"Ồ? Đây... đây là nơi nào?”
"Nơi này... hình như là Thần Vẫn Sơn Mạch! Chúng ta, chúng ta đã quay trở lại rồi!”
“Ha ha ha... Thật sự là Thần Vẫn Sơn Mạch, chúng ta đã trở lại rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
“Định Thiên Thần Vương chết tiệt, cứ để cho hắn đi gặp quỷ cho rồi!”
“Thật sự là ông trời có mắt! Ha ha ha... khiến cho cái tên Định Thiên Thần Vương chết tiệt kia chết ở trong huyệt mộ này đi!”
...
Một đám võ giả đi lang thang trong ngôi mộ, nhưng lại bất tri bất giác bước vào không gian thoát ra ngoài của Luyện Hồn Tông, về lại Thần Vẫn Sơn Mạch.
Sau khi bọn hắn phát hiện được sự thật này, nguyên một đám đều vui mừng khó hiểu.
Bị Gia Cát Thanh Hư đẩy vào trong huyệt mộ, cả đám bọn hắn đều đã tuyệt vọng.
Mộ của tông môn thần đạo làm gì dễ dàng vượt qua như vậy?
Thế nhưng, ngay cả một cọng lông lơ bọn hắn cũng không bị mất, cứ như vậy mà đi ra ngoài rồi, điều này làm sao không khiến cho bọn hắn cảm thấy phấn chấn?
Ngoài hưng phấn ra, sự bất mãn mà bọn hắn đối với Gia Cát Thanh Hư cũng hoàn toàn bạo phát, nhao nhao nguyền rủa Gia Cát Thanh Hư chết ở bên trong kia.
“Hừ, nguyên một đám các ngươi thật sự cho rằng mệnh của mình tốt như vậy sao?” Bỗng nhiên, một gã nam tử bước ra cất cao giọng nói.
Rất nhanh, có người nhận ra người kia là ai rồi.
“Là ngươi! Ngươi là Lăng Thiên Thần Vương giả mạo, người mà bị chúng ta đánh thành đầu heo kia! Ngươi... ngươi vậy mà lại không chết!” Có người hoảng sợ nói.
Người này chính là Diệp Thịnh, vừa bước ra từ không gian thoát ra bên ngoài của Luyện Hồn Tông.
Tất cả mọi người biết rõ Diệp Thịnh đi theo Diệp Viễn tiến vào không gian Luyện Hồn Tông, dọc theo con đường này cũng không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn đã sớm bị giết chết.
Không nghĩ tới, hắn lại đi cùng mọi người, bất tri bất giác mà ra khỏi không gian Luyện Hồn Tông.
Nghe thấy tiếng hét kia, khuôn mặt Diệp Thịnh cũng lập tức suy sụp xuống.
Mấy tên này thật sự là biết cách hắt cho người ta một gáo nước lạnh!
Cách đó không xa Ly Nhi cùng Lục Nhi cũng bị một màn này chọc cười.
Các nàng cũng không ngờ, tên Diệp Thịnh này lại đột nhiên chạy ra nói sự thật.
Muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi.
“Ngươi nói chúng ta không phải mệnh tốt, vậy thì vì cái gì? Ta cũng cảm thấy kỳ quái, tiến vào ngôi mộ này mà ngay một tên Quỷ Ảnh cũng không gặp phải!” Người nọ hiếu kỳ hỏi.
Thấy hắn hỏi, tất cả mọi người cũng dựng đứng lỗ tai lên lắng nghe.
Bây giờ bọn hắn mới biết, trong đó quả nhiên có ẩn tình khác.
Bằng không thì một cái di tích của tông môn thần đạo làm sao có thể không có đến một chút nguy hiểm nào?
Lúc này Diệp Thịnh lại làm vẻ mặt vẻ ngạo nghễ, giống như hắn chính là chúa cứu thế.
“Các ngươi có thể đi ra được, tất cả đều là nhờ Lăng Thiên Thần Vương điều khiển toàn bộ không gian của Luyện Hồn Tông, dẫn nguyên một đám các ngươi đi đến khu vực an toàn! Nếu không, với chút thực lực ấy của các ngươi thì tuyệt đối một người cũng không thể thoát ra được!” Diệp Thịnh nói một cách kiêu ngạo.
“Lăng Thiên Thần Vương! Lăng Thiên Thần Vương thật sự ở chỗ này! Nói như vậy... người chủ động yêu cầu lên núi kia thật sự là Lăng Thiên Thần Vương sao?” Người nọ hoảng sợ nói.
“Đó là tất nhiên! Bằng không thì ngươi cho rằng, đường đường là di tích của tông môn thần đạo mà đến một chút nguy hiểm cũng không có sao?” Diệp Thịnh nói.
“Khống chế cả một phiến không gian! Điều này... điều này sao có thể? Đây chính là di tích của tông môn thần đạo đấy!”
"Thì ra là Lăng Thiên Thần Vương! Lăng Thiên Thần Vương đã cảm thấy thương xót cho sự tồn tại của chúng ta, hắn mới là thủ lĩnh chân chính của Thần Vực!”
“Hừ, Định Thiên Thần Vương, Lăng Thiên Thần Vương! Bên trong phong hào của hai người đều có một chữ ‘Thiên’, thế nhưng nhân phẩm lại thật sự chênh lệch quá xa!”
