“Ca Nặc nói, rất có khả năng Diệp Viễn sẽ tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch, nhưng mà bây giờ Thần Vẫn Sơn Mạch lại có nhiều người như vậy, đi đâu để tìm được hắn đây?” Gia Cát Thanh Hư cau mày nói.
“Ha ha, Định Thiên Thần Vương bình tĩnh một chút, chớ nóng vội. Ca Nặc đại nhân có thể nhìn trộm Thiên Cơ, cho nên bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này tất nhiên sẽ phát sinh đại sự. Theo ta thấy, chỗ mà tiểu tử kia muốn đi chắc chắn không phải nơi bình thường!” Ánh mắt Hàn lão đầu sáng quắc nhìn về phía Gia Cát Thanh Hư.
Gia Cát Thanh Hư cau mày nói: "Chỗ ngươi nói đến là... Thần Cấm Địa Vực?”
Bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này chia thành mấy khu vực, theo thứ tự là: An Toàn Địa Vực, Đạo Cấm Địa Vực, Hư Cấm Địa Vực, cùng với nơi đáng sợ nhất chính là Thần Cấm Địa Vực!
Những khu vực này là do đám võ giả dùng máu tươi trải qua vô số vạn năm mới có thể lục lọi ra được.
Những người trước mắt này, kỳ thật đã tiến vào Thần Vẫn Sơn Mạch rồi, nhưng mà vẫn chỉ ở An Toàn Địa Vực.
Đương nhiên, An Toàn Địa Vực cũng không phải tuyệt đối an toàn.
Khi càng gần với Đạo Cấm Địa Vực, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên thật lớn.
Một khi tiến vào Đạo Cấm Địa Vực thì chỉ sợ những người này sẽ không còn vui vẻ như bây giờ.
Cái gọi là Đạo Cấm Địa Vực chính là ám chỉ cấm võ giả Đạo Huyền Cảnh tiến vào trong đó.
Cho dù là cường giả Thần Vương đỉnh phong, một khi xâm nhập quá sâu thì cũng sẽ thập tử nhất sinh.
Cũng như vậy, Hư Cấm Địa Vực chính là ám chỉ cường giả Hư Huyền.
Ở trong đó, cũng bao gồm cả cường giả đã lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo như Thập Đại Thần Vương bực này!
Trước kia, Gia Cát Thanh Hư cũng đã xâm nhập vào Thần Vẫn Sơn Mạch, nhưng mà cho dù là hắn thì khu vực hoạt động chẳng qua cũng chỉ là Hư Cấm Địa Vực mà thôi.
Về phần Thần Cấm Địa Vực trong truyền thuyết, ngay cả cường giả Thần đạo chân chính cũng không thể hoạt động ở khu vực đó một cách đơn giản.
Nơi mà cường giả Thần Cảnh vẫn lạc nhiều nhất chính là Thần Cấm Địa Vực!
Gia Cát Thanh Hư đoán được kết quả này, cũng một phen hãi hùng khiếp vía.
Tâm của tên Diệp Viễn này thật lớn!
“Hừ, Định Thiên Thần Vương cũng không cần phải có biểu cảm như thế này. Tên tiểu tử Diệp Viễn này thật sự rất thông minh, khẳng định hắn sẽ đoán được Ca Nặc đại nhân đang tại khôi phục lại thực lực đỉnh phong, một khi đạt thành thì Thần Vực này sẽ không còn ai có thể tiếp tục ngăn cản! Muốn ngăn cản được Ca Nặc đại nhân thì hắn chỉ có thể là người đầu tiên phá vỡ gông cùm xiềng xích trong mười vạn năm qua để đạt tới Thần Cảnh! Mà cả cái Thần Vực này, chỉ có duy nhất một nơi có khả năng đột phá đến Thần Cảnh chắc là Thần Cấm Địa Vực ở Thần Vẫn Sơn Mạch này rồi!”
Hàn lão đầu giống như nhìn thấu, đọc được suy nghĩ của Diệp Viễn đến tám chín phần.
Trước mắt, đây là giải pháp duy nhất rồi.
Chỉ là so với việc Ca Nặc khôi phục lại thực lực đỉnh phong thì con đường này của Diệp Viễn hiển nhiên gian khổ hơn gấp vạn lần!
Dù sao thì không có pháp tắc thần đạo, trên đời này đã không còn cách nào bước vào Thần Cảnh được nữa.
“Hừ, cho dù hắn có thật sự đi vào Thần Cấm Địa Vực được thì cũng không có khả năng sống sót mà đi ra.” Gia Cát Thanh Hư cười lạnh nói.
“Ra được hay không, lão phu không biết. Nhưng lão phu biết rõ, nhất định phải ngăn cản hắn đi vào! Tuy rằng tỷ lệ thành Thần chưa đến một phần triệu, nhưng dù sao hắn cũng là Thiên Mệnh Chi Tử, trên người hắn phát sinh kỳ tích gì cũng đều không kỳ quái.” Hàn lão đầu nói.
“Hừ! Hắn không có khả năng thành công! Bây giờ bổn tọa nhất định phải băm thây hắn thành vạn đoạn! Nếu không, khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta!”
Sắc mặt Gia Cát Thanh Hư tái nhợt, hận ý của hắn đối với Diệp Viễn cao ngút tận trời.
Lần trước ở Long tộc, hắn suýt chút nữa là đã bị chết trên tay Diệp Viễn.
Đây là sỉ nhục mà mấy ngàn năm nay hắn chưa bao giờ gặp phải, chỉ có giết Diệp Viễn thì hắn mới có thể rửa sạch phần sỉ nhục này!
...
