“Ha ha, làm tốt lắm! Cái tên này quá phách lối, phải giáo huấn hắn một chút mới được!”
“Diệp Viễn chính là con rùa đen rụt đầu, chúng ta tới khiêu chiến hắn mà hắn ngay cả mặt cũng không dám để lộ, chắc lần này sẽ phải lộ nguyên hình đấy nhỉ?”
“Này, ngươi tên là gì, thực lực mạnh thật đấy! Theo ta thấy thì hẳn là ngươi mới xứng đáng vào Thập Đại Thần Vương!”
Những người này vẫn luôn bị Ngao Khiên chặn ở bên ngoài, tất nhiên là trong lòng rất khó chịu, lúc này thấy Ngao Khiên bị đánh tới mức thổ huyết, mỗi tên đều cười hả hê.
Người trung niên kia thấy bọn chúng tâng bốc thì trong lòng cảm thấy rất đắc ý.
Trải qua hai ngàn năm, trong lòng võ giả Thần Vực, Thập Đại Thần Vương đã trở thành một sự tượng trưng của thần thánh.
Bọn hắn là thần tượng của các võ giả, cũng là mục tiêu phấn đấu của mỗi một võ giả.
Bởi vì, Thập Đại Thần Vương mới thật sự là người đứng đầu Thần Vực!
Tất nhiên người trung niên này cũng tới vì để thành danh.
“Tào Vân Chi!” Người trung niên thản nhiên nói tên mình ra, mang theo phong thái của cao thủ.
Tất nhiên là chưa từng có ai nghe thấy cái tên này.
Nhưng hắn ta tin rằng từ hôm nay trở đi, cái tên này sẽ được toàn bộ Thần Vực biết đến!
Thập Đại Thần Vương cũng chỉ đến thế mà thôi!
Hơn một ngàn năm trước, nhờ số trời run rủi mà Tào Vân Chi đạt được truyền thừa thần đạo và bế quan tu luyện từ đó.
Ai ngờ vừa xuất quan thì nhận được tin tức Diệp Viễn vào Thập Đại Thần Vương.
Hắn ta lập tức ý thức được rằng cơ hội thành danh của mình đến rồi!
Chỉ cần đánh bại Diệp Viễn là tất nhiên hắn ra sẽ có tư cách thay thế Diệp Viễn và trở thành Thập Đại Thần Vương!
Cho nên hắn ta mới tới đây.
“Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi cản ta à?” Tào Vân Chi khinh thường nhìn thoáng qua Ngao Khiên, thản nhiên nói.
Một chưởng này quả nhiên là vô cùng quỷ dị, Ngao Khiên đúng là khó lòng phòng bị.
Nhưng bị một thằng nhóc xem thường như thế, Ngao Khiên vô cùng tức giận.
“Ngao gia liều mạng với ngươi!”
Ngao Khiên nghiến răng triển khai toàn bộ uy lực lãnh vực Thần Vương đánh về phía Tào Vân Chi.
Không ngờ, Tào Vân Chi chẳng thèm để tâm tới Ngao Khiên, khinh thường nói: “Vừa rồi ta đã tha chết cho ngươi, mà ngươi đã muốn chết thì Tào mỗ sẽ tiễn ngươi một đoạn đường vậy!”
Dứt lời, một chưởng đầy quỷ dị của Tào Vân Chi lại xuất hiện!
Con ngươi Ngao Khiên đột nhiên co rút lại, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm lóe lên trong đầu.
Một chưởng này chắc chắn là sẽ lấy mạng hắn ta!
Muốn tránh, nhưng một chưởng này của Tào Vân Chi lại như bóng với hình, không thể tránh được!
“Chẳng lẽ sẽ kết thúc như thế này à?” Ngao Khiên bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Hắn ta cũng không ngờ sau khi lại nhìn thấy ánh mặt trời, thực lực của võ giả Thần Vực đã mạnh tới mức này.
Chọn bừa một người ra thì mình cũng không phải là đối thủ.
Xem ra hai vạn năm này đúng là đã kéo dài rất lâu!
Tào Vân Chi nhìn vẻ mặt không cam lòng của Ngao Khiên thì vẫn không có ý định sẽ thu tay lại!
Giết người lập uy, đây chính là suy nghĩ lúc này của hắn ta!
Nhưng, đúng lúc này, một cỗ sát khí chợt khóa chặt hắn ta.
Tào Vân Chi ý thức được nguy hiểm cận kề thì vẻ mặt biến sắc, nhanh chóng lùi lại.
Lúc nhìn qua, bên cạnh Ngao Khiên đã có thêm một người thanh niên.
Người thanh niên kia đang nhìn hắn ta, sát khí ẩn ẩn hiện hiện.
Nhìn thấy Diệp Viễn, Tào Vân Chi sững sờ, một sự ảo não xấu hổ chợt xông lên đầu hắn ta.
