“Đại tư tế, vậy... ngài nói xem Diệp đại sư sẽ suy diễn tới mức độ nào? Ngài ấy... ngài ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Sa Nhất lo lắng hỏi.
“Sao lại thế được? Luyện dược sư suy diễn đan phương dĩ nhiên sẽ liệu sức mà làm! Thật sự đẩy mình tới chỗ chết thì không phải ngu xuẩn cũng là vạn bất đắc dĩ. Cực hạn của Diệp Viễn là bao nhiêu ta cũng khó nói. Nhưng ta đoán chắc hắn có hi vọng suy diễn được tới ba mươi phần trăm, nhỉ?” Lê suy nghĩ một chút, hơi không xác định trả lời.
Sa Nhất nghe vậy không khỏi thất vọng nói: “Chỉ có ba mươi phần trăm thôi sao? Vậy... e là không dễ luyện chế được Tử Hư Khí Linh Đan đâu!”
Lê nghe thế thì giận dữ quát: “Đồ ngu xuẩn nhà ngươi! Tử Hư Khí Linh Đan chính là đan phương do cường giả thần đạo để lại, có thể suy diễn tới ba mươi phần trăm đã là nghịch thiên rồi!”
Sa Nhất không dám mạnh miệng, chỉ lầm bầm: “Ta… chẳng phải ta chỉ lo lắng Diệp đại sư không luyện chế được đan dược sao? Thiếu chủ còn đang chờ đan dược cứu mạng đấy!”
Lê cũng tỉnh táo lại, thở dài nói: “Có luyện chế được hay không thì phải xem tạo hóa rồi! Theo ta thấy nếu ngay cả Diệp Viễn cũng không luyện chế nổi Tử Hư Khí Linh Đan thì e là trên đời này không ai có thể làm được nữa.”
Những ngày qua đi theo Diệp Viễn làm chân sai vặt, ông ta đã học được không ít thứ.
Học thức uyên bác của Diệp Viễn về mặt đan đạo khiến Lê cảm thấy bản thân không thể sánh bằng...
Dù Lê được xưng là một trong những luyện dược sư mạnh nhất Hải tộc, nhưng khi so với Diệp Viễn thì chỉ như đom đóm so với trăng thanh.
Hai người còn đang cảm thán, cánh cửa của Bích U Các sau lưng “kẹt” một tiếng mở ra.
Diệp Viễn bình tĩnh bước ra ngoài.
“Xin lỗi, khiến các ngươi đợi lâu rồi. Suy diễn Tử Hư Khí Linh Đan khiến ta tiêu hao tâm lực quá lớn, ngủ một mạch mất ba ngày ba đêm.” Diệp Viễn áy náy nói.
Trên thực tế, hắn đã suy diễn xong từ ba ngày trước rồi.
Nhưng đúng như lời Lê nói, suy diễn đan phương quá mất công mất sức, thể nên ngủ một phát là liền ba ngày ba đêm.
Vẻ mặt Lê như gặp phải quỷ, kinh ngạc nói: “Ngươi nghỉ có ba ngày là xong rồi hả? Trước đây ta suy diễn có một phần vạn cũng phải nghỉ suốt mười ngày mới hòa hoãn lại được!”
Nói thật, Diệp Viễn nói cần bế quan mười ngày, ông ta không trông mong gì mười ngày sau hắn sẽ ra.
Diệp Viễn cười nói: “Ừ, cũng khôi phục gần hết rồi.”
Lê dúi lại gần hỏi: “Vậy bảy ngày... ngươi suy diễn được bao nhiêu?”
“Bao nhiêu à? Đương nhiên là suy diễn toàn bộ rồi! Suy diễn toàn bộ cũng không thể đảm bảo có thể luyện chế ra được đan dược thành phẩm, suy diễn không hoàn chỉnh còn có ý nghĩa gì?” Diệp Viễn hỏi ngược lại.
Lê há hốc miệng muốn nói chuyện nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Toàn bộ là sao?
Một trăm phần trăm à?
Đây... là chuyện con người có thể làm ra ư?
Chắc chắn tên này chỉ đang khoác lác thôi!
Ông ta hoàn toàn chịu phục thuật luyện dược của Diệp Viễn.
Nhưng nếu nói Diệp Viễn suy diễn toàn bộ đan phương này trong vòng bảy ngày, có đánh chết ông ta cũng không tin!
Dĩ nhiên ông ta hoàn toàn không biết, chẳng những tâm cảnh của Diệp Viễn đã đến đại viên mãn, khả năng tính toán vượt xa người thường, mà về mặt đan đạo còn lĩnh ngộ được pháp tắc thần đạo.
