“Đương nhiên! Nêu không phải vậy thì làm sao ta có thể học được võ kỹ Long Thần Chi m đã thất truyền?” Diệp Viễn nói.
Ngao Quân muốn dùng hết toàn lực để tâm tình của mình bình tĩnh lại, nhưng nàng phát hiện, nỗi lòng của mình khó có thể bình tĩnh được.
Hiện tại rốt cuộc nàng cũng đã rõ ràng, câu “Ta hiểu rồi” của lão tổ tông là có ý gì.
Diệp Viễn có thể phá vỡ lời nguyền tất nhiên là có chỗ bất phàm.
Thế nhưng, Ngao Quân nằm mơ cũng không nghĩ tới lại chính là Long Hồn phản tổ!
Nhưng mà rất nhanh, nàng lại khe khẽ thở dài, nói: "Cho dù là Long Hồn phản tổ cũng có ích gì, bây giờ thần đạo héo tàn, con căn bản không có cách nào phá vỡ ràng buộc.”
Trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ cứng cỏi nói: “Hài nhi tới Thần Vẫn Sơn Mạch này chính là vì tìm thời cơ để đột phá Thần Cảnh! Không Thành Thần thì không thành người!”
Ngao Quân kinh ngạc nói: “Vân Nhi, vì sao lại như vậy?”
Diệp Viễn nói đơn giản chuyện ngoại giới một lần, nhưng mà che giấu rất nhiều chuyện.
Hiện tại, Ngao Quân đã là đèn cạn dầu, sợ rằng không cách nào chịu nổi sự đả kích khi biết Cơ Chính Dương đã mất.
Nếu như không phải Bất Hủ Hàn Hăng này gần như làm đông cơ năng sinh lý của nàng thì Ngao Quân đã sớm “thân tử đạo tiêu”.
Khối Bất Hủ Hàn Băng này chính là năm đó Cơ Chính Dương thâm nhập nơi cực bắc, tiêu tốn tâm huyết to lớn mới thu được.
“Nhưng mà, Thần Cấm Lãnh Địa quá nguy hiểm! Ngay cả cường giả thần đạo đi vào cũng khó mà tự vệ, chứ đừng nói là con!” Ngao Quân lo lắng nói.
Không dễ dàng gì mới thấy được nhi tử, nàng cũng không muốn cứ như thế mà mất đi.
Ánh mắt Diệp Viễn kiên định nói: “Hài nhi có lý do không thể không đi! Hiện tại, lại thêm một lý do nữa! Lẽ nào người không muốn đoàn tụ với phụ thân?”
Nghe xong lời này, trong mắt Ngao Quân lộ ra vẻ ước ao.
Diệp Viễn viện ra một lời nói dối đẹp đẽ, hắn cũng không hy vọng mẫu thân cứ yên tĩnh mà chờ đợi cái chết như vậy.
Hắn đã mất đi phụ thân, không muốn lại mất đi mẫu thân.
Dù cho hi vọng có xa vời thì Diệp Viễn cũng muốn cứu mẫu thân trở về!
Mà bất luận, kết quả sau khi Ma tộc thống trị Thần Vực như thế nào thì riêng thù giết cha sẽ không đội trời chung!
Nếu như không thể tiêu diệt được kẻ thù thì hắn tình nguyện chết!
Đương nhiên, câu nói như thế này hắn sẽ không nói ra.
Đối với Ngao Quân, hắn chỉ nói là vì đại nghĩa Nhân tộc.
Dù sao hắn kế thừa đạo thống của Tuyệt Thiên, trở thành Thiên Mệnh Chi Tử.
Cái trọng trách này, hắn nhất định phải làm được.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Viễn, Ngao Quân biết không thể thuyết phục được nhi tử, không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng nói: “Tính tình của con thật sự giống cha con như đúc, đều là quật cường như vậy!”
Diệp Viễn cười cợt, nhưng cũng không nhiều lời.
Lúc này, khúc mắc của Diệp Viễn đã được gỡ, cho nên hoàn toàn tiếp nhận Ngao Quân.
Cho dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Diệp Viễn cũng không có bao nhiêu chướng ngại tâm lý.
Cảm giác liên kết bởi dòng máu như thế này thì không thể lừa gạt người khác.
Huống hồ, đây là liên kết phát ra từ sâu trong linh hồn.
Nếu như không có loại cộng hưởng mãnh liệt kia thì Diệp Viễn cũng sẽ không nhất định phải xông vào cái động phủ này.
Hai người đã nói chuyện rất lâu, lần nói chuyện này chính là năm ngày năm đêm!
Trong thời gian năm ngày năm đêm này, rốt cuộc Diệp Viễn cũng biết được chuyện xảy ra năm đó.
