Tiện tay xuất ra một chiêu, Vô Cực Đính lập tức trớ thành một chiếc dược đính vô cùng tinh tế nắm trong lòng bàn tay của Diệp Viền, cảm giác ngón tay chạm vào Vô Cực Đỉnh giống hệt như hồi trước.
Tất nhiên ià giống hệt như lúc trước, bởi vì ảo cảnh này được hình thành dựa trên suy nghĩ trong lòng hần.
‘Nếu như thời gian có thế lặp lại một lần, thật tốt”
Diệp Viền cám khái nói.
‘Cộc cộc cộc!”
Ngay lúc Diệp Viễn cảm tưởng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
‘Vân nhi, có ớ đây không?
* Âm thanh vang lên ngoài cửa đó vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ, Diệp Viên có hóa thành tro cũng sẽ không quên cái thanh âm này, bởi vl đó là giọng nói của phụ thân – Cơ Chính Dương.
Chính Dương Tử và Thanh Vân Tử chầng qua là những lời phong tặng của ngoại giới, họ của hai cha con Thanh Vân Tử chính là Cơ.
Tại Thần Vực, phàm là người đạt tới cảnh giới Luyện Dược Sư Đan Đế, đều sẽ được tôn xưng là “Tử”, không ngừng kêu tục danh đối với Đan Đế chính là đại bất kính, rất có thế sẽ chọc đến vị Đan Đế này.
Mà giao thiệp của một Đan Đế rất rộng, người thường không cách nào tưởng tượng được!
Mặc dù biết rõ ở trong hoàn cảnh này nhưng Diệp Viễn vẳn không nhịn được khiến cho cả người run lên.
Tiện tay đánh ra một đạo pháp quyết, cứa phòng luyện đan tự động mớ ra, hiện ra hình ánh cúa Cơ Chính Dương.
Mới gặp lại cái thân ảnh quen thuộc này, mí mắt của Diệp Viễn bỗng chốc ướt nhẹp.
Cơ Chính Dương mỉm cười bước vào, thấy mí mát Diệp Viễn ướt át, không khỏi kinh ngạc nói:
‘Vân nhi cớ sao lại lệ rơi đầy mặt vậy?”
Hóa thân Diệp Viên cúa Cơ Thanh Vân biết rõ đây là ớ trong áo cảnh, vân không thể không giải thích, đáp:
‘Phụ thân, Vân nhi mới vừa mới phối dược, lúc phối đến Tập Du Thảo không cẩn thận bị xông lên mát, cho nên như thế.”
Tập Du Thảo là dược liệu cấp chín, có tính kích thích cực mạnh, dù cho Cơ Thanh Vân thân là Đan Đế, bị xông lên mẳt cũng sẽ không ngừng rơi lệ.
Biết rất rõ ràng Cơ Chính Dương trước mắt không tồn tại, Diệp Viễn cũng không biết tại sao, cứ như bị quỷ thần xui khiến mà buông lời nói dổi có thiện ý đó ra.
Quá nhiên, Cơ chính Dương vừa nghe một chút đã cười to nói: “Vân nhi thật không cấn thận rồi, Tập Du Thảo này ngay cả phụ thân cũng đều không dám khinh thường, ngươi há có thể lơ là bất cẩn như thế chứ?”
Diệp Viễn thản nhiên tiếp nhận lời chỉ bảo: “Phụ thân nói đúng lám, Vân nhi lần sau sẽ cẩn thận.”
Cơ Chính Dương thớ dài nói: “Vân nhi à, vi phụ biết ngươi say mê đan đạo, thế nhưng chuyện thế gian này không chí có duy nhất đan đạo, ngươi như vậy sẽ khiến bán thản luôn thấy bực bội trong phòng luyện đan, thời gian dài điều này sẽ trở thành có hại vởi ngươi!”
Diệp Viễn một lần nữa cung kính, nói: “Phụ thân yên tâm, Vân nhi tự có chừng mực.”
Cơ Chính Dương lâc đầu nói: “Ngươi ấy, đế ta nói cho ngươi cái gì là tốt? con đường đan dược vô cùng vô tận, dù là cá đời chúng ta cũng khó tránh cái gọi là vạn nhất. Cho dù tương lai ngươi thật sự bước vào Thần cánh, trớ thành Đan Thần, cũng chí là một cách khới đầu khác. Người sống một đời, sự tinh cần đế ý rất nhiều. Đi ra khỏi phòng luyện đan, ngươi sẽ thấy thế giới lớn hơn nhiều so với tường tượng của ngươi. Điểm này, ngươi nên học thêm ở Đại sư huynh của ngươi.”
Nói đến đại sư huynh, sác mặt Diệp Viễn biến sắc, sát ý trong lòng không tự chủ liền trào dâng, có điều rất nhanh hắn đã áp chế xuống.
Bây giở Diệp Viến cúa ngáy trước đã không bắng nay, nếu là ngay cả lòng dạ cũng không có, hân nói chi là báo thù?
Phải biết rằng, hắn thua kém đại sư huynh không chỉ ở cảnh giới, mà là phương hướng cũng hoàn toàn lạc hậu!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!