Tuy suy diễn có khó khăn nhưng vẫn không làm khó được Diệp Viễn.
“Được rồi, bắt đầu luyện đan đi. Ha, rất lâu rồi không thấy nhiệt huyết sôi trào thế này! Tử Hư Khí Linh Đan này đủ đô đấy!” Diệp Viễn cực kỳ hưng phấn nói.
Đối với hắn, đan dược Huyền giai bình thường đã không đủ trình độ để lọt vào mắt xanh nữa rồi.
Dựa vào thực lực đan đạo của hắn bây giờ, luyện chế đan dược Huyền giai không còn quá phiền phức nữa.
Nhưng Tử Hư Khí Linh Đan lại không như vậy!
Loại đan dược này đã thành công đánh thức cơn cuồng luyện đan từ sâu trong đáy lòng Diệp Viễn.
...
Bích U Các vốn là nơi chuẩn bị cho Diệp Viễn luyện đan, lúc này trong đại điện Bích U Các đã đứng chật kín các cường giả tộc Giao Nhân.
Trên đại điện còn có một giao nhân trẻ tuổi nằm ngang, đó chính là Tầm thiếu chủ.
Về phần những người đến hóng hớt kia, Diệp Viễn cũng chẳng có ý kiến gì nhiều.
Đối với hắn, một khi tiến vào trạng thái luyện đan thì sẽ nhập tâm một trăm phần trăm, không cần đuổi tất cả mọi người đi mới giữ được trạng thái yên tĩnh như những người khác.
Đồng cực kỳ vui mừng với Diệp Viễn do Sa Nhất tìm tới.
Nhưng khi đến lúc thật sự luyện đan, hắn ta lại thấy chần chừ không yên.
Đã không hề nghi ngờ về thực lực của Diệp Viễn rồi, nhưng thân là vương thượng, hắn ta biết rõ chỗ đáng sợ của Tử Hư Khí Linh Đan này.
Kể từ sau khi bị thương, Tầm vẫn luôn hôn mê bất tỉnh tới tận bây giờ.
Thương thế của đứa nhỏ này đã không thể chịu đựng được thời gian để tìm thêm một phần linh dược nữa.
Nếu Diệp Viễn luyện chế thất bại, thứ chờ đợi Tầm chỉ có tử vong.
“Đại tư tế, theo ngươi... tỷ lệ thành công của Diệp đại sư là bao nhiêu?” Đồng không nhịn được hỏi.
Lê trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn phải lắc đầu: “Vương thượng, không phải là ta nói đỡ cho Diệp Viễn, nhưng chỉ hai lần mà muốn thành công luyện chế Tử Hư Khí Linh Đan thì quả thật là quá mức làm khó hắn rồi! Dù hắn nói là đã suy diễn toàn bộ đan phương nhưng suy diễn và luyện chế là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hoặc giả hắn có suy diễn được toàn bộ đan phương thật nhưng muốn thành công luyện chế trong hai lần là gần như không thể!”
Nghe Lê nói vậy, lòng Đồng không khỏi chùng xuống.
“Chẳng lẽ... vận mệnh của Tầm Nhi đã định là vậy rồi sao? Nếu Tầm Nhi có mệnh hệ gì, bổn vương có liều cái mạng già này cũng phải bắt tộc Hắc Sa trả giá đại giới!” Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
Lê nhìn hắn ta một cái, nói: “Vương thượng đừng bi quan quá như thế, chưa chắc Tầm Nhi đã không có chút hi vọng nào. Khả năng đan đạo của Diệp Viễn đã được bổn tọa hoàn toàn bái phục! Nếu trên đời này có người luyện chế ra được Tử Hư Khí Linh Đan thì ngoài hắn ra sẽ không còn ai khác! Tuy chỉ có hai lần cơ hội nhưng ta nghĩ, dựa vào thực lực của hắn có lẽ sẽ có hi vọng luyện chế ra Tử Hư Khí Linh Đan tàn thứ phẩm! Nếu may mắn còn có thể là hạ phẩm nữa!”
Hai mắt Đồng sáng lên. “Thật không?”
Lê gật đầu. “Thật, đổi thành ta chắc chắc luyện không ra, nhưng là hắn thì chắc chắn có hy vọng! Chẳng qua nếu là tàn thứ phẩm thì Tầm Nhi muốn khôi phục thực lực e là phải tốn nhiều công sức đấy.”
Càng về sau, Lê cũng thở dài.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Viễn đã bắt đầu luyện chế.
Diệp Viễn trực tiếp mở Cửu Tinh Ngự Thiên Thuật và Cửu Tinh Trận Đồ ra, che khắp bầu trời!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều bị rúng động.
Nhất là Lê, thậm chí còn kích động lên.