Hắn ta thế mà lại bị một thanh niên Đạo Huyền tầng tám dọa lui!
Diệp Viễn nhíu mày nhìn Ngao Khiên, bỗng bắn ra một tia điện và điểm lên người hắn ta.
“Phụt!”
Ngao Khiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên hồng hào hơn nhiều.
“Chưởng pháp thật ác độc, là hắn đả thương ngươi à?” Diệp Viễn hỏi.
Ngao Khiên khẽ gật đầu, sau đó khom người hành lễ với Diệp Viễn.
Nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, Tào Vân Chi biến sắc.
Chưởng pháp của hắn ta chẳng những vô cùng huyền ảo mà còn chứa ám kình, đả thương người trong vô hình.
Hắn ta tìm hiểu hơn một ngàn năm mới nghiên cứu được pháp tắc thần đạo này.
Không ngờ, Diệp Viễn chẳng những chỉ mới liếc mắt một cái đã nhận ra mà còn dễ dàng hóa giải được.
“Tiểu tử, ngươi là ai? Dám nhúng tay vào việc của Tào mỗ!” Tào Vân Chi nhìn Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Ngươi thậm chí còn không nhận ra ta mà còn dám tới khiêu chiến ta à? Đúng là không biết sợ là gì!” Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
Tào Vân Chi biến sắc, kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Diệp Viễn? Ta nghe nói ngươi chỉ Đạo Huyền tầng bảy, không ngờ mới đó mà đã đột phá rồi!”
Diệp Viễn không để ý tới vẻ kinh ngạc của hắn ta, trầm giọng nói: “Cút! Thừa dịp trước khi ta đổi ý!”
Tào Vân Chi này rõ ràng là người nhận được truyền thừa thần đạo, Ma tộc có nguy cơ sắp đột phá, dạng người như hắn ta cũng có thể coi là nhân tài.
Cho nên mặc dù đã động sát khí nhưng Diệp Viễn vẫn không ra tay giết người.
Tào Vân Chi nghe thấy thế thì lập tức vui vẻ.
Mặc dù hắn ta xuất thế chưa được bao lâu, nhưng cũng không phải một đứa con nít, làm sao có thể bị một câu nói của Diệp Viễn dọa lui chứ?
“Ha ha ha, tiểu tử, ta thừa nhận đúng là ngươi hơi khác. Nhưng ngươi không đủ tư cách ghi tên vào Thập Đại Thần Vương! Một Đạo Huyền tầng tám mà cũng đòi ghi tên vào Thập Đại Thần Vương, đúng là trò hề!” Tào Vân Chi chợt cười to.
Lời của Tào Vân Chi khiến những thiên tài kia cười ầm lên.
“Ha ha, đúng vậy, Đạo Huyền tầng tám, ngay cả Thần Vương cũng không với tới mà lại dám xưng là Thập Đại Thần Vương, đúng là vô liêm sỉ.”
“Chỉ là một Đạo Huyền tầng tám mà cũng dám uy hiếp Tào huynh, đúng là điếc không sợ súng!”
“Ta đã nói rồi mà, tiểu tử này chỉ là hư danh mà thôi! Một Đạo Huyền tầng tám, dù có mạnh thì cũng có thể mạnh đến mức nào chứ?”
...
Diệp Viễn không thèm để ý tới những lời châm biếm này mà chỉ thản nhiên nhìn Tào Vân Chi rồi chợt nói: “Bản thiếu đã cho ngươi cơ hội rồi!”
“Cho...”
Tào Vân Chi chỉ kịp nói một chữ, Diệp Viễn đã biến mất.
Hồi chuông cảnh báo vang lên!
Nhưng đã không kịp!
“A!”
Một tiếng hét đầy thảm thiết vang lên, cổ tay của Tào Vân Chi bị đứt lìa!
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Tào Vân Chi nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn là Ngao Khiên không sao, nếu không thì không đơn giản chỉ là một cái tay thôi đâu.”
Tào Vân Chi đau đớn tới mức mồ hôi ứa ra, máu tươi chỗ cổ tay điên cuồng phun ra.
Cổ tay của hắn ta bị thần khí chém đứt nên không thể dễ dàng cầm máu được.
“Còn các ngươi, muốn khiêu chiến ta thì cũng được thôi. Nhưng phải nhận thức về cái chết cho tốt đấy!”
Diệp Viễn quét mắt tới đám thiên tài.
Một đám thiên tài vừa chế giễu ầm ĩ lúc này lại im như hến.
Vừa nãy, không một ai trong bọn hắn nhìn thấy Diệp Viễn xuất thủ như thế nào.
Chỉ trong chớp mắt mà bàn tay Tào Vân Chi đã bị cắt lìa!
Thủ đoạn này đúng là khủng khiếp.
Phải biết rằng, vừa rồi Tào Vân Chi chỉ cần dùng một chưởng đã đánh Hư Huyền đỉnh phong Ngao Khiên trọng thương.