“Đùa nhau đấy à, Cơ Thanh Vân thật sự trở thành Thập Đại Thần Vương rồi? Hơn nữa lại còn xếp hạng sáu nữa!”
“Thiên Cơ Tháp làm cái gì vậy? Ấp ủ hai ngàn năm, lại làm ra một thứ đồ chơi rách nát như vậy sao?”
“Chỉ dựa vào việc diệt một cái tông môn hết thời là có thể bước vào hàng ngũ Thập Đại Thần Vương à? Từ khi nào mà Thập Đại Thần Vương lại không đáng giá tiền như vậy?”
“Thực lực Cơ Thanh Vân mạnh là không sai, nhưng nếu nói hắn có thể xếp hạng sáu, có thế nào ta cũng không phục!”
Thập Đại Thần Vương mới cuối cùng đã ra lò nóng hổi, nhưng lại gây ra tranh luận rất lớn.
Thập Đại Thần Vương của lần trước, theo thứ tự là: Định Thiên Thần Vương Gia Cát Thanh Hư, Linh Chá Thần Vương Đằng Quân, Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong, Hồn Vũ Thần Vương Chung Tử Kỳ, Hắc Ám Thần Vương Tư Không Thương, Thiên Thư Thần Vương Tống Thu Vũ, Nhất Huyền Thần Vương Lý Thiên Dương, Huyền Phong Thần Vương Ông Nhất Phàm, Vô Cự Thần Vương Dịch Hành và Thiết Thương Thần Vương Vương Hoán Châu.
Thập Đại Thần Vương này xưa nay được coi là mạnh nhất Nhân tộc!
Hai ngàn năm qua, quan niệm này đã ngấm sâu vào lòng người.
Nếu người nào đó trong bọn họ bị thay thế, thế nhân gần như không thể tiếp thu.
Mà một kỳ Thập Đại Thần Vương mới này, ngoài năm vị trước vững như Thái sơn thì năm vị trí sau có thay đổi rất lớn.
Kết quả này lập tức bị nghi ngờ!
Thập Đại Thần Vương mới, hạng sáu Lăng Thiên Thần Vương Diệp Viễn, hạng bảy Thiên Thư Thần Vương Tống Thu Vũ, hạng tám Vô Cự Thần Vương Dịch Hành, hạng chín Huyền Phong Thần Vương Ông Nhất Phàm, hạng mười Tử Cực Thần Vương Đoạn Chính Tiêu!
Thập Đại Thần Vương, thế mà lại có hai người bị đẩy ra ngoài!
Thiên Cơ Tháp tuyên bố có người mới gia nhập, mọi người đều cho rằng chỉ có một người.
Ai cũng không nghĩ tới, thế nhưng thoắt cái đã đổi đi hai người!
Nếu nói Tử Cực Thần Vương Đoạn Chính Tiêu trở thành Thần Vương thứ mười, mọi người còn có thể tiếp thu.
Diệp Viễn một hơi lên tới vị trí thứ sáu, đây là chuyện dù có thế nào mọi người cũng không chấp nhận được.
Hơn nữa phong hào của Diệp Viễn lại khác hẳn những người kia.
Phong hào “Lăng Thiên” này thậm chí còn khí phách hơn cả “Định Thiên” !
Phong hào không phong lung tung được đâu.
Phong hào của Thập Đại Thần Vương, hoặc là lĩnh vực sở tường, hoặc là nhận được truyền thừa, hoặc là… Chính là thực lực tổng hợp rất mạnh!
Mà phong hào Định Thiên Thần Vương là bởi vì tổng hợp thực lực của hắn cực kỳ mạnh.
Nhưng phong hào của Diệp Viễn lại là “Lăng Thiên”, thực sự khiến người ta không hiểu được gì.
Hơn nữa xếp hạng hắn lại có thể nhảy vọt qua Thiên Thư Thần Vương, điều này làm cho mọi người càng thêm không thể hiểu nổi.
Đương nhiên, trừ bỏ Diệp Viễn, thực lực của Tử Cực Thần Vương Đoạn Chính Tiêu mới xuất hiện cũng khiến mọi người hết sức tò mò.
Trước đó, hoàn toàn chưa từng nghe ai nói tới nhân vật như vậy.
Nhưng nếu hắn ta có thể đẩy rớt Nhất Huyền Thần Vương và Thiết Thương Thần Vương, chắc chắn thực lực không thể khinh thường.
Nhưng thật ra thực lực của Vô Cự Thần Vương hình như đã có đột phá không nhỏ, thế mà lại có thể vượt lên Huyền Phong Thần Vương, đứng ở vị trí thứ tám.
Lúc này, trong Thiên Cơ Tháp ở Thánh Thành đang nghênh đón một vị khách quý — Định Thiên Thần Vương Gia Cát Thanh Hư!
