“Lão tổ tông, chuyện xảy ra lúc sáng ngài đã biết rồi chứ?”
Ngao Lệ đứng chắp tay ở ngoài một hang núi.
Hiển nhiên, hắn vô cùng cung kính đối với lão tổ tông ở trong động.
Một lúc lâu sau, bên trong động mới truyền ra một giọng nói tang thương.
“Ngươi là đang trách ta không chịu ra tay?”
Vẻ mặt Ngao Lệ biến đổi, vội vàng nói: “Ngao Lệ không dám!”
“Ha ha, ngay cả ta ra tay cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn.” Giọng nói già nua kia vang lên.
Thân hình Ngao Lệ chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ rung động nói: “Chuyện này... làm sao có thể có chuyện đó!”
“Nếu là thiên đạo còn nguyên vẹn thì đương nhiên ta diệt hắn dễ như trở bàn tay. Nhưng mà hiện tại, bản thần cùng lắm cũng chỉ mạnh hơn cường giả Thần Vương một chút mà thôi. Trên cõi đời này, không hẳn là không có người nào có thể vượt qua ta.”
Giọng nói già nua tự xưng là bản thần kia chính là lão tổ tông của Thần Thú Vực, còn là một vị cường giả thần đạo chân chính!
E rằng toàn bộ cường giả Thần Vực cũng không nghĩ đến bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này lại cất giấu một vị cường giả Thần Cảnh.
Nhưng thiên đạo bị thiếu hụt, cho dù là cường giả Thần Cảnh cũng không có được huy hoàng của năm đó.
Vì lẽ đó mà khi Ngao Lệ nghe được lời của lão tổ tông thì đã bị rung động thật sâu.
Hắn có thể lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo, lĩnh ngộ Thần Cấp Long Ba, hoàn toàn là bởi vì có lão tổ tông chỉ điểm.
Ở trong mắt Ngao Lệ, cho dù hôm nay thần đạo thiếu thốn thì lão tổ tông vẫn là tồn tại mạnh nhất.
Nhưng mà hôm nay, lời này đã khiến cho Ngao Lệ cảm thấy có loại cảm giác như anh hùng buổi xế chiều.
“Hắn… hắn dựa vào cái gì?” Ngao Lệ không dám tin nói.
"Trên đời này, có loại người được gọi là thiên tài chân chính! Bất luận ngươi có cố gắng thế nào thì cũng không vượt qua được! Hiện tại, Tinh Khí Thần của hắn vẫn chưa đạt đến đại viên mãn, chờ hắn chân chính đại viên mãn rồi thì sẽ đạt đến cảnh giới bán thần, e rằng thế gian này không còn địch thủ nữa!” Lão tổ tông có hơi chút phiền muộn nói.
Trong giọng nói của hắn mang theo cảm xúc khó có thể dùng lời diễn tả được.
Ngao Lệ bị lời đánh giá của lão tổ tông làm cho rung động thật sâu!
Cái gì gọi là bất kể nỗ lực như thế nào cũng không thể vượt qua?
“Haiz... ngươi trở về đi! Ngươi nói với hắn, bản thần sẽ tiễn hắn rời đi.” Lão tổ tông thở dài một tiếng nói.
Ngao Lệ thất vọng mất mát rời đi, thậm chí hắn còn không biết chính mình rời đi như thế nào.
Thiên tài như hắn, dĩ nhiên khi nghe được một cái đánh giá như vậy, căn bản là điều này khiến cho hắn không cách nào tiếp thu nổi.
Nhưng mà hắn lại không thể phản bác.
Tuổi tác của Diệp Viễn nhỏ hơn so với hắn quá nhiều, nhưng mà thực lực thì đã vững vàng vượt qua cả hắn!
Lẽ nào, còn có cái gì có sức thuyết phục hơn so với cái này hay sao?
Ngao Lệ đi rồi, bên trong hang núi lại vang lên một giọng nữ.
“Ngươi bây giờ có phải là đang hối hận về hành động lúc trước?”
“Đúng vậy! Không ngờ... cũng có lúc lão phu nhìn nhầm!”
Nữ tử hiển nhiên không nghĩ tới, lão tổ tông cứ như vậy mà quang minh chính đại thừa nhận thì không khỏi trầm mặc lại.
Chỉ chốc lát sau, lão tổ tông lại nói: “Hắn đoạt xá sống lại, sợ rằng ở bên ngoài sẽ gặp biến cố lớn. Lẽ nào... ngươi không ra ngoài gặp một lần sao?”
"Mặc kệ là biến cố gì, bây giờ hắn đã trưởng thành rồi. Ví như hiện tại, ngay cả ngươi cũng chưa chắc là địch thủ của hắn, vậy thì ta còn hà cớ gì lại không bỏ xuống được?" Nữ tử nói.
Lão tổ tông lại thở dài, nói: “Haiz, nghiệt duyên!”
...
Thời gian cả một đêm, Diệp Viễn luôn buồn bực mất tập trung.
Đổi lại nếu là bình thường, căn bản hắn không cần làm gì cũng có thể lập tức nhập định ngay.
