Cách mấy tháng sau, Định Thiên Thần Vương lại bước lên Thiên Cơ Lâu một lần nữa.
Từ lần trước tan rã trong không vui, Gia Cát Thanh Hư vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Nhưng mà tin tức theo nhau mà đến, lại khiến cho lão rất ngoài ý muốn.
Không ngờ thực lực của Diệp Viễn lại thật sự đủ để đứng hàng Thập Đại Thần Vương.
Hơn nữa, không ngờ hắn lại đánh ngang tay với Lục Lâm Phong!
Tuy rằng lão ta cảm thấy, e là Lục Lâm Phong đã nương tay. Nhưng mà tin tức này cũng đã đủ khiến lão ta chấn động.
Chỉ là lão ta không ngờ rằng, Thiên Cơ Lâu thật đúng là tuyên bố muốn sửa đổi danh sách Thập Đại Thần Vương.
Theo cái nhìn của lão ta thì chắc chắn là tên gia hỏa thần bí kia chắc chắn là đang thoả hiệp với lão ta.
Bất luận như thế nào, hắn - cái người đứng nhất trong Thần Vực hiện tại này cũng không phải là để cho người ta đùa giỡn.
Đương nhiên, đây là không tính cái vị bên trong.
Vẫn ở đằng sau tấm màn đen, vẫn là thần bí như vậy.
“Ha, không thể tưởng được cuối cùng ngươi vẫn phải thỏa hiệp! Ngươi yên tâm, lời hứa lúc trước của bổn tọa vẫn hữu hiệu như cũ!” Gia Cát Thanh Hư nói.
Kẻ đó vẫn yên lặng.
Gia Cát Thanh Hư lại nói: “Thiên Cơ Lâu các ngươi có điều kiện gì cứ việc nói ra đi! Lần này đá Diệp Viễn ra khỏi danh sách Thập Đại Thần Vương cũng đã khiến cho các ngươi khó làm. Ngươi yên tâm, bổn tọa sẽ tìm một cơ hội giết hắn. Chỉ cần mạt sát hắn, các ngươi cứ việc sửa đổi, tất nhiên không có người dám nghi ngờ.”
Nếu nói là Gia Cát Thanh Hư cuồng vọng tự đại, chi bằng nói lão ta ngạo thị thiên hạ, tự tin tràn đầy.
Theo cái nhìn lão ta, có thể khiến Thiên Cơ Lâu thần bí vô cùng sửa đổi Thập Đại Thần Vương, cũng chỉ có Gia Cát Thanh Hư lão.
Đằng sau tấm màn đen vẫn đang yên lặng, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: “Lần này sửa đổi là bởi vì Lăng Thiên Thần Vương, nhưng mà… không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Ngụ ý là ngươi tưởng bở mà thôi.
Quả nhiên, Gia Cát Thanh Hư biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Người đó nhàn nhạt nói: “Đợi một chút thôi, ngươi sẽ ngộ ra, thiên cơ không thể tiết lộ!”
Mặt Gia Cát Thanh Hư tối sầm, trong lòng một vạn chữ chết tiệt lao nhanh mà qua.
Gia hỏa này lăn qua lộn lại đều là một hai câu lời nói như vậy, thần thần thao thao.
Mấu chốt nhất là, người này như thế nào cũng không cho mình mặt mũi.
Lão ta vốn tưởng rằng, biến động lần này là bởi vì muốn đá Diệp Viễn ra khỏi Thập Đại Thần Vương, không nghĩ tới căn bản không phải.
Chẳng những không phải, theo ý trong lời nói của người này, hình như còn có vẻ như có khả năng càng tiến thêm một bước.
Thế này quả thực là quá vô nghĩa, quá khiến người ghê tởm!
Phải biết rằng thực lực giữa vị trí thứ năm và thứ sáu trong Thập Đại Thần Vương luôn có một đoạn chênh lệch không nhỏ.
Chẳng lẽ Diệp Viễn còn có khả năng đè Hắc Ám Thần Vương Tư Không Thương xuống được à?
Từ trước đến nay Thiên Cơ Lâu đều xếp hạng Thập Đại Thần Vương dựa theo thực lực. Chẳng lẽ công phu mấy tháng ngắn ngủi này, thực lực của Diệp Viễn này có sự nhảy vọt lớn như vậy?
Sao có thể?
“Được, được, được! Ta đây bèn đi giết tiểu tử này. Bổn tọa đúng thật là muốn nhìn xem, lúc này đây ngươi công bố Thập Đại Thần Vương như thế nào!”
Gia Cát Thanh Hư tức giận đến gân xanh giật đùng đùng, liên tiếp nói ba chữ “Được”.
Lão không có cách nào làm gì được cường giả thần bí này, nhưng mà đối với Diệp Viễn, lão lại không phải cố kỵ nhiều như vậy.
Dứt lời, Gia Cát Thanh Hư phất tay áo bỏ đi.
Cường giả thần bí lại không hề có ý muốn ngăn trở.
Gia Cát Thanh Hư đi rồi, lại có một đạo thân ảnh chuyển ra từ phòng trong.
Nếu Gia Cát Thanh Hư ở chỗ này, lão ta sẽ nhận ra ngay, người này không phải ai khác. Đây đúng là Linh Chá Thần Vương Đằng Quâng!
