Trong số những người ở đây không ai là hiểu rõ ràng về Đạo là gì hơn Côn Ngô.
Thủ pháp luyện chế của Diệp Viễn nhìn thì đơn giản tới cực điểm, thế nhưng mỗi một động tác đều ẩn chứa ý Đạo.
Các đồ đệ của hắn thán phục là bởi vì bọn họ xem không hiểu Đạo của Diệp Viễn.
Cảnh giới giữa hai bên chênh lệch quá lớn.
Tất nhiên Côn Ngô không hiểu về luyện đan, thế nhưng từ việc các đồ đệ cảm thán là có thể đoán được, thứ Diệp Viễn dùng đều là luyện dược thuật cấp một.
Thế nhưng, Diệp Viễn lại không phải đang dùng luyện dược thuật cấp một.
Nhìn có vẻ rất mâu thuẫn, đây thực chất chỉ là sự thăng hoa của việc trở lại hình dạng ban đầu - phản phác quy chân!
Đây chính là Thập Phương Đoạt Thiên Thuật!
“Ha ha, có chút thú vị! Tiểu tử này, nói không chừng có thể thành công thật!” Côn Ngô cười nói.
Tiêu Như Yên kinh ngạc nhìn về phía Côn Ngô, mạnh dạn hỏi: “Tiền bối, người nhìn ra cái gì rồi sao? Ta thấy thứ sư phụ dùng đều là luyện dược thuật cấp một, bọn ta cũng biết! Dùng thủ pháp như vậy thì có thể luyện chế ra Nghịch Đạo Đan?”
Hắn vừa hỏi xong thì tất cả mọi người đều dựng thẳng lỗ tai lên, muốn nghe đánh giá của Côn Ngô.
Đặc biệt là Bạch Quang, lúc trước hắn còn nghe Diệp Viễn nói rằng đây là cái gì mà Thập Phương Đoạt Thiên Thuật tự nghĩ ra, kết quả lại chính là dùng một vài thủ pháp luyện chế đơn giản nhất.
Đương nhiên hắn biết Diệp Viễn hoàn toàn không phải đang đùa giỡn, thế nhưng hắn thật sự không nhìn ra được thủ pháp của Diệp Viễn khác với luyện dược thuật cấp một ở chỗ nào.
“Luyện dược thuật cấp một? Ha ha, không phải vậy! Sư phụ của các ngươi đã đạt đến cảnh giới nhìn non chính là non, nhìn thủy chính là thủy! Các ngươi kém quá xa hắn, vì lẽ đó mà xem không hiểu.” Côn Ngô cười to nói.
Tiêu Như Yên sáng mắt lên, hỏi tiếp: “Xin tiền bối giải thích nghi hoặc!”
Côn Ngô nhìn nàng một cái, cười nói: “Không tích góp nửa bước thì không thể đi ngàn dặm; không tích góp sông nhỏ thì không thành trường giang đại hải. Đạo cũng không phải là mịt mờ, mà là ở từng giọt nhỏ bên trong. Ta không hiểu về luyện đan, thế nhưng đại đạo vạn ngàn, trăm sông cũng đổ về một biển. Luyện dược thuật cấp một đơn giản nhất, nhưng cũng là cội nguồn của luyện dược thuật. Khi các ngươi tu luyện tới cảnh giới cực cao rồi lại quay đầu lại xem, có lẽ sẽ có cảm giác không giống nhau. Đương nhiên, dựa vào cảnh giới của các ngươi bây giờ thì vẫn còn kém quá xa!”
Mọi người nghe thấy vậy, đều sợ hãi đến kinh ngạc!
Bây giờ bọn họ mới biết đan đạo của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới huyền diệu cỡ nào.
Loại cảnh giới này, căn bản là không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Ba người Tiêu Như Yên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đều cười khổ không thôi.
Diệp Viễn thả bọn họ ra ngoài, tất nhiên là vì giúp cho bọn họ cảm nhận một chút đan đạo chân chính.
Đáng tiếc, bọn họ nhìn thế nào cũng thấy Diệp Viễn đang luyện chế đan dược cấp một.
Ba người bọn hắn đều bị Diệp Viễn bắt thao luyện quá nhiều, cho nên đối với luyện dược thuật cấp một không thể nào quen thuộc hơn được.
Trong số bọn họ, bất luận một ai đều có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới truyền thuyết.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Diệp Viễn luyện đan, bọn họ mới biết rằng con đường của chính mình vẫn còn rất dài!
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt đã mười ngày.
Trong vòng mười ngày này đều không có chút rung động nào.
Diệp Viễn vẫn luôn dùng thuật chế thuốc đơn giản nhất để luyện đan, không nóng không lạnh.
Thế nhưng vẻ mặt của Tiêu Như Yên bọn họ lại dần dần trở nên nghiêm nghị hẳn lên.
Diệp Viễn đồng thời luyện chế cả chín dược phôi, thế nhưng trong vòng mười ngày đã dần dần có một chút nhiệt.
Lúc này, rốt cuộc bọn họ cũng hơi hiểu một chút về lời nói của Côn Ngô.
