“Sa Nhất, ngươi làm chuyện này khá ổn! Cho ngươi tới đảo Cửu Phượng đúng là một quyết định sáng suốt! Bổn vương cực kỳ hài lòng với Diệp đại sư này!”
Thấy được thực lực của Diệp Viễn, chân mày nhíu chặt của Đồng cuối cùng cũng giãn ra.
Nhưng hắn ta lại nghe nói hai ngày nay Đại tư tế vẫn luôn quay vòng vòng bên cạnh Diệp Viễn như kẻ hầu, chỉ thiếu mỗi nước gào lên hai tiếng sư phụ.
Sa Nhất nghe vậy thì thật thà cười một tiếng nói: “Vương thượng quá khen! Còn... Tử Hư Khí Linh Đan còn chưa luyện thành, Sa Nhất không dám tranh công.”
Đối với Sa Nhất, Đồng hài lòng cả trăm lần.
Thấy Sa Nhất thế mà còn khiêm tốn như vậy, hắn ta lại càng thấy thuận mắt hơn.
“Ừ, nếu lần này Tầm Nhi có thể phục hồi như cũ, ta sẽ thưởng cho ngươi được tiến vào Tổ địa, lĩnh ngộ văn tự Thần Minh!” Đồng cực kỳ vui mừng nói.
Sa Nhất nghe vậy, trong lòng không nhịn được nhảy nhót tưng bừng.
Với tộc đàn cường đại giống như tộc Giao Nhân, tổ tiên bọn họ cũng có cường giả thần đạo, truyền thừa được bảo tồn vô cùng đầy đủ.
Nhưng loại truyền thừa này không thể tiêu xài hoang phí được.
Mỗi lần tiến vào tổ địa, số người cực kỳ hạn chế.
Dựa vào thực lực của Sa Nhất hiện giờ hoàn toàn không đủ để tiến vào tổ địa.
Nhưng vì lần này hắn ta tìm được Diệp Viễn, nhận được sự bằng lòng của Đồng, thế mà lại đạt được phần thưởng tiến vào tổ địa.
Điều này sao có thể không khiến hắn ta mừng rỡ như điên?
“Đa... đa tạ vương thượng!” Sa Nhất kích động nói.
Từng tộc nhân đều hâm mộ không thôi mà nhìn Sa Nhất, thầm nghĩ tên này thật quá may mắn.
Đồng phẩy tay một cái nói: “Đã đưa đan phương cho Diệp đại sư chưa?”
Sa Nhất đáp: “Đã đưa tới rồi, ngài ấy nói bắt đầu từ ngày mai sẽ suy diễn đan phương, bế quan mười ngày. Trong mười ngày này bất cứ ai cũng không được phép tới quấy rầy!”
Đồng gật đầu nói: “Được! Ngày mai ngươi dẫn hắn tới Bích U Các bế quan, sau đó tự mình canh giữ ở đó. Trong vòng mười ngày dù là ai cũng không được làm phiền tới hắn!”
“Vâng, thưa vương thượng!” Sa Nhất nhận lệnh rời đi.
...
Đối với Diệp Viễn, luyện chế một loại đan dược chưa từng luyện chế lần nào cũng giống như một dạng khiêu chiến.
Tử Hư Khí Linh Đan lại không phải là đan dược Huyền giai bình thường, mức độ khó khăn khi luyện chế khá cao.
Trong lòng hắn đương nhiên biết rõ điểm này.
Lê cũng coi như là miễn cưỡng chạm tới cánh cửa Đan Đế đỉnh phong, nhưng bằng thực lực của ông ta thì ngay cả năm phần cũng không chắc chắn được.
Nếu không phải vậy thì Đồng cũng không tuyệt vọng đến thế.
Nội đan bị phá hủy cũng tương đương với đan điền của võ giả nhân loại bị vỡ, về cơ bản đã chẳng khác nào phế nhân.
Thế nhưng Tử Hư Khí Linh Đan chẳng những có thể chữa trị nội đan mà còn có thể khôi phục một nửa thực lực của yêu tộc!
Một nửa còn lại chỉ cần bỏ ra thời gian trăm năm là có thể tu luyện lại như cũ.
Dĩ nhiên đây chỉ là dược hiệu của Tử Hư Khí Linh Đan thượng phẩm.
Còn về cực phẩm, thậm chí siêu phẩm, tộc Giao Nhân vốn chẳng dám mơ mộng hão huyền.
Dù sao trên đời cũng chẳng còn được mấy người có thể luyện chế ra loại đan dược ít gặp tới cùng cực, thậm chí còn cực khó này.
Thượng phẩm đã là trạng thái lý tưởng nhất rồi.
“Luyện dược sư sáng chế ra Tử Hư Khí Linh Đan thật là kỳ tài! Những linh dược cần cho đan dược này không nghịch thiên là mấy nhưng lại có thể phát huy ra công hiệu ngang ngược như thế! Đan phương này cho ta ích lợi không nhỏ đâu! Có thể vận dụng đan dược Huyền giai đến mức độ xuất thần nhập hóa như vậy, không phải cường giả thần đạo là không thể! Quả đúng là đan đạo không có bến bờ!”
