"Bàn Long Phá Thiên Chưởng!"
Diệp Viễn hét lên một tiếng, Bàn Long Phá Thiên Chưởng Thần cấp ùng ùng bắn ra!
Chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng này đã mạnh hơn lúc ở Dược Vương Điện không biết bao nhiêu lần.
Một chưởng xuất ra, tất cả mọi thứ bị đập nát bấy dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa thế công còn tăng không giảm, rít gào lao về phía Nguyệt Cơ!
Nguyệt Cơ biến sắc, ma khí sôi trào ngùn ngụt, đối đầu với Bàn Long Phá Thiên Chưởng.
Vậy nhưng lại chẳng có tác dụng gì!
Một chưởng của Diệp Viễn quả thật là thế không cản nổi, ma khí tuy mạnh nhưng hoàn toàn không chống được uy lực của chưởng này!
Luyện thể của Diệp Viễn đã đột phá đến cảnh giới đại viên mãn, lực lượng thân thể đã đến cực hạn dưới Thần Cảnh, uy lực của Bàn Long Phá Thiên Chưởng dĩ nhiên là xưa đâu bằng nay.
Nhưng đây chưa phải điểm mấu chốt.
Mấu chốt chính là Kim Thân Cửu Chuyển!
Kim Thân Cửu Chuyển chính là cảnh giới luyện thể của cường giả thần đạo!
Kim Thân Cửu Chuyển, bất tử bất diệt!
Đương nhiên Diệp Viễn không phải Kim Thân Cửu Chuyển thật sự.
Luyện hóa được Long Hổ Tạo Hóa Đan Huyền cấp khiến cho cơ thể Diệp Viễn chứa nhiều thêm được một tia Thần Cảnh.
Mặc dù chỉ có một tia nhưng võ kỹ của Diệp Viễn đã được đề cao không thể lường được.
“A!”
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, cơ thể Nguyệt Cơ trực tiếp bị đập thành một bãi thịt nát.
“Đây... đây thật sự là võ kỹ do cường giả Thần Vương thi triển sao?”
Mạnh Quảng trợn tròn hai mắt, hắn ta không hiểu cái gì là Kim Thân Cửu Chuyển, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới việc hắn ta khiếp sợ trước uy lực của một chưởng này.
Dùng từ thiên địa kinh, quỷ thần khiếp để hình dung cũng không quá!
Đây là nghiền áp triệt để, hoàn toàn không đả động gì đến lẽ thường tình.
Cho dù ngươi có mạnh thế nào, ta cũng chỉ cần dùng một chưởng đập chết ngươi!
“Đại ca... chưa phải cường giả Thần Vương đâu! Nhưng một chưởng này đúng là không thèm nói đạo lý gì hết.” Tiểu Hỏa cũng bị một chưởng này của Diệp Viễn làm cho rung động.
Mạnh Quảng không biết Nguyệt Cơ đáng sợ cỡ nào, nhưng Tiểu Hỏa lại rõ mồn một.
Uy lực của một kiếm Tru Tà lúc đầu kia vẫn còn rõ ràng trước mắt Tiểu Hỏa.
Chiêu ấy còn không thể phá hủy Nguyệt Cơ, có thể thấy được nàng ta mạnh cỡ nào.
Diệp Viễn nói muốn báo thù, thật ra trong lòng Tiểu Hỏa vẫn không tin tưởng lắm.
Dọc đường hắn cũng không để lộ phong thanh gì.
Đến lúc này khi Diệp Viễn hoàn toàn bộc phát ra, hắn mới biết thực lực của Diệp Viễn lại nhảy vọt lên rồi.
Mạnh Quảng gật đầu một cái, sâu sắc đồng tình với đánh giá của Tiểu Hỏa.
Một chưởng này chỉ có thể dùng từ không nói đạo lý để hình dung.
“Kh... Không thể nào? Thánh mẫu đại nhân... lại bại dưới tay tiểu tử này?” Đạt thủ hộ trợn ngược hai mắt.
Trong mắt gã ta, Nguyệt Cơ chính là sự tồn tại vô địch.
Trên đời này chỉ có Ca Nặc đại nhân mới địch được Thánh mẫu đại nhân.
Mặc dù Nguyệt Cơ vẫn chưa khôi phục hẳn nhưng cường giả bình thường vốn chẳng thể nào là đối thủ của nàng.
Vậy mà... Nguyệt Cơ lại thua như vậy.
“Tiểu Hỏa, Mạnh Quảng, các ngươi lùi xa một chút.” Diệp Viễn chợt nói.
Hai người sửng sốt, hơi không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nhưng bọn họ sẽ không nghi ngờ gì đối với lời nói của Diệp Viễn, vì vậy bèn lùi lại sau cả trăm trượng.
“Chưa đủ, xa thêm nữa đi!” Diệp Viễn lại nói.
Hai người không thể làm gì khác hơn là lùi xa thêm mấy trăm trượng nữa.
“Xa thêm đi!”
