Diệp Viễn nhướng mày, đã đoán ra được là ai đang đến.
Ở Thần Vực này, ngoài Đại Điễn Thần Vương ra thì còn ai có thể dùng trận pháp chặn được Nộ Kiếm Hỏa Liên của hắn?
Một bóng người hiện ra giữa không trung hư ảo, râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, chính là Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong.
“Cơ lão đệ, nể mặt ta mà tha cho hắn, được không?” Lục Lâm Phong mỉm cười nói.
Lục Lâm Phong rất tự tin rằng chắc chắn Diệp Viễn sẽ nể mặt ông ta.
Dẫu sao thì mối quan hệ giữa ông ta và Diệp Viễn cũng đủ sức thuyết phục.
Diệp Viễn đưa mắt nhìn ông ta, chợt cười và bảo: “Được, nhưng mà… phải lấy Trận Đạo Cửu Trát ra đổi!”
Mặt Lục Lâm Phong cứng đờ, rõ ràng ông ta không ngờ Diệp Viễn lại không nể nang mình như vậy.
Trận Đạo Cửu Trát là tâm huyết cả đời của ông ta, đâu thể đem dâng cho người khác một cách dễ dàng?
“Lão đệ à, nhất thiết phải ép uổng người khác như vậy sao?” Lục Lâm Phong thở than.
Diệp Viễn nhún vai, nói: “Ta đã cho hắn cơ hội và hắn cũng nói đã chuẩn bị sẵn sàng để chết. Ta tưởng đâu… hắn đã sẵn sàng rồi.”
Đoạn Chính Tiêu thẹn đỏ mặt khi bị Diệp Viễn nói.
Trước đó hắn ta nói như vậy là do nghĩ rằng thực lực của Diệp Viễn kém cỏi.
Với thực lực của hắn ta thì dù không đánh lại được cũng vẫn có thể giữ được mạng sống.
Nhưng không ngờ thực lực của Diệp Viễn lại đáng sợ đến như vậy.
Nếu Lục Lâm Phong không đến kịp thời thì hiện tại e là hắn ta chẳng còn lấy một mảnh xác.
“Lục mỗ xin được làm người hòa giải trong chuyện này, kết thúc ở đây đi thôi!” Lời nói của Lục Lâm Phong toát lên vẻ uy nghiêm.
Đệ tam Thần Vương đã lên tiếng, Thần Vực cũng phải rung chuyển.
Việc có thể khiến Lục Lâm Phong ra mặt không nhiều.
Người khác cũng không được phép thách thức quyền hạn của hắn ta.
Thế nhưng trong mắt Diệp Viễn thì Lục Lâm Phong chẳng qua cũng chỉ là một người quen cũ mà thôi.
Diệp Viễn tươi cười đáp: “Nếu ta nói không thì sao?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người biến sắc.
“Bá khí! Chẳng trách sao Diệp Viễn được phong là Lăng Thiên Thần Vương. Bá khí này vượt trên cả chín tầng trời rồi!”
“Đại Diễn Thần Vương là một trong Thập Đại Thần Vương lão làng, nhiều năm rồi không động thủ, thực lực hiện giờ chắc chắn vô cùng thâm sâu khó lường. Lăng Thiên Thần Vương mới tấn thăng mà lại dám vuốt râu hùm.”
“Ha ha, đúng là ngày càng thú vị! Không uổng chuyến đi này. Trận đánh này đặc sắc quá đi mất!”
…
Đám cường giả thiên tài chứng kiến cảnh ấy đều tỏ ra hớn hở.
Có nằm mơ bọn họ cũng chẳng ngờ câu chuyện lại thay đổi kịch tính đến thế.
Đường đường là Tử Cực Thần Vương mới tấn thăng vào Thập Đại Thần Vương mà suýt bị Lăng Thiên Thần Vương giết chết.
Tuy nhiên, dù sao thì Tử Cực Thần Vương và Lăng Thiên Thần Vương vẫn chỉ xếp ở thứ hạng thấp.
Nhưng nay, Lăng Thiên Thần Vương thách thức cả với Đại Diễn Thần Vương.
Trên thực tế, khoảng cách tồn tại giữa năm cường giả Thần Vương đứng đầu với những cường giả Thần Vương xếp từ thứ sáu đến mười là luật bất thành văn trên bảng xếp hạng Thập Đại Thần Vương.
Và luật bất thành văn ấy đã được kiểm chứng trong dịp này.
Năm thứ hạng dưới thay đổi rất nhiều trong khi năm thứ hạng đầu vẫn vững như Thái Sơn.
Thực lực của Đại Diễn Thần Vương xếp ở hạng ba là quá kinh khủng.
Một đòn tấn công đáng sợ vừa rồi của Diệp Viễn đã bị hắn vung tay hóa giải trong chớp mắt.
Dẫu vậy, Diệp Viễn vẫn dám vuốt mặt không nể mũi.
Nếu như Lăng Thiên Thần Vương đánh với Đại Diễn Thần Vương thì ngày mai cả Thần Vực sẽ rung chuyển.
