"Gia Cát Thanh Hư!"
Ba người nhìn thấy Gia Cát Thanh Hư đều không khỏi biến sắc.
Diệp Viễn cho rằng Gia Cát Thanh Hư không phải là đối thủ của Lý Khôi, không nghĩ tới hắn vậy mà lại có thể trốn được khỏi không gian Luyện Hồn Tông.
Nhưng mà... dường như toàn bộ khí chất của hắn đã có biến hóa rất lớn.
"Ha ha, có phải rất bất ngờ hay không? Không ngờ được ta sẽ trốn ra được từ trong đó?"
"Kiệt kiệt, tiểu tử, ngươi rất giỏi, có thể biết cách mượn đao giết người! Nhưng mà, công lao trăm vạn năm của bản tọa lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, phần lửa giận này ngươi phải tiếp nhận rồi!"
Cùng từ một miệng, vậy mà lại phát ra hai giọng nói hoàn toàn khác biệt khiến cho ba người Diệp Viễn đều giật mình.
Nhưng mà, Diệp Viễn cũng rất nhanh đã hiểu được lý do, dường như tông chủ Lý Khôi của Luyện Hồn Tông đã nhập thân vào người của Gia Cát Thanh Hư.
Chỉ là, cái này có chút khác biệt với đoạt xá, Gia Cát Thanh Hư vẫn còn có ý thức của chính mình.
Nhưng mà Gia Cát Thanh Hư bây giờ, xác thực đã làm cho hắn cảm nhận được một loại khí tức vô cùng nguy hiểm.
Sau khi kinh ngạc, Diệp Viễn rất nhanh trấn định lại, cười to nói: "Ha ha ha... đường đường là Định Thiên Thần Vương mà hiện tại lại rơi vào kết cục người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy! Nếu để cho ngoại giới biết, sợ là sẽ phải trở thành một chuỗi câu chuyện để cho toàn bộ mọi người ở Thần Vực ca tụng đi?"
Gia Cát Thanh Hư sầm mặt lại, mặc dù bây giờ hắn bị Lý Khôi sử dụng thân thể, thế nhưng hắn vẫn còn phân nửa nhân cách của trước đây.
Gương mặt hòa nhã này của hắn khi bị Diệp Viễn nói như vậy cũng nhất thời muốn phát giận.
"Bình tĩnh chớ nóng! Ngay cả một chút định lực ấy cũng không có, vậy thì làm sao có thể thành đại sự?" Lý Khôi khuyên nhủ.
"Ngươi câm miệng cho bản tọa! Có cái rắm gì, chờ bản tọa giết xong Diệp Viễn lại nói tiếp!" Gia Cát Thanh Hư làm sao còn nghe lọt tai, trực tiếp quát bảo hắn ngưng nói.
"Kiệt kiệt, không có bản thần, ngươi cho rằng ngươi có thể giết được tên tiểu tử này sao?"
"Không cần ngươi ra tay! Ngươi cho rằng danh xưng Định Thiên Thần Vương của bản tọa chỉ là nói chơi?"
"Được rồi, được rồi, bản thần không nhúng tay vào là được! Một lát nữa, ngươi cũng đừng cầu cứu bản thần!"
Dứt lời, Lý Khôi không lên tiếng nữa, giống như đã rời khỏi quyền khống chế thân thể.
"Diệp Viễn, bây giờ ngay cả Thiên Vương lão tử đến đây cũng cứu không được ngươi!" Gia Cát Thanh Hư lạnh lùng nói.
Diệp Viễn chỉ cười nhạt đáp: "Lần trước không biết là ai chạy giống như con chó đây!"
"Hừ! Nếu không phải lần trước ngươi sử dụng âm mưu quỷ kế thì bản tọa làm sao có thể thua ngươi?" Gia Cát Thanh Hư khinh thường nói.
"Chỉ có kẻ yếu mới tìm cho mình một cái cớ khi thất bại." Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Vậy thì hôm nay bản tọa sẽ nhìn một chút xem ngươi mạnh cỡ nào!"
Gia Cát Thanh Hư cười lạnh một tiếng, hung hãn đưa một ngón tay ra!
Huyền Khí Nhất Chỉ!
Một ngón tay điểm ra, phong vân động!
Mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Lại là một chiêu này sao? Có thể đổi mới một chút hay không?"
Dứt lời, Diệp Viễn huy động Tru Tà Kiếm, Nộ Kiếm Hỏa Liên gào thét ra đón nhận lấy Huyền Khí Nhất Chỉ của Gia Cát Thanh Hư.
Nhưng mà, đúng vào lúc này Diệp Viễn chỉ cảm thấy trên ngực hơi tức, nguyên lực giống như bị ngăn chặn lại, một chiêu Nộ Kiếm Hỏa Liên này, đúng là suýt chút nữa không thể thả ra ngoài.
"Oành!"
Nộ Kiếm Hỏa Liên chưa phát ra hết thì làm sao có thể là đối thủ của Huyền Khí Nhất Chỉ?