Nhưng mà hôm nay, cho dù hắn có làm như thế nào cũng không làm được.
Mãi đến tận giờ sửu, Diệp Viễn mới mê man ngủ.
Lúc này, thần hồn của hắn đã hóa thành một con Thanh Long, rời khỏi cơ thể.
Sau khi Long Hồn rời khỏi thể xác, uốn lượn bay về phía hang núi kia.
Nhưng mà đến bên ngoài cửa động, Diệp Viễn phát hiện trong động mơ hồ lộ ra âm ba mạnh mẽ.
Hắn xoay quanh ở cửa động một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quay lại thân thể trước khi hừng đông bừng sáng lại.
“Viễn Ca! Viễn Ca! Huynh vẫn tốt chứ?”
Bên tai, truyền đến tiếng hô hoán của Ly Nhi, bỗng nhiên Diệp Viễn thức tỉnh.
Đầu hắn đầy mồ hôi, cả người giống như mới vừa được vớt ra từ trong nước.
“Ta... ta đã nằm mơ? Không đúng, đây không phải là nằm mơ! Sơn động kia chắc chắn có gì đó quái lạ!” Diệp Viễn tự nhủ.
Ly Nhi làm vẻ mặt khó hiểu, hiếu kỳ nói: "Sơn động gì? Viễn Ca, huynh đang nói cái gì vậy?”
Diệp Viễn kéo Ly Nhi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi, đi tìm một cái sơn động với ta!”
Hai người gọi Bạch Quang, lập tức muốn rời khỏi tộc thì lại bị Ngao Lệ ngăn cản.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Ngao Lệ trầm mặt hỏi.
Diệp Viễn không hề dông dài, nói: “Chuyện không liên quan tới ngươi, tránh ra!”
Ngao Lệ biết Diệp Viễn không dễ chọc, nhẫn nhịn nói: “Lão tổ tông đã đồng ý đưa ngươi rời đi, ngươi như vậy thì không được tốt lắm thì phải?”
"Dường như Thần Thú Vực này có chút liên quan với ta. Ngươi tránh ra, ta chỉ muốn đi tìm một cái sơn động, cũng không phải là gây bất lợi cho các ngươi!” Diệp Viễn mạnh mẽ kiềm chế lại lo lắng trong lòng, nói.
Ngao Lệ vừa nghe thấy Diệp Viễn nhắc đến sơn động thì đã biết dường như hắn biết cái gì rồi.
Sơn động có thể làm cho Diệp Viễn cảm thấy không bình thường thì chỉ có nơi của lão tổ tông bế quan.
"Thật nực cười! Chuyện của Thần Thú Vực ta thì có liên quan gì đến ngươi? Sự quan tâm của các hạ có lẽ hơi dư thừa một chút rồi?” Ngao Lệ cười lạnh nói.
Đùa gì vậy, hắn làm sao có khả năng để Diệp Viễn đi quấy rối lão tổ tông thanh tu?
Trong lòng Diệp Viễn buồn bực vô cùng, trầm giọng nói: "Tiếp tục không tránh ra thì đừng trách thiếu gia ta không khách khí!”
Ngao Lệ cũng nổi lên tính khí, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn đi qua, trừ phi đạp lên thi thể của ta!”
“Hừ! Vậy thì thứ lỗi!”
Diệp Viễn không nói hai lời, giơ tay lên đánh ra một chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng!
Một chưởng này Diệp Viễn không hề lưu thủ một chút nào, vừa ra tay thì đã kinh thiên động địa!
Ngao Lệ biến sắc, chỉ có thể dùng Bàn Long Phá Thiên Chưởng ứng đối.
Kết quả, không hề bất ngờ.
Diệp Viễn dùng một chưởng đã đắc thủ, cũng không có ý dừng lại, dẫn theo Ly Nhi cùng Bạch Quang vội vút đi.
Một chưởng này đã kinh động đến tộc nhân, mọi người dồn dập chạy ra xem, lại phát hiện Diệp Viễn đã sớm mất dạng.
Ngay cả Ngao Lệ tộc trưởng cũng không ngăn nổi Diệp Viễn, vậy thì còn ai có thể đỡ được hắn?
Diệp Viễn đi theo cảm giác thần hồn xuất khỏi thân xác đêm qua, chẳng mấy chốc đã tìm đến hang núi kia.
Nhìn thấy hang núi này, tâm tình Diệp Viễn có chút kích động, có chút thấp thỏm.
“Chính là hang núi này, giống như đúc với trong mộng của ta!” Diệp Viễn nói.
“Viễn Ca, rốt cuộc bên trong hang núi này có bí mật gì?” Ly Nhi hiếu kỳ nói.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, nhưng mà chúng ta đi vào, thì có thể biết rồi!”
Dứt lời, Diệp Viễn dẫn theo hai người đang định đi vào thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Một bóng người chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, dần dần rõ ràng.
Đây là một lão giả râu tóc bạc trắng, nhìn qua có vẻ già lọm khọm.
Thế nhưng, trên người hắn lại mơ hồ toả ra âm ba, ngay cả Diệp Viễn cũng khiếp đảm không ngớt.
Lão giả này không đơn giản!