Nghiên cứu đan phương một lần xong, Diệp Viễn phải ca tụng không dứt đối với Tử Hư Khí Linh Đan này.
Đan phương này có cấu tứ cực kỳ tinh xảo, ngay cả Diệp Viễn cũng không sánh nổi.
Trên đời này, đan phương mà cả hắn cũng không theo kịp chắc chắn là xuất phát từ trong tay cường giả thần đạo.
“Ha, nếu không nhờ lĩnh ngộ Thần Hồn Dược Điển mà muốn luyện chế đan dược này sợ đúng là không dễ dàng gì. Chỉ có thể nói Sa Tầm này gặp may rồi.” Diệp Viễn cứ thế mà cười.
Cảm thán một thôi một hồi, Diệp Viễn bắt đầu chính thức suy diễn đan phương.
Những linh dược cần thiết cho đan dược Huyền giai không phải là cải trắng.
Dù cho Diệp Viễn có vơ vét hết cả Vạn Cổ Dược Viên cũng chỉ mới có được một phần dược liệu.
Dựa theo phân lượng dược liệu trong đan phương này, miễn cưỡng cũng có thể luyện chế được hai lần.
Nhưng hai lần luyện chế là một thử thách khổng lồ đối với một luyện dược sư.
Hồn lực của Diệp Viễn dần dần tản ra, thức hải chuyển động với tốc độ cao, tính toán từng chi tiết trong quá trình luyện chế đan dược.
Lúc này Diệp Viễn bị một vầng ánh sáng màu vàng bao quanh, đây chính là lực lượng pháp tắc thần đạo huyền ảo khó lường!
Đối với đan phương lần đầu luyện chế, suy diễn là công việc quan trọng hàng đầu.
Tỷ lệ luyện chế thành công có quan hệ trực tiếp tới việc suy diễn có thành công hay không.
Tuy nhiên đó không phải việc đơn giản nhất!
Quá trình luyện chế đan dược Huyền giai có thể nói là thay đổi trong nháy mắt.
Muốn suy diễn đầy đủ đan phương cần phải trải qua tính toán như thiên văn.
Luyện dược sư tầm thường chỉ cần tính toán phân lượng đã đủ để điên luôn rồi.
Thậm chí có một vài luyện dược sư đỉnh cấp vì cường ngạnh suy diễn đan phương mà biến thành ngu ngốc!
Ví dụ như vậy không phải là không có!
Tử Hư Khí Linh Đan có thể coi là một trong những đan dược Huyền giai đỉnh cấp, số lượng tính toán của nó là không thể so sánh được.
Suy diễn càng kỹ, chân mày Diệp Viễn cũng càng nhíu chặt lại.
Quả nhiên đan phương do cường giả thần đạo sáng tạo ra không dễ suy diễn như vậy.
Nếu không phải Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được Thần Hồn Dược Điển, muốn suy diễn đan phương này e là sẽ không dễ dàng như vậy.
Thời gian trôi qua từng giây phút một, Diệp Viễn đã hoàn toàn chìm vào trong đan phương, trong lòng không nghĩ tới thứ gì khác nữa.
Còn Sa Nhất ở ngoài cửa lại như kiến bò trong chảo nóng.
Diệp Viễn có luyện chế thành công hay không liên quan tới chuyện hắn ta có được cơ hội cảm ngộ văn tự Thần Minh.
Đối với hắn ta, cơ hội này cực kỳ quan trọng.
“Ta nói này, ngươi đừng có quay vòng vòng nữa được không! Lắc đi lắc lại, hoa hết cả mắt!” Lê tức giận nói.
Sa Nhất lúng túng cười đáp: “Đại tư tế, ta... chẳng phải là do khẩn trương sao? Đã là ngày thứ mười rồi, Diệp đại sư.... vẫn chưa đi ra!”
Lê trợn mắt lườm hắn ta một cái, nói: “Ngươi nghĩ suy diễn một đan phương giống như tu luyện công pháp à? Ta cho ngươi biết, nếu để ta toàn lực suy diễn Tử Hư Khí Linh Đan này ắt sẽ phải hộc máu mà chết!”
Sa Nhất nghe vậy thì kinh hãi, hắn ta thật sự không biết suy diễn một đan phương sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy.
“Kh... không phải chứ? Suy diễn một đan phương thôi mà, có nghiêm trọng vậy sao? Đại tư tế, chẳng phải ông cũng từng suy diễn đan phương này sao?" Sa Nhất hết hồn hỏi.
Lê cười khan “ha ha” hai tiếng, nói: “Ừ thì suy diễn, cùng là suy diễn nhưng không giống nhau! Cái loại suy diễn đó của ta chẳng qua chỉ là suy diễn tục tằng, ngay cả một phần vạn của suy diễn chân chính cũng không làm được! Nếu muốn dùng một phần dược liệu đã luyện chế thành công, coi như không suy diễn được một trăm phần trăm thì cũng phải tới chín chục! Tính toán theo trình độ đó đủ để khiến một tên Đan Đế cao cấp ộc máu chết tươi rồi! Ta mới chỉ suy diễn một phần vạn đã sắp hộc máu đấy!”