Đại năng cấp bậc Linh Chá Thần Vương, cư nhiên có thể lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện ở Thánh Thành, xuất hiện ở Thiên Cơ Lâu.
Thủ đoạn của cường giả thần bí này, thật đúng là không thể tưởng tượng!
Nhưng mà lúc này, Linh Chá Thần Vương lại đang cung kính thi lễ về phía cái cường giả thần bí phía sau tấm màn đen sau, nói: “Huyền lão, mặc kệ Gia Cát Thanh Hư tới tìm Diệp Viễn như thế, thật đúng là không có việc gì à?”
Nếu làm thế nhân thấy một màn như vậy, chắc chắn sẽ cả kinh hãi đến tròng mắt rơi xuống.
Đệ nhị thần vương của Thần Vực lại cung kính với một cường giả thần bí như thế. Nói ra sợ là ai cũng không tin.
“Thực lực của Diệp Viễn còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ngươi!” Cường giả thần bí nhàn nhạt nói.
Linh Chá Thần Vương hơi kinh hãi, nói: “Nói như thế này, Tư Không Thương lúc này chạy trời không khỏi nắng?”
“Ha hả, ngươi rửa mắt mong chờ là được.” Cường giả thần bí mỉm cười nói.
Trong lòng Linh Chá Thần Vương ùa nổi lên làn sóng kinh hãi ngập trời. Vào lúc hắn từ biệt Diệp Viễn, Diệp Viễn ngay cả một chiêu của Gia Cát Thanh Hư cũng tiếp không được.
Lúc này mới qua thời gian bao lâu. Chẳng lẽ nói, Diệp Viễn đã trưởng thành đến nỗi đủ để chém giết Hắc Ám Thần Vương?
Tiểu tử này, sao mà yêu nghiệt vậy chứ?
…
“Các ngươi xem, cái người trẻ tuổi kia, hình như là Diệp Viễn!”
“Thật đúng là hắn! Đây đã qua mười năm rồi đúng không? Lúc ấy nghe nói hắn chết ở Thiên Sát Hố, không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện ở Tu La Tràng.”
“Năm đó, Diệp Viễn là kẻ danh chấn Tu La Tràng đó! Mười hai tôn chủ, một đám đều giành giật nhau đòi có được hắn.”
“Thực lực của hắn quá cường đại, năm đó mở ra hình thức Tu La, vậy mà lại khiêu chiến thành công. Nó chính là cửa ải mà mấy vạn năm qua chưa từng có người nào thành công được!”
“Đúng rồi, Thiên Cơ Lâu công bố vị trí thứ sáu trong Thập Đại Thần Vương cũng tên là Diệp Viễn, sẽ không… chính là hắn chứ?”
“Ha ha, ngươi thật đúng là suy nghĩ kỳ lạ quá! Năm đó vào lúc Diệp Viễn tiến vào, cùng lắm chỉ là võ giả Thiên Khải Cảnh. Hiện giờ mới đi qua mười năm, cho dù thiên phú của hắn có cao đến đâu cũng không có khả năng yêu nghiệt như thế chứ?”
Năm đó Diệp Viễn quét ngang Tu La Tràng, đặc biệt là mở ra hình thức tự sát, đã hấp dẫn được rất nhiều võ giả vây xem.
Những người đó vẫn là rất có ấn tượng với Diệp Viễn. Cho nên khi Diệp Viễn tiến vào Tu La Tràng đã bị một ít người hiểu chuyện nhận ra được rồi.
Chỉ là theo bọn họ xem ra, cái Diệp Viễn này chỉ là cùng tên với Lăng Thiên Thần Vương mà thôi.
Mười năm thời gian, một tên Thiên Khải Cảnh trở thành Thập Đại Thần Vương, đây là một việc hoàn toàn không có khả năng phát sinh.
Nhưng mà dù vậy, cũng không ngăn trở được tâm tình sùng bái cùng sợ hãi của bọn họ đối với Diệp Viễn.
Trên tay Diệp Viễn có Quyết Sát Lệnh, tiến vào Tu La Tràng tất nhiên không có bất kỳ vấn đề gì.
Hắn tìm một võ giả thực lực cũng không tệ lắm, tiến lên hỏi: “Xin hỏi huynh đài, Ma Vương với Đàm Tứ, hiện giờ còn ở Tu La Tràng hay không?”
Diệp Viễn lúc trước rời đi vội vàng, có thể nói là hốt hoảng mà chạy, cũng không thể dẫn bọn hắn rời đi.
Hiện giờ mười năm trôi qua, Diệp Viễn trở lại Tu La Tràng, tất nhiên muốn tìm mấy cái người quen này trước.
Nhưng mà Diệp Viễn vừa hỏi, biểu tình của võ giả kia lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Trong lòng Diệp Viễn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói! Bọn họ thế nào?”
Sát ý đại viên mãn của Diệp Viễn khai hoả toàn bộ, võ giả cảm giác chính mình đã sắp ngất đi.
“Ta… Ta nói, ta nói! Sau khi ngươi rời đi không lâu, Ma Vương đã rời đi Tu La Tràng. Còn về Đàm Tứ… Hắn đã chết!”