Ở bên ngoài, muốn tìm được linh dược và bảo vật có đẳng cấp như này, thật đúng là không dễ dàng.
Thế nhưng ở chỗ này, trên tay mọi người đều có thứ tốt, theo như nhu cầu, đem những thứ không cần đi trao đổi những thứ bản thân cần, thế này là lợi hại rồi.
"Sa Nhất, lần này ngươi tới, có mang theo thứ tốt gì không?" Diệp Viễn đột nhiên hỏi.
Khuôn mặt Sa Nhất kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, tộc Giao Nhân chúng ta có ngọc trai có lệ, là vật phẩm giao dịch được hoan nghênh nhất trong hội giao dịch đó."
Diệp Viễn nghe vậy hai mắt tỏa sáng nói: "Ngọc trai có lệ của Thương Hải Nguyệt Minh, một giọt lệ của ngọc trai có thể bằng trăm năm khổ tu! Ngươi có bao nhiêu ngọc trai có lệ?"
Ngọc trai có lệ này chính là một trong những vị thuốc trong chín vị chủ dược!
Diệp Viễn luôn tìm kiếm tung tích của ngọc trai có lệ, không ngờ, đúng là ở trong tay tộc Giao Nhân này.
Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Diệp Viễn, Sa Nhất nói: "Loại tốt nhất ta mang đến chỉ là loại năm mươi vạn năm, hơn nữa chỉ có một giọt."
Nghe thấy vậy, Diệp Viễn không khỏi lộ ra vẻ mặt thất vọng nói: "Ngọc trai có lệ một trăm vạn năm các ngươi có chứ? Không biết, tộc Giao Nhân các ngươi muốn vật gì vậy?"
Năm mươi vạn năm đã là vô giá, cực kỳ hiếm thấy.
Ngọc trai có lệ một trăm vạn năm, đó là một trân bảo có một không hai, mặc dù đặt ở giữa tộc Giao Nhân, chỉ sợ cũng là sự tồn tại vô cùng trân quý, nếu như bình thường sợ rằng không có cách nào tới lượt bọn họ.
Quả nhiên sắc mặt Sa Nhất thay đổi nói: "Cái này cũng không phải là Sa Nhất ta có thể làm chủ! Ngọc trai có lệ trăm vạn năm chỉ có tộc trưởng mới có tư cách mang đi đổi."
Diệp Viễn cười nói: "Phàm là đồ vật thì đều có giá cả, ngọc trai có lệ tuy trân quý, nhưng tộc Giao Nhân các ngươi luôn thiếu đồ, nếu không lần này ngươi cũng sẽ không tới đây giao dịch!"
Sa Nhất lộ vẻ trầm ngâm, mở miệng nói: "Thực ra lần này ta tới, là phụng mệnh của tộc trưởng, phải đổi lấy vài loại linh dược năm mươi vạn năm về. Chỉ là... Cho dù có đổi được thì luyện dược sư của hải tộc chúng ta cũng rất khó luyện chế ra đan dược thành phẩm."
Diệp Viễn vừa nghe liền nở nụ cười.
Chuyện luyện đan này còn không phải thế mạnh của hắn sao?
"Ngươi muốn luyện chế đan dược gì?"
Thấy Diệp Viễn lộ ra vẻ hứng thú, Sa Nhất kinh ngạc nói: "Đại nhân ngài còn biết luyện đan?"
"Nực cười! Nếu như đại nhân đây không biết luyện đan, thì cả Thần Vực này chẳng ai biết rồi!" Khương Thái Thương châm chọc nói.
Sa Nhất không để ý tới sự trào phúng của Khương Thái Thương, mà lại quan sát tỉ mỉ Diệp Viễn lần nữa, hiển nhiên là có chút không quá tin tưởng.
Thiên phú võ đạo của Diệp Viễn cao như vậy, tuổi còn trẻ có thể có thành tựu như thế này, dù cho là thiên tài đi nữa cũng cần khắc khổ tu luyện.
Thiên tài võ giả như vậy, sao có thể là luyện dược sư?
"Đại nhân, đan dược luyện chế cho thiếu tộc trưởng của chúng ta chính là yêu đan, hơn nữa còn là đan dược huyền giai!" Sa Nhất cẩn thận nói.
Diệp Viễn cười nói: "Cái này ngươi không cần phải để ý đến, ta chỉ hỏi ngươi, nếu như ta có linh dược, hơn nữa giúp các ngươi luyện chế ra đan dược, có thể đổi một giọt trăm vạn năm ngọc trai có lệ không?"