Ở phía bên này, Diệp Viễn giả mạo bị mọi người căm phẫn, đánh cho thành đầu heo.
Bạch Quang giả mạo đem hết tất cả mọi thứ trả lại, hơn nữa còn bồi thường một số Thiên Nguyên Tinh lớn, lúc này mọi người mới từ bỏ ý đồ.
Lần này, lại là tiền mất tật mang.
“Hu hu... Thiên Nguyên Tinh của ta! Trả Thiên Nguyên Tinh cho ta... Hu hu...”
Diệp Viễn giả mạo khóc đến tê tâm liệt phế.
Mà lúc này, mấy người Diệp Viễn đã sớm nghênh ngang rời đi.
“Đại ca, chúng ta... nên làm gì bây giờ? Bằng không, chờ đến khi tiến vào Đạo Cấm Địa Vực, chúng ta tìm một cơ hội lừa bịp bọn hắn một phen? Với trình độ quen thuộc Đạo Cấm Địa Vực của chúng ta, tin tưởng bọn họ nhất định sẽ đấu không lại chúng ta!” Bạch Quang giả mạo nói.
Tiếng la khóc của Diệp Viễn giả mạo im bặt, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hắn một cái, hạ giọng nói: “Ngươi là heo à? Ngươi muốn chết cũng đừng kéo lão tử theo! Bây giờ chúng ta vẫn có thể còn sống cũng đã là may mắn lắm rồi, vậy mà ngươi còn muốn đi trêu chọc bọn hắn!”
Diệp Viễn giả mạo mắng thật hăng, hoàn toàn không ý thức được chính mình lúc này mới là đầu heo.
“Đại… đại ca, làm sao vậy? Mấy tên kia, thực sự lợi hại như vậy sao?” Bạch Quang giả mạo sững sờ nói.
Diệp Viễn giả mạo lại giảm thấp âm thanh xuống, nói: “Hừ, đâu chỉ là lợi hại mà thôi! Hôm nay lão tử đi ra ngoài, nhất định đã dẫm phải phân rồi! Khốn kiếp, rõ ràng là đụng với hàng thật rồi!”
“Đại… đại… đại, đại ca! Huynh là nói… nói...” Bạch Quang giả mạo trừng hai mắt, nói chuyện cũng không được lưu loát nữa rồi.
“Hư… ngươi muốn chết à! Biết rõ là được rồi, la lớn tiếng như vậy làm gì? Hắn cố ý cải trang cách ăn mặc, áp chế cảnh giới, chính là vì không muốn cho người khác biết rõ. Lỡ như chúng ta chọc giận hắn, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!” Diệp Viễn giả mạo vội vàng chặn lại nói.
…
Sau khi gặp phải vài sự cố nhỏ với Diệp Viễn giả mạo thì đoàn người Diệp Viễn cũng bắt đầu tiến quân thần tốc, tiến vào Đạo Cấm Địa Vực.
Dọc theo con đường này, hiển nhiên cũng đụng phải một vài nguy hiểm nhỏ, nhưng dựa vào thực lực của đoàn người Diệp Viễn thì không đáng kể.
“Đại ca, vì sao những người trước mặt lại không đi nữa?” Bỗng nhiên Bạch Quang nói.
Phía trước, có không ít võ giả lách vào chân núi, không một ai tiếp tục lên núi, không khỏi khiến cho đám người Diệp Viễn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Đi thôi, qua đó xem sao.” Diệp Viễn nói.
Mấy người tới chân núi, sau một phen nghe ngóng mới biết được, ở sườn núi phía trước xảy ra không ít chuyện lạ, đã có hơn mười người bị mất mạng.
Trong đó có cả cường giả Thần Vương đỉnh phong.
Mọi người sợ hãi không dám tiến lến, cho nên mới đứng yên tại chân núi.
Mà ngọn núi này dường như là một con đường duy nhất đi thông vào chỗ sâu.
Diệp Viễn đang muốn đi về phía trước thì có mấy đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, chính là đoàn người của Gia Cát Thanh Hư.
Gia Cát Thanh Hư quét mắt một cài, tùy ý chỉ định một tên võ giả, vênh váo hung hăng nói: “Ngươi, đến đây!”
Võ giả kia cả kinh, nhưng cũng không dám không tuân theo, đành phải tiến lên.
“Nói ta nghe một chút, cái Đoạn Hồn Lĩnh đang xảy ra chuyện gì."
Ngữ điệu của Gia Cát Thanh Hư để lộ ra biểu cảm vênh váo.
Võ giả kia tất nhiên không dám cãi lời, chỉ đành phải nói ra hết chuyện đã xảy ra bên này một lần.
Võ giả kia nói xong thì cho rằng đã không còn việc gì nữa, ai ngờ Gia Cát Thanh Hư trầm ngâm một lát, nói với hắn: “Ngươi, đi vào! Còn ngươi nữa, ngươi, ngươi... Đều đi lên núi cho ta!”
Hắn một hơi hô liên tiếp hơn mười người, những người kia đều toàn thân chấn động, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Người hắn chỉ điểm, cơ bản đều là cường giả cảnh giới Thần Vương.
Rõ ràng, hắn chuẩn bị lấy những người này để dò đường rồi.
“Gia Cát Thanh Hư, ngươi đừng khinh người quá đáng! Dựa vào cái gì mà khiến cho chúng ta làm người chết thế cho ngươi?” Một gã cường giả Thần Vương không cam lòng, giận dữ hét lên.
Gia Cát Thanh Hư khinh thường cười cười, nói: “Dựa vào cái gì sao? Chỉ dựa vào việc bổn tọa là Định Thiên Thần Vương!”