Đến đẳng cấp như của Lục Lâm Phong thì những cảm xúc vui buồn hầu như không thể hiện ra mặt.
Nhưng đôi mắt ông ta hơi nheo lại vẫn đủ để người ta có thể nhận ra được sự bực bội.
“Xem ra, Lăng Thiên Thần Vương thiếu niên đắc chí, nên coi trời bằng vung rồi nhỉ!” Lục Lâm Phong buông lời dửng dưng.
“Xem ra Đại Diễn Thần Vương cậy già lên mặt kẻ cả, không biết tự trọng nhỉ!” Diệp Viễn phản bác lại chẳng hề nể nang.
“Hít…”
Đám đông hít ngược một ngụm khí lạnh, thế này là… chống đối thật rồi!
Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lục Lâm Phong, giọng nói dần dần trở nên đanh thép: “Cơ lão đệ, chúng ta cũng coi như có quen biết, thật sự phải đi đến bước đường trở mặt thành thù hay sao?”
Diệp Viễn nhìn ông ta, cười hờ hững: “Lục Lâm Phong, hiện tại quả đúng là bản thiếu đang hơi ngông cuồng đấy, muốn nhờ ông chỉ bảo một phen!”
Đến lúc này thì Lục Lâm Phong đã nổi giận, cất giọng đáp: “Như ngươi mong ước!”
Nói dứt lời cũng không thấy Lục Lâm Phong có hành động gì, Diệp Viễn và Lục Lâm Phong cùng biến mất trước con mắt của đám đông.
Ngao Khiên và những người khác thấy vậy không khỏi thấp thỏm.
Lăn lộn bao năm, họ đã biết Thập Đại Thần Vương ở tầm cỡ nào.
Bọn họ không hiểu tại sao đại nhân lại hành động lỗ mãng khi cương quyết đòi khiêu chiến với Đại Diễn Thần Vương xếp hạng ba như vậy.
Đối thủ lần này khác xa với trước đây.
Ngược lại với họ, ánh mắt Nguyệt Mộng Ly xao động, nét cười thấp thoáng nơi khóe mắt, rõ ràng là đã đoán ra được ý đồ của Diệp Viễn.
“Ly Nhi cô nương cười gì vậy? Không lẽ đại nhân thực sự có thể thắng được Đại Diễn Thần Vương?” Ngao Khiên thắc mắc.
Ly Nhi cười đáp: “Luận về thực lực thì có lẽ Viễn ca vẫn chưa phải là đối thủ của Đại Diễn Thần Vương, nhưng Đại Diễn Thần Vương muốn thắng được huynh ấy thì e cũng không dễ dàng.”
Đám người Ngao Khiên nghe thấy vậy thì sững sờ không hiểu.
Phía bên này, mắt Diệp Viễn hoa lên và rơi vào bên trong trận pháp.
Cảm nhận được uy lực của trận pháp, Diệp Viễn khẽ cười: “Chỉ có trận pháp tầng sáu thôi à? Đại Diễn Thần Vương, ngươi làm thế này thì khinh người quá.”
“Thực lực trận đạo của ngươi, Lục mỗ rõ hơn ai hết. Đối phó với ngươi bằng trận pháp tầng sáu đã là dư sức rồi.”
Giọng nói của Lục Lâm Phong vang lên, chập chờn giữa không trung, không cách nào xác định rõ được vị trí của ông ta.
Lục Lâm Phong từng ở Dược Vương Điện một thời gian dài, Diệp Viễn cũng thường xuyên trao đổi những điều tâm đắc của mình với ông ta trong khoảng thời gian đó.
Vì thế cho nên Lục Lâm Phong hiểu rất rõ trình độ của Diệp Viễn.
Tuy thực lực hiện tại của Diệp Viễn rất mạnh nhưng Lục Lâm Phong phán đoán rằng trận pháp tầng sáu là đủ để đối phó được với Diệp Viễn rồi.
“Vậy sao?”
Khóe môi Diệp Viễn nhếch lên, thân hình bỗng dưng biến mất.
Hắn đã bắt đầu phá trận.
“Vô ích thôi, ngay đến Tống Thu Vũ cũng không thể phá giải được uy lực của trận pháp tầng sáu trong Trận Đạo Cửu Trát chồng lên. Ngươi tuy đã thay thế hắn, cho dù thực lực có mạnh hơn hắn… Ồ?”
Lục Lâm Phong đang ung dung chắc mẩm là Diệp Viễn không thể phá được trận pháp thì giọng nói bỗng trở nên kinh ngạc vô cùng.
“Ngươi… ngươi đã làm như thế nào?”
Lục Lâm Phong bàng hoàng sửng sốt. Có thể nói trận đạo của ông ta hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với trận đạo của Thần Vực.
Đinh Chiêm Quốc xếp hạng hai ở Thần Vực cùng lắm cũng chỉ đạt đến trình độ trận pháp tầng hai của ông ta không hơn.
Nếu như có thực lực hùng mạnh và lấy sức để phá trận thì mức giới hạn thực lực ở tầm cỡ của Diệp Viễn chỉ đến tầng năm.
Diệp Viễn không thể nào phá giải được tầng sáu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!