Cách một tấm mành màu đen, Định Thiên Thần Vương nói với người bên trong: “Lần này quý tháp tuyên bố Thập Đại Thần Vương, có phải là thiếu suy xét hay không? Bổn tọa đã giao thủ với Diệp Viễn kia, căn bản chính là một kẻ không ra gì! Chỉ dựa vào hắn cũng có thể tiến vào Thập Đại Thần Vương sao?”
Giọng điệu của Định Thiên Thần Vương tuy rằng có chút phẫn nộ nhưng vẫn duy trì khắc chế như cũ.
Lão ta biết, cường giả thân bí đằng sau tấm màn đen kia, ngay cả lão ta cũng đoán không ra.
Bên trong Thánh Thành này, Gia Cát Thanh Hư có thể nói là tất cả đều ở trong khống chế của lão ta.
Duy độc chỉ có Thiên Cơ Tháp này là cái gai trong lòng lão.
Nói tới hơn hai ngàn năm trước, Thiên Cơ Tháp xuất hiện cực kỳ cường thế!
Khi đó Gia Cát Thanh Hư còn chưa có phong hào “Định Thiên” này, cũng không có thâm trầm như biển như ngày hôm nay.
Khi đó, lão ta vẫn còn khí phách hăng hái, đối với tổ chức thần bí ngang tàng xuất hiện này đương nhiên là chẳng thèm ngó tới.
Nhưng mà, ngay cả mặt của cường giả thần bí kia lão ta cũng chưa nhìn thấy thì đã bại lui rồi.
Đối với lão nhân thần bí phía sau màn chưa bao giờ gặp mặt kia, Định Thiên Thần Vương kiêng kỵ vô cùng.
Thế nhưng, hiện giờ đã hai ngàn năm qua đi, thực lực của lão ta cũng đã xưa đâu bằng nay.
Phía sau tấm màn đen truyền đến một giọng nói khàn khàn già nua: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.”
Định Thiên Thần Vương cau mày lại, rõ ràng rất không vừa lòng với đáp án này.
Từ lúc Diệp Viễn rời khỏi Thánh Thành mới được bao lâu chứ?
Thực lực của Diệp Viễn đã tiến bộ đến trình độ như vậy rồi sao?
Như vậy, lão ta khổ tu nhiều năm như vậy được coi là gì chứ?
“Vậy… phong hào ‘Lăng Thiên’ kia là có ý gì?” Định Thiên Thần Vương lại hỏi.
Im lặng một lát, sau tấm màn đen lại truyền đến âm thanh lần nữa: “Thiên cơ, không thể tiết lộ! Rất nhanh ngươi sẽ hiểu thôi.”
Định Thiên Thần Vương hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Hừ! Các hạ vẫn giả thần giả quỷ trước sau như một!”
Đối phương trầm mặc, nhất thời có chút tẻ ngắt.
Định Thiên Thần Vương hơi lúng túng, nhíu mày nói: “Ta hy vọng Thiên Cơ Tháp xóa tên Diệp Viễn khỏi Thập Đại Thần Vương, nếu làm thế, Thánh Thành có thể trả giá cao tương ứng!”
“Thiên cơ chính là thiên cơ, không thể sửa đổi!” Giọng nói già nua lại cất lên, không cho Định Thiên Thần Vương chút mặt mũi nào.
Đối với việc Diệp Viễn trúng cử, Gia Cát Thanh Hư cực kỳ khó chịu.
Diệp Viễn suýt nữa đã dùng sức một mình mà diệt toàn bộ đạo thống của Thánh Thành.
Tuy rằng những người đó đều chỉ như con kiến đối với Gia Cát Thanh Hư, nhưng cái mặt này là bị vả bôm bốp.
Cho nên, vừa nghe nói Diệp Viễn thế nhưng trở thành Thập Đại Thần Vương, Gia Cát Thanh Hư rất bực bội.
Định Thiên Thần Vương, chung quy không phải kẻ dễ tính.
Thấy đối phương không nể nang chút nào, cuối cùng vẫn phải nổi giận.
“Hừ! Các hạ mở Thiên Cơ Tháp ở Thánh Thành ta, lại một chút mặt mũi này cũng không cho! Hôm nay bổn tọa lại muốn nhìn xem lư sơn chân diện mục của ngươi rốt cuộc là gì!”
Gia Cát Thanh Hư gầm lên một tiếng, Phạn Thiên Tâm Kinh đã bắt đầu vận chuyển, chộp về phía tấm màn đen.
“Xoẹt…”
Ngay khi Gia Cát Thanh Hư bắt được tấm màn đen, một tia sáng nhạt màu bắn ra, đẩy Gia Cát Thanh Hư bắn về chỗ cũ!
“Không tiễn.”
Phía sau tấm màn đen, giọng nói già nua kia vang lên lần nữa, không nhanh không chậm, không giận tự uy!
Gia Cát Thanh Hư hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Bàn tay giấu trong ống tay áo của lão ta đã chết lặng.
Gia Cát Thanh Hư không ngờ được, đã hai ngàn năm qua đi, bản thân vẫn không thấy được cả mặt đối phương!
…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!