“Đại nhân muốn làm gì vậy? Không lẽ là lão yêu bà kia muốn giết người gì sao mà lại bắt chúng ta trốn xa ra?” Mạnh Quảng vừa đi vừa khó hiểu nói.
“Ta cũng không biết, nhưng nhìn bộ dạng kia là huynh ấy nghĩ cho an toàn của chúng ta.” Tiểu Hỏa nói.
“Tiểu Hỏa đại nhân, ngươi nói xem một chưởng vừa nãy kinh khủng vậy mà lão yêu bà kia còn chưa chết sao?”
“Ha, ngay cả cường giả Quy Khư Thần Cảnh cũng không giết nổi lão yêu bà kia, chỉ có thể trấn áp ả được trăm vạn năm, nào có chết dễ như vậy được?” Tiểu Hỏa nói.
Mạnh Quảng thè lưỡi khiếp sợ vô cùng.
Hắn ta không biết Quy Khư Thần Cảnh gì gì, nhưng hai chữ Thần Cảnh là đủ để hiểu rồi.
“Bảo sao mạnh như đại nhân mà cũng phải chịu thiệt! Nhưng bây giờ đã lật kèo rồi ha ha ha!” Mạnh Quảng cười nói.
Tiểu Hỏa cũng cười một tiếng.
Đối với bọn họ, mấy ngày này có thể nói là đại bi đại hỉ.
Cái mạng của Diệp Viễn treo ngược cành cây, suýt chút nữa đã chết rồi.
Điều này khiến bọn họ hận lão yêu bà Nguyệt Cơ kia đến tận xương tủy.
Diệp Viễn đơn phương nghiền áp, cũng khiến cho bọn họ có loại khoái cảm trả được đại thù.
“Vèo...”
Một đám hắc khí hóa thành mũi nhọn lao về phương xa muốn chạy trốn.
“Tiểu tử, ngươi chờ đấy cho lão nương, mối thù hôm nay lão nương sẽ bắt ngươi phải trả gấp bội!”
Trong hắc khí truyền đến tiếng thét chói tai của Nguyệt Cơ.
Rõ ràng là nàng ta đã hận Diệp Viễn thấu xương rồi.
Diệp Viễn nhếch mép cười nói: “Lão yêu bà, ngươi cũng một đống tuổi rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Để bổn thiếu... tiễn ngươi một đoạn đường!”
Diệp Viễn không nhanh không chậm hít sâu một hơi.
“Grào...”
Một tiếng rồng ngâm rung trời chuyển đất truyền ra!
Đạt thủ hộ ở gần Diệp Viễn trực tiếp bị tiếng rồng ngâm này quật thành một đống bùn nhão.
Ngay cả ma khí cũng bị rung cho bay sạch!
Một cường giả đã gần tới cảnh giới Thánh Đế cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.
Long Thần Chi m!
Chiêu này chính là một trong những võ kỹ tối cao bị thất truyền của Long tộc - Long Thần Chi m!
Diệp Viễn thức tỉnh Long Hồn Phản Tổ, học được võ kỹ thứ hai chính là Long Thần Chi m!
Lúc này, trong trời đất như không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng rồng ngâm của Diệp Viễn!
Uy lực đáng sợ khiến thiên địa cũng phải biến sắc.
“A... !”
Tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên lần nữa, chẳng qua là tiếng hét của Nguyệt Cơ hoàn toàn không thể truyền xa.
Trước Long Thần Chi m, tất cả chỉ là hư vô!
Thân hình Nguyệt Cơ khựng lại, bị ghim chặt giữa không trung.
Nàng ta vốn đã bị thương nặng, làm sao cản được võ kỹ thần đạo đáng sợ như thế nữa?
Ma khí của ả ngút trời, dù đã bị một chưởng của Diệp Viễn đánh về nguyên hình nhưng ma khí vẫn không giảm chút nào.
Nhưng lúc này Long Thần Chi m của Diệp Viễn lại vang lên, đám hắc khí ấy lại có dấu hiệu tiêu tán!
Long Thần Chi m truyền đến liên tục không ngừng nghỉ, hắc khí càng lúc càng trở nên mỏng manh!
Tiểu Hỏa và Mạnh Quảng đang bịt chặt lỗ tai, liếc nhau một cái, thấy được sự kinh hãi từ trong mắt đối phương,
Diệp Viễn học được võ kỹ đáng sợ như thế từ lúc nào vậy?
So với một chưởng không phân phải trái vừa nãy, công kích sóng âm lúc này rõ ràng càng đáng sợ hơn!
Bảo sao Diệp Viễn lại kêu bọn họ đi xa một chút, hóa ra nguyên nhân là đây.
Cho dù võ kỹ này của Diệp Viễn không nhằm vào bọn họ, hai người cũng vẫn cảm giác được lục phủ ngũ tạng sắp bị chấn nát rồi.
Đấy là bọn họ còn đi xa thật xa rồi, nếu là ngay mặt, chẳng sợ Diệp Viễn không nhằm vào bọn họ thì bọn họ cũng đã bị đập cho tan xương nát thịt.
Nhưng đúng lúc này, Long Thần Chi m đột nhiên ngưng bặt!