Diệp Viễn hỏi mọi người một cách hòa nhã, thế nhưng đối phương lại sợ hắn như sợ cọp, cả tập thể sợ tới mức rút lui mấy bước.
“Ngươi... ngươi không được qua đây!”
Long Chấn sợ tới mức té cứt té đái, hắn thật sự có tâm lý oán hận đối với Diệp Viễn.
Chuyện năm đó, đã tạo cho hắn ấn tượng không thể xóa nhòa.
Vốn hắn cho rằng mình đã có thể quên đi rồi, không nghĩ tới tên ác ma này lại xuất hiện một lần nữa!
Người này, quả thực chính là ác mộng của hắn.
Nhìn thấy biểu cảm của những người này, Diệp Viễn không khỏi trầm mặc một lúc.
Hắn thật sự rất tò mò, rốt cuộc nơi này có đúng là không gian phía sau khu rừng Hắc Ám hay không.
Chỉ là mấy tên này, hiển nhiên đã bị thực lực của mình hù dọa rồi.
Thế nhưng, hắn thật sự không có ác ý!
"Người kia, ngươi gọi là Long Chấn đúng không? Ngươi có thể nói cho ta biết nơi này có phải là khu rừng Hắc Ám hay không? Từ nơi này, có thể trực tiếp đi đến Vô Biên Giới?” Diệp Viễn làm bộ dáng tươi cười chân thành hỏi thăm.
Hắn đi lên phía trước một bước, những người kia lại giống như là con thỏ sợ hãi, cuối cùng không chịu nổi tâm lý bị áp bách cho nên cụp đuôi chạy trốn.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Viễn không khỏi bất đắc dĩ.
"Làm ơn đi, ta có dọa người đến vậy sao? Bản thiếu gia còn chưa có ra tay được không hả?” Diệp Viễn trầm mặc nói.
Bạch Quang cười ha ha nói: "Mấy người này thật sự đáng xấu hổ, thật sự làm mất hết mặt mũi của Tứ Tượng gia tộc chúng ta.”
Ly Nhi cười nói: “Viễn ca huynh chưa có ra tay, nhưng bọn hắn đã bị thực lực của huynh dọa cho sợ hãi. Thiếu chủ cấp chín đỉnh phong mà dưới tay huynh cũng chỉ cần một chiêu, bọn hắn làm sao có thể không sợ?”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Xem ra, đành phải dùng đến sức mạnh rồi.”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Thiếu chủ đang vội vàng chạy trốn, đột nhiên có một cỗ kiếm ý đáng sợ tập trung vào hắn.
Toàn bộ lỗ chân lông của thiếu chủ đều sắp nổ tung rồi, hắn dường như thấy được Tử Thần đang đứng ngoắc ngoắc hắn.
Nhưng không ngờ, hắn lại càng giống như chim sợ nỏ, muốn vùng vẫy thoát đi.
"Nếu còn chạy, chết!”
Ngữ điệu trong lời nói của Diệp Viễn giống như truyền ra từ trong Cửu U, phá vỡ hết mọi tưởng tượng của hắn.
Bước chân của thiếu chủ lập tức dừng lại, hắn phát hiện ra một người trẻ tuổi đang nhìn hắn một cách lạnh lùng.
Về phần những người khác, Diệp Viễn căn bản là mặc kệ, mặc cho bọn hắn đã chạy đi mất.
Theo Diệp Viễn thấy, thứ mà tên thiếu chủ này biết sẽ nhiều hơn một ít.
...
“Đại đại đại... đại trưởng lão, việc lớn không tốt rồi!”
Mọi người trở lại trong tộc, lập tức gây nên một trận gà bay chó chạy, kinh động đến toàn bộ tộc đàn.
“Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì! Có bổn tọa ở đây thì trời cũng không sập được!” Đại trưởng lão Long Nham làm vẻ mặt không vui nói.
Nghe thấy âm thanh vững như bàn thạch của đại trưởng lão, trong lòng mọi người thoáng bình tĩnh lại.
“Đại trưởng lão, thật sự việc lớn không tốt rồi! Có... có nhân loại xâm nhập vào Thần Thú Vực của chúng ta, hơn nữa... hơn nữa...” Càng nói về sau, Long Chấn càng trở nên ấp a ấp úng.
Long Nham cũng biến sắc, nhân loại xâm nhập vào Thần Thú Vực, đây là chuyện đã không biết có bao nhiêu năm chưa hề phát sinh qua.
“Hơn nữa cái gì, nói!” Long Nham trầm giọng nói.
“Hơn nữa, hắn đã bắt thiếu chủ!” Long Chấn chần chờ sau đó nói ra.
Thiếu chủ, chính là cháu ruột của Long Nham.
Quả nhiên, Long Nham nghe xong thì không khỏi giận tím mặt.
"Nhân loại thật hung hăng càn quấy, tự ý xông vào Thần Thú Vực ta, còn dám bắt giam tôn nhi của ta, đây là muốn chết sao! Đối phương là người như thế nào, chẳng lẽ là từ thông đạo của không gian hạ giới xông vào?” Long Nham nghiến răng nghiến lợi nói.