Thì ra, năm đó Ngao Quân chạy ra khỏi nơi trục xuất không lâu thì gặp gỡ nhóm người của Cơ Chính Dương tiến vào Hư Cấm Lãnh Địa.
Ở Thần Vẫn Sơn Mạch lang bạt một mình rất nguy hiểm.
Cho nên Cơ Chính Dương mời Ngao Quân gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Sau đó, Cơ Chính Dương dùng nhân phẩm của hắn đánh động được Ngao Quân, hai người cứ như vậy mà kết hợp, Ngao Quân cũng theo Cơ Chính Dương trở lại Dược Vương Điện.
Nhưng mà Ngao Quân ít giao du với bên ngoài, rất ít người biết được sự tồn tại của nàng.
Nhưng cũng không lâu lắm thì vấn đề đã xuất hiện.
Cơ Chính Dương phát hiện, tốc độ già yếu của Ngao Quân quá nhanh!
Chỉ mới vỏn vẹn thời gian hai trăm năm mà Ngao Quân đã giống như già đi một vạn tuổi.
Hắn luôn truy hỏi thì Ngao Quân mới nói ra ngọn nguồn chuyện gì đang xảy ra.
Mà lúc đó, trên người Ngao Quân đã mang thai.
Cơ Chính Dương dùng hết công lực toàn thân cũng không có cách nào ngăn cản được sự già yếu của Ngao Quân.
Hắn yêu Ngao Quân tha thiết, quyết định không muốn đứa bé này nữa.
Bởi vì sinh ra hài tử thì tốc độ già yếu của Ngao Quân sẽ càng tăng nhanh hơn!
Ngao Quân vì muốn sinh ra Diệp Viễn mà lựa chọn không chào mà biệt.
Nàng trở lại nơi trục xuất!
Trong lúc này, Cơ Chính Dương có được tin tức của Bất Hủ Hàn Băng, hắn chỉ đành thâm nhập nơi cực bắc tìm kiếm Bất Hủ Hàn Băng trước.
Sau đó hắn mang theo Bất Hủ Hàn Băng đi tới nơi trục xuất thì lại phát hiện nơi này đã bị bày ra Đào Hoa Trận.
Hắn liều lĩnh xông vào Đào Hoa Trận, nhưng suýt nữa thì bị Đào Hoa Trận giết chết.
Là do Ngao Quân cầu xin lão tổ tông cứu Cơ Chính Dương.
Lúc trước Cơ Chính Dương muốn ở lại nơi trục xuất, nhưng lão tổ tông lại sống chết không chịu!
Cuối cùng, Cơ Chính Dương để lại Bất Hủ Hàn Băng rồi mang Diệp Viễn vẫn còn trong tã lót đi.
Ở nơi trục xuất này, tốc độ sinh mệnh của Ngao Quân trôi qua chậm lại rất nhiều, hơn nữa nhờ có Bất Hủ Hàn Băng của Cơ Chính Dương mà nàng mới có thể sống đến hiện tại.
Nhưng mà, hiện tại Ngao Quân chỉ là một cái xác chết di động, căn bản không có cách nào rời khỏi hàn đàm này.
Thậm chí, cho dù tâm tình có một tia chập chờn thì đều sẽ khiến sinh mệnh của nàng trôi qua một cách nhanh chóng.
Nghe xong những chuyện cũ này, Diệp Viễn cũng thổn thức không ngớt.
Thật là tạo hóa trêu người!
Diệp Viễn bây giờ mới biết, cứ một vài năm phụ thân đều sẽ thâm nhập Thần Vẫn Sơn Mạch là vì cái gì!
Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng phụ thân là vì tìm kiếm cơ duyên mà không nghĩ rằng còn có nguyên nhân thế này.
Cho dù cách một mảnh rừng hoa đào thì cũng có thể vơi bớt nỗi tương tư.
Chỉ tiếc, bây giờ bọn họ đã là người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
...
Sau năm ngày, Diệp Viễn đi ra từ bên trong hang núi, ánh mắt nhìn về phía lão tổ tông tràn ngập vẻ phức tạp.
“Ha ha, ngươi muốn báo thù sao, vậy thì tới đi.” Lão tổ tông cười nói.
Diệp Viễn nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài nói: "Bỏ đi, kỳ thực ta có thể hiểu được ngươi. Mẫu thân đã là người sắp chết, ngươi không muốn để cho phụ thân và ta cũng bị nhốt ở nơi này, vì lẽ đó mà đuổi bọn ta ra ngoài. Hang núi này là một phần mộ, vậy thì Thần Thú Vực này chẳng lẽ không phải là một phần mộ lớn hay sao? Nếu ta đoán không lầm, người ngoài ở đây thời gian lâu thì sợ rằng cũng sẽ bị nguyền rủa, đúng chứ?”
Lão tổ tông hơi thu lại nụ cười, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!