Diệp Thịnh đứng trong đám người lập tức nở mày nở mặt.
Hôm nay hai người mạnh nhất Thần Vực, một người lấy bọn hắn ra làm bia đỡ đạn, người còn lại thì cứu toàn bộ bọn hắn ra ngoài.
So sánh ra thì sự chênh lệch này thật sự quá lớn.
Diệp Viễn khống chế toàn bộ không gian, hoàn toàn có thể để cho bọn hắn tự sinh tự diệt.
Giúp cho nhiều người như vậy đi ra một cách bình yên vô sự thì điều này khẳng định sẽ hao phí không ít tinh lực.
Đổi lại là bọn hắn, chỉ sợ cũng chẳng muốn làm ra loại chuyện như thế này.
Dù sao, cứu được những người này thì cũng không hề có chút tác dụng gì đối với Diệp Viễn.
Thế nhưng, Diệp Viễn vẫn làm.
Trong nháy mắt, hình tượng của Diệp Viễn trong lòng bọn họ trở nên vô cùng cao lớn.
Đây mới là phong phạm của đại hiền nhân nên có!
“Nhưng mà... ngươi cũng đã đi ra, vậy Diệp Viễn đại nhân... đâu rồi?” Có người cẩn thận dò hỏi.
Khóe miệng Diệp Thịnh hơi vểnh, cười nói: “Đại nhân vẫn còn ở trong không gian Luyện Hồn Tông để chuẩn bị cho tên Gia Cát Thanh Hư kia một bữa tiệc lớn đấy! Sợ rằng từ nay về sau, cái tên Định Thiên Thần Vương... phải bị xóa sổ khỏi Thần Vực rồi, ha ha ha...”
Càng nghĩ đến đây càng đắc ý, Diệp Thịnh nhịn không được cất tiếng cười to.
Sắc mặt của hắn đối với Gia Cát Thanh Hư cũng là phẫn hận không thôi, Gia Cát Thanh Hư chết rồi, đương nhiên hắn sẽ rất vui vẻ.
Những người khác nghe vậy thì biến sắc, nhưng trong lòng cũng có cảm giác thống khoái vô cùng!
Loại người như vậy, chết đi mới tốt!
...
Trong không gian Luyện Hồn Tông, Gia Cát Thanh Hư cùng Hàn lão đầu cẩn thận từng ly từng tí tiến về phía trước.
"Hình như, cũng lâu rồi chúng ta chưa đụng phải cấm chế?” Hàn lão đầu nói.
Gia Cát Thanh Hư chau mày, nói: “Đây không phải chuyện gì tốt đẹp! Không chừng, tên tiểu tử kia lại đang bày ra trò xấu gì đấy!”
Hiện tại, hai người bọn họ giống như ngươi là dao thớt còn ta là thịt cá.
Cho dù bọn hắn biết Diệp Viễn đang thao túng hết thảy mọi thứ nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Hiện tại, bọn hắn chỉ có thể dựa vào thực lực cường đại của chính mình để tiếp tục xông vào.
“Những người khác đều không thấy đâu nữa, tám chín phần là đã bị Diệp Viễn bắt đi rồi! Ta thật sự là không nghĩ ra, rốt cuộc tên tiểu tử này làm sao có thể làm được, đây chính là di tích của tông môn thần đạo thời Thái Cổ đấy!” Hàn lão đầu phiền muộn nói.
"Làm cách nào có thể làm được như vậy cũng đã không còn quan trọng nữa! Quan trọng là... chúng ta làm sao để thoát ra ngoài!”
Trong lúc Gia Cát Thanh Hư đang nói chuyện, bỗng nhiên trước mắt hai người hiện lên một mảnh sáng, dẫn tới bên trong một tòa đại điện.
Trong đại điện, trận pháp vờn quanh, chính giữa có đặt một cỗ quan tài lớn.
Bên trong quan tài có ánh đỏ lập loè, tản ra chấn động làm cho người ta cảm thấy sợ hãi mà run lên.
Bỗng nhiên, một đạo hư ảnh thoáng hiện ra khiến cho hai người Gia Cát Thanh Hư biến sắc.
“Diệp Viễn!”
Trông thấy đạo hư ảnh này, hai người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà bọn hắn biết rõ, đây cũng chỉ là một hình chiếu mà thôi.
“Ha ha, hai vị khỏe chứ! Chúc mừng các ngươi đã tiến vào nơi cốt lõi nhất của Luyện Hồn Tông! Trong đại điện này, có một tồn tại tinh túy nhất Luyện Hồn Tông.” Diệp Viễn cười ha ha nói.
Diệp Viễn càng nói, sắc mặt hai người càng khó coi.
Gia Cát Thanh Hư trầm giọng nói: “Tiểu tử, đừng để cho bổn tọa gặp được ngươi! Nếu không, bổn tọa sẽ khiến cho ngươi hối hận khi được sinh ra trên đời này!”
Diệp Viễn lại lơ là không thèm để ý, thản nhiên nói: “Ha ha, vậy cũng phải xem các ngươi có mạng để đi ra ngoài không rồi nói sau. Bữa tiệc thịnh soạn này, bản thiếu gia đã chuẩn bị xong cho các ngươi rồi, cố gắng hưởng thụ đi!”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn biến mất không thấy gì nữa.