Long Chấn lắc đầu nói: “Không... không biết, nhưng mà hắn đi từ hướng rừng hoa đào đi tới.”
Hai mắt Long Nham trợn tròn, vẻ mặt không dám tin nói: “Cái gì? Điều đó không có khả năng! Rừng hoa đào chính là trận pháp do lão tổ tự mình bố trí xuống, trừ phi là cường giả thần đạo đích thân đến đây, nếu không tuyệt đối sẽ không có cách nào thông qua!”
Long Chấn cười khổ nói: “Đại trưởng lão, ta cũng không biết! Có lẽ là hắn xông vào từ hạ giới, chỉ là không biết cách nào lại đi tới rừng hoa đào bên kia. Ừm, hẳn là như vậy, dù sao thì hắn cũng đã từng tiến vào Thần Cấm Yêu Vực của Vô Biên Giới.”
Đại trưởng lão sững sờ, nói: “Ngươi nhận ra hắn?”
Long Chấn nhẹ gật đầu, nói đơn giản về Diệp Viễn một lần, lúc này đại trưởng lão mới chợt hiểu hiểu ra.
“Hừ! Mặc kệ hắn là ai, dám cả gan bắt giam Thuần Nhi thì chỉ có một con đường chết! Đi, dẫn ta đi gặp hắn!” Long Nham nói.
Long Nham vừa ra khỏi cửa, ba đạo thân ảnh khác lại chạy ra đón chào.
"Vì sao ba người các ngươi cũng tới?” Long Nham nói.
Ở trong Thần Thú Vực này, Tứ đại gia tộc đều ở cùng một chỗ, nhưng từng tộc lại tự tách ra quản lý.
Ba người trước mắt này, chính là đại trưởng lão của ba đại chủng tộc khác.
“Chúng ta nghe nói có nhân loại xâm nhập vào đây, hơn nữa thực lực không kém, còn bắt giam Long Thuần, định đi xem một chút. Chúng ta biết rõ ngươi muốn đi, cho nên cùng nhau đến tìm ngươi.” Đại trưởng lão của Hổ tộc nói.
Long Nham cũng không do dự, gật đầu nói: “Cũng tốt, đi thôi!”
...
Diệp Viễn vừa đấm vừa xoa, cuối cùng cũng biết được tin tức mình muốn biết từ miệng Long Thuần.
Thì ra, nơi đây thật sự là phía sau khu rừng Hắc Ám!
Năm đó hắn và Bạch Quang đã từng đến biên giới của khu rừng Hắc Ám điều tra qua, nhưng khu rừng Hắc Ám lại truyền ra chấn động khiến cho bọn hắn căn bản không cách nào vượt qua được.
Cho nên, năm đó muốn nghĩ cách tiến đến nhìn một cái cũng bị mắc cạn rồi.
Không nghĩ tới đã cách nhiều năm như vậy, bây giờ bọn hắn lại dùng loại phương thức này để tiến vào khu rừng Hắc Ám.
Tại đây chính là một phiến không gian khác, cũng chính là nơi sinh sống của một đám Tứ Tượng gia tộc khác!
Diệp Viễn càng không nghĩ tới chính là, nơi này chẳng những liên thông với hạ giới mà còn liên thông với Thần Vẫn Sơn Mạch của Thần Vực.
Cái Thần Thú Vực này quả thực là quá thần kỳ.
Diệp Viễn nghe miệng Long Thuần giải thích, Thần Thú Vực không chỉ liên thông riêng gì với Vô Biên Giới, mà còn không thiếu những Tiểu Thế Giới khác.
Yêu thú ở trong Thần Cấm Yêu Vực vốn đều sinh sống trong Thần Thú Vực.
Nhưng từng bộ tộc sinh sôi nảy nở, Thần Thú Vực cũng không đủ chỗ để dung nạp nhiều tộc nhân như vậy.
Vì vậy, Yêu tộc của Thần Thú Vực dùng đại thần thông để liên kết với không gian hạ giới, hơn nữa còn đem một ít chủng Yêu tộc không thuần lưu lại ở Thần Cấm Yêu Vực của hạ giới.
Cứ như vậy, không biết trải qua bao nhiêu năm, Thần Cấm Yêu Vực ở ngoại giới đã hoàn toàn quên mất việc chính mình đã từng đến từ Thần Thú Vực.
Đối với người đi từ khu rừng Hắc Ám ra ngoài lịch lãm rèn luyện lại có cảm giác kinh hãi.
Vì vậy cho nên diễn biến thành cục diện như bây giờ.
Theo như lời Long Thuần nói Diệp Viễn còn biết được, bên trong Thần Thú Vực này còn có một lão tổ cực kỳ thần bí.
Diệp Viễn hết sức tò mò đối với lão tổ thần bí này, chỉ tiếc rằng, ngay cả Long Thuần cũng chưa từng thấy qua vị lão tổ kia.
Thậm chí, hắn còn hoài nghi tới sự tồn tại của lão tổ.