"Chuyện này… nếu như đại nhân thật sự thật có thể luyện chế, ta tin tưởng tộc trưởng sẽ đồng ý!" Sa Nhất suy nghĩ một chút nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Được, ngươi phái người về tộc xin chỉ thị của tộc trưởng, chuyện đan dược cứ để ta!"
Sa Nhất sững sờ nói: "Nhưng mà ngài còn chưa hỏi là luyện đan dược gì mà!"
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Đan dược gì đối với ta mà nói cũng giống nhau!"
Sa Nhất lảo đảo một cái suýt chút nữa té ngã xuống đất.
Từng gặp người ngông cuồng, nhưng chưa gặp ai ngông cuồng như vậy!
Lời khoác lác này lại có người dám nói ra!
Nếu như không phải một kiếm trước đó của Diệp Viễn dọa Sa Nhất sợ hãi, hiện tại hắn ta chắc chắn đã qua đó cắn Diệp Viễn một cái.
Có điều chuyện liên quan đến sống còn của thiếu tộc trưởng, Sa Nhất cũng không dám khinh thường, vẫn gọi người trở về bẩm báo với tộc trưởng.
Sa Nhất nói về chuyện linh dược một lần, sau khi Diệp Viễn nghe xong thì hơi kinh ngạc: "Thì ra là Tử Hư Khí Linh Đan, yêu đan này cũng không dễ luyện chế. Dù có là Đan Đế đứng đầu của yêu tộc, xác suất luyện được cũng là cực nhỏ, thiếu chủ các ngươi bị người ta phá vỡ nội đan, yêu nguyên tiêu tán à!"
Một câu nói, làm cho mắt cá của Sa Nhất trợn tròn xoe.
"Đại… đại nhân biết Tử Hư Khí Linh Đan sao?"
Không phải do Sa Nhất sợ hãi, mà Tử Hư Khí Linh Đan này là một loại đan dược từ thời thượng cổ, toàn bộ hải tộc cũng không có mấy tộc nhân có được đan phương này, mà tộc Giao Nhân là một trong số đó.
Có điều, có đan phương là một chuyện, có thể luyện chế hay không lại là một chuyện khác.
Tài nguyên của hải tộc vốn là cực kỳ thiếu thốn, luyện dược thuật không phát triển, muốn luyện chế được, khó như lên trời.
Chuyến này Sa Nhất tới để đổi linh dược, cũng chỉ là ôm tâm thái ngựa chết thành ngựa sống, trở về tìm luyện dược sư Hải tộc thử một chút.
Không ngờ, lại bị Diệp Viễn dùng một lời nói toạc ra!
Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Viễn, trực tiếp làm cho hắn ta hỏng mất.
"Biết thì biết, chẳng qua là bổn thiếu từng thấy trong điển tịch, nhưng không có đan phương cụ thể, bổn thiếu cũng chưa từng luyện qua." Diệp Viễn nhún vai một cái nói.
Trên điển tịch thượng cổ kia chỉ có giới thiệu về loại yêu đan này, nhưng cụ thể luyện chế như thế nào lại không có nói tỉ mỉ.
Nếu như là kiếp trước, Diệp Viễn thật sự không dám chắc chắn, nói nhất định có thể luyện chế được.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn ngày càng hiểu sâu về Thần Hồn Dược Điển, thực lực luyện đan đã không thể so sánh với kiếp trước nữa.
Cộng thêm trình độ dược lý cực kỳ vững chắc của Diệp Viễn, Diệp Viễn có lòng tin tuyệt đối có thể luyện chế được!
Nhìn thấy khuôn mặt cá khổ sở của Sa Nhất, Diệp Viễn cười nói: "Ngươi yên tâm, bổn thiếu ra tay, chắc chắn mạnh hơn so với luyện dược sư của hải tộc các ngươi! Ta thấy đan dược được bày trong hội giao dịch vô cùng quý hiếm, lát nữa ngươi theo ta đi xem."
Diệp Viễn từ bên cạnh hắn ta đi qua, Sa Nhất mới phát hiện, những người khác đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu mà nhìn hắn ta.
Khương Thái Thương tới bên cạnh hắn ta vỗ đầu cá của hắn ta, than thở: "Kẻ ngu si, không phải ai cũng có thể mời đại nhân luyện đan được đâu."
Ngao Khiên cũng từ bên cạnh hắn ta đi qua mắng: "Ngu xuẩn, lại đi hoài nghi thực lực của đại nhân!"
Đàm lão nhìn hắn ta một cái, thương hại nói: "Lão đệ, ánh mắt này của ngươi quả là quá kém!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!