Lồng ngực Diệp Viễn giống như là bị cự lực điểm trúng, há mồm phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bay rớt ra ngoài, hung hăng đập trên mặt đất, máu tươi ướt nhẹp cả vạt áo.
"Viễn ca!"
"Đại ca!"
Ly Nhi cùng Bạch Quang quá sợ hãi, không nghĩ tới kết quả lại thành ra như vậy.
Diệp Viễn gắng gượng đứng lên, nội phủ đã chịu thương tích cực lớn.
Cũng may hắn có Bá Long Tái Sinh Quyết đang điên cuồng khôi phục lại thương thế.
"Kiệt kiệt, tư vị Quỷ Linh Nguyền Rủa của bản thần cũng không tệ lắm phải không?" Lý Khôi cười quái dị nói.
Diệp Viễn biết, vấn đề xuất hiện từ lúc hai đạo huyết mạch trước đó.
Trước đó không có cảm giác gì, nhưng mà bây giờ vận chuyển nguyên lực, Diệp Viễn đã cảm thấy có hai đạo lực lượng quỷ dị ngăn chặn lồng ngực của mình, khiến cho nguyên lực của mình không thông.
Loại cảm giác này có chút tương tự với sáu đại hộ pháp Ô Thần Huyết Châu, chỉ là luận về uy lực thì còn mạnh hơn so với cái kia rất nhiều.
Cái này giống như trên người Diệp Viễn bị gieo bùa chú, cho dù hắn vận dụng Nguyên Từ Linh Mộc cũng không có cách nào giải trừ.
Quả nhiên không hổ đã từng là cường giả Khuy Thiên đỉnh phong, thủ đoạn quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là...
Khóe miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười trào phúng, khiến cho Lý Khôi biến sắc.
"Quỷ Linh Nguyền Rủa sao? Nghe qua có vẻ dường như rất lợi hại. Không biết... Quỷ Lệ có thể tháo gỡ được cái Quỷ Linh Nguyền Rủa này hay không đây?" Diệp Viễn cười lạnh nói.
Một thân ảnh đỏ như máu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Viễn.
Sắc mặt Lý Khôi trở nên xấu xí không gì sánh được, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta còn nói, vì sao lại không thấy Vạn Hồn Phiên đâu, thì ra là đã rơi vào trong tay ngươi!"
Lý Khôi tự tay luyện chế ra những Quỷ Sát này, đương nhiên hắn biết sự lợi hại của những Quỷ Sát này.
Võ giả bình thường, cho dù cảnh giới cực kỳ cao nhưng muốn thu phục được những Quỷ Sát này cũng không có khả năng.
Hắn không cách nào tưởng tượng ra nổi, Diệp Viễn làm thế nào để thu phục được những Quỷ Sát này.
Vừa nghĩ tới tâm huyết nhiều năm của mình lại trở thành vật bảo hộ cho Diệp Viễn, Lý Khôi có cảm giác như chính mình bị Quỷ Linh Nguyền Rủa, cả người như phát điên.
Quỷ Lệ giống như không nhìn thấy Lý Khôi, hắn triệu hoán toàn bộ tám tên Quỷ Sát khác ra, bắt đầu thi pháp với Diệp Viễn.
Những Quỷ Sát này vô cùng hiểu rõ nước cờ của Lý Khôi, nếu như Lý Khôi ở thời kỳ toàn thịnh, bọn họ đương nhiên không cách nào giải được cái Quỷ Linh Nguyền Rủa này.
Nhưng mà bây giờ chỉ với thực lực của bọn hắn cũng đã đủ rồi.
"Muốn giải chú sao, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Hừ, bản tọa sẽ để ngươi xem một chút, rốt cuộc thực lực mạnh nhất Thần Vực là như thế nào!"
Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư lạnh lẽo, lần nữa điểm ra một chỉ.
"Huyền Thiên... Nhất Chỉ!"
Gia Cát Thanh Hư quát lạnh một tiếng, uy năng của một chỉ này thật khó có thể tưởng tượng được.
Huyền Kiếp Nhất Chỉ, Huyền Khí Nhất Chỉ, Huyền Thiên Nhất Chỉ, hiển nhiên đây là võ kỹ của bộ Phạn Thiên Tâm Kinh.
Có thể lĩnh ngộ được đến trình độ như vậy thì uy lực cũng thật sự mạnh vô cùng.
Hơn nữa, Gia Cát Thanh Hư còn lĩnh ngộ lãnh vực thần đạo, có thêm lãnh vực thì thực lực của hắn càng cường hãn đến đáng sợ.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, nói: "Thảo nào lại ngông cuồng đến thế, thì ra là lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo tầng thứ hai. Đáng tiếc... ngươi cho rằng chỉ có một mình ngươi lĩnh ngộ thôi sao?"
Kim quang trên người Diệp Viễn lấp lóe, một chưởng dời núi lấp biển được đánh ra.
Bàn Long Phá Thiên Chưởng!