp Viễn vẫn chưa ra khỏi thế giới Thiên Tôn.
Lời này, khó tránh khỏi có chút mạnh miệng.
Diệp Viễn làm sao nghe không ra ý tứ trong lời nói của Côn Ngô, chỉ là hắn không thèm để ý, chỉ cười nói: "Cho dù ta có tan xương nát thịt, cũng không nguyện ý trở thành người bình thường!”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Viễn, Côn Ngô yên lặng không nói gì.
Trong nội tâm, hắn có chút khinh thường.
Thiên tư của Diệp Viễn xác thực đáng sợ, nhưng ở nơi này cũng chỉ là thế giới Thiên Tôn mà thôi.
Khởi điểm của cường giả ở ngoại giới không hề giống với thế giới Thiên Tôn!
Nhưng mà đối với suy nghĩ này của Diệp Viễn, Côn Ngô vẫn âm thầm tán thán.
Có thể có được loại ý nghĩ này cũng đã rất không tầm thường rồi.
“Ha ha, lo xa rồi! Cơm thì phải ăn từng miếng từng miếng một, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm ngồi nói suông. Chờ ta giải quyết mối nguy Ma tộc rồi suy nghĩ đến những thứ này cũng không muộn.” Diệp Viễn cười to nói.
“Sư phụ, bây giờ ngươi muốn ăn viên Nghịch Đạo Đan này luôn sao?” Tiêu Như Yên nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Thời gian không chờ ta! Hiện tại ta đang chạy đua thời gian cùng với Ca Nặc, để xem ai có thể đến đích trước! Đợi ta điều tức một phen, lập tức chuẩn bị đột phá!”
Diệp Viễn cũng chẳng có bao nhiêu thời gian để lãng phí, hắn biết Ca Nặc đang nắm chặt tất cả thời gian để khôi phục lại thực lực.
Tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!