Luyện dược thuật cấp một thông thường tuyệt đối không thể đồng thời luyện chế chín cái dược phôi cùng một lúc.
Chín cái dược phôi, trong đó bao gồm hơn một trăm loại linh dược, độ khó để điều khiển tuyệt đối là bậc nhất toàn bộ Thần Vực.
Nhưng trong vòng mười ngày này, Diệp Viễn không hề sai lầm một chút nào!
Chuyện này quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Vì lẽ đó, khả năng duy nhất chính là, bọn họ thật sự xem không hiểu luyện dược thuật của Diệp Viễn.
Quá mức huyền ảo rồi!
Bỗng nhiên, sắc mặt mọi người biến đổi, trên bầu trời gió nổi mây vần, từng đạo hào quang di động, dường như muốn phát sinh đại sự gì đó.
Côn Ngô nhìn sắc trời một chút, híp mắt cười nói: “Khà khà, khơi dậy đại đạo Cộng Minh! Tiểu tử này thực sự không tồi! Tiên Lâm Lão Quỷ có người nối nghiệp rồi!”
...
“Ầm ầm ầm...”
Trên bầu trời toàn bộ Thần Vực, từng dải hào quang di động, sắc thái rực rỡ chiếu rọi khắp đại địa.
Trên chín tầng trời, từng trận sấm sét, mây mù cuồn cuộn bay về phía nam!
Yêu vực, Long tộc, Phương Thiên ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt lập lòe từng đạo tinh mang.
"Đã xảy ra chuyện gì, người nào mà lại có thể gây nên cảnh tượng kì dị long trời đất như vậy!” Phương Thiên kinh ngạc nói.
“Tiền bối, xem ra thanh thế này dường như bay về phía hướng nam, chính là phương hướng của Thần Vẫn Sơn Mạch, chẳng lẽ... là Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh?” Một bên, Đằng Quân sáng mắt lên, vui vẻ nói.
Phương Thiên liếc mắt nhìn hắn, bật cười nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Đừng nói là đột phá Động Huyền Thần Cảnh, ngay cả đột phá Quy Khư Thần Cảnh cũng không thể xuất hiện cảnh tượng kì dị long trời lở đất khắp Thần Vực như vậy! Thiên tượng cỡ này, sợ là chỉ có những tồn tại ở Thần Cấm Lĩnh Địa kia mới có thể tạo ra. Ta sợ là...”
Hy vọng của Đằng Quân vừa bốc cháy lên thì đã bị Phương Thiên dập tắt.
Xác thực, cảnh tượng kì dị long trời lở đất bậc này đã kéo dài ròng rã ba ngày, hơn nữa phạm vi còn lan đến toàn bộ Thần Vực.
Ngay cả Diệp Viễn đột phá Thần Cảnh cũng không thể tạo ra cảnh tượng long trời lở đất đáng sợ đến như thế.
Loại cảnh tượng kì dị này, căn bản ở trong lịch sử của Thần Vực cũng không có quá ghi chép qua.
Ngay cả Quy Khư Thần Cảnh cũng không thể khiến cho cả Thần Vực rung chuyển như vậy.
Bỗng nhiên, Phương Thiên nhắm hai mắt lại, Đằng Quân thấy thế kinh hô: “Tiền bối, không thể!”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Phương Thiên “Phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu.
Lập tức, Phương Thiên giống như đã già đi rất nhiều!
Phương Thiên ngửa đầu nhìn trời, lẩm bẩm nói: “Thiên Đạo không thể dòm ngó! Hi vọng, Diệp Viễn có thể bình an trở về!”
...
Cùng lúc đó, Ca Nặc chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi!
“Đây là đại đạo cộng minh! Tiểu tử kia sẽ không thật sự thành công đấy chứ?”
“Ha ha, biết sợ rồi sao? Lão già nhà ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!” Bỗng nhiên Nguyệt Cơ xuất hiện, cười lạnh nói.
“Hừ! Hiện tại chính là lúc ta so sánh thời gian cùng hắn! Đợi đến lúc bản Thần quét ngang Thần Vực, cho dù hắn đắc đạo thành Thần thì đã làm sao? Truyền lệnh xuống, ba ngày sau phát động tổng tiến công đối với Yêu Vực! Không tiếc bất cứ giá nào, phải diệt cho bằng được Yêu Tộc! Bản thần không tin lần này tên Phương Thiên còn có thể đỡ được!” Ca Nặc khinh thường nói.
Nguyệt Cơ sáng mắt lên, nói: “Ngươi, đã khôi phục thực lực?”
“Không phải vậy thì ngươi cho là thế nào? Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của bản Thần! Ngay cả tên tiểu tử kia thật sự thành Thần quay trở về cũng không trốn được lòng bàn tay của ta, ha ha ha...” Càng nói về sau Ca Nặc càng lên tiếng cười lớn.
Ánh mắt Nguyệt Cơ lấp lóe, nhưng cũng không biết rốt cuộc Ca Nặc lấy tự tin ở đâu ra.
...
Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch, từng đạo hào quang từ bầu trời hạ xuống, tụ hợp vào bên trong Long Hoàng Đỉnh.