"Cơ lão đệ, đã lâu không gặp, sao lại đi vội vàng thế?"
Định Thiên Thần Vương phe phẩy chiếc quạt, cử chỉ nhẹ nhàng, dáng vẻ như một vị công tử.
Thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng thực ra, hắn là người đàn ông nguy hiểm nhất Thần Vực này.
Diệp Viễn cau mày lại, đã nhiều năm không gặp, thực lực của Gia Cát Thanh Hư trở nên thâm sâu khó lường, đây cũng không phải là điềm tốt gì!
Lần trước gặp mặt với Gia Cát Thanh Hư đã là hàng trăm năm về trước rồi.
Lúc đó Gia Cát Thanh Hư đã tạo cho Diệp Viễn một cảm giác áp bức, nhưng cũng không mạnh như bây giờ.
Xem ra khoảng thời gian hai mươi năm này, đã tiến bộ hơn không chỉ có một mình Diệp Viễn hắn!
"Gia Cát Thanh Hư, bớt tỏ vẻ đi! Nói như kiểu bổn thiếu đây quen thuộc với ngươi lắm ấy." Diệp Viễn hờ hững nói.
Nếu đã không chạy thoát được, vậy chỉ còn cách đánh một trận thôi.
Nếu như là đối đầu trực diện, Diệp Viễn cũng không phải là đối thủ của Nam Cung Tử Phong và Vân Tiêu, lại càng không nói đến người được mệnh danh là đứng đầu Thần Vực như Gia Cát Thanh Hư.
Diệp Viễn không ngờ tới, tốc độ của Gia Cát Thanh Hư lại nhanh như vậy, chỉ cần nửa canh giờ đã ngăn được hắn lại.
Phải biết rằng, với cước trình bây giờ của hắn, cho dù cả Nam Cung Tử Phong cũng không đuổi theo được.
Gia Cát Thanh Hư có thể đuổi kịp thì cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng mà với tốc độ như vậy, khó tránh khỏi có chút bất thường.
Gia Cát Thanh Hư nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Được rồi, nếu đã như vậy, chuyện hôm nay ngươi tàn sát Thánh Thành phải giải quyết như thế nào?"
Định Thiên Thần Vương nhàn nhạt nói, cũng không có trộn lẫn chút tức giận nào.
Nhưng mà lời nói của lão ta, tuy không chứa tức giận nhưng vẫn đầy uy lực.
"Hừ, đừng có mà giả vờ giả vĩnh thế được không? Muốn văn tự Thần Minh thì ngươi cứ nói thẳng ra, những người đó đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ là sự sống của mấy con kiến mà thôi, ngươi đừng có nói với ta là ngươi thương hại bọn họ nên mới đuổi theo ta đấy!" Diệp Viễn cười lạnh nói.
Gia Cát Thanh Hư nhếch miệng, cười nhạt nói: "Ha ha, người khôn thì không nói dài dòng, đưa văn tự Thần Minh ra đây, ta sẽ cho ngươi thống khoái!"
Hai từ "Thống khoái" vừa nói ra, một nguồn lực lúc ẩn lúc hiện tỏa ra khắp nơi.
Trong nháy mắt Diệp Viễn đã cảm giác được, toàn bộ thiên địa đều đè nén về phía mình.
Pháp tắc thần đạo tràn ra khắp nơi, luồng uy áp ngập ra bên ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Định Thiên Thần Vương hơi nheo mắt, lộ ra chút vui vẻ.
"Xem ra, ngươi thân là người đứng đầu thế hệ này của Vũ Hồn Tông, trình độ vô sỉ này thực sự xứng là người đứng đầu!"
Gia Cát Thanh Hư lại không hề nổi nóng, thản nhiên nói: "Nếu như ngươi đã biết rồi, chắc không cần bổn tọa nói nhiều nữa. Là ngươi muốn tự mình giao ra hay là để bổn tọa tự mình ra tay?"
Trong mắt Gia Cát Thanh Hư, mấy người cường giả Thần Vương này, thậm chí cả cường giả Hư Huyền cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Đám Vân Tiêu, Nam Cung Tử Phong còn để ý đến cấp bậc, để ý sinh tử của cường giả Thánh Thành, nhưng còn Gia Cát Thanh Hư, căn bản không thèm để tâm.
Thứ thực sự có thể làm cho lão ta động lòng chỉ có thần đạo mà thôi!
Diệp Viễn cũng thản nhiên cười nói: "Có bản lĩnh thì tự ngươi lấy đi!"
"Soạt!"
Gia Cát Thanh Hư xếp quạt giấy lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ nói: "Xem chừng, ngươi là rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt rồi!"
Gia Cát Thanh Hư hất quạt ra, toàn bộ vũ trụ đều lâm vào sự sụp đổ.
Hai tròng mắt Diệp Viễn cứng đờ, một cỗ lực dời núi lấp biển ập đến, trong nháy mắt đã giam cầm hắn lại.
Lúc này thuật Đại Na Di lại mất hiệu lực hoàn toàn.
Người khác sẽ không thể tưởng tượng ra được, chỉ một đòn đánh bình thường như vậy lại có thể cuốn theo cả thiên địa!
"Pháp tắc thần đạo của ngươi, quá dễ rồi."
Gia Cát Thanh Hư bày ra vẻ mặt khinh thường.
Trên đời này, cường giả có thể lấy được văn tự Thần Minh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà cường giả có thể lĩnh hội được văn tự Thần Minh lại càng ít hơn.
Nhưng mà ở Thần Vực này, ai có thể vượt qua người đứng đầu pháp tắc thần đạo, trừ Định Thiên Thần Vương, Gia Cát Thanh Hư hắn thì không còn ai!
Trước đây, Diệp Viễn và Gia Cát Thanh Hư đã từng giao chiến với nhau.
Nhưng mà lúc đó, căn bản là Gia Cát Thanh Hư không lộ ra thực lực chân chính.
Nhưng mà hôm nay, rốt cuộc Diệp Viễn cũng cảm nhận được, vì sao Gia Cát Thanh Hư lại được tôn là Định Thiên Thần Vương rồi!
Suy nghĩ như vậy, Diệp Viễn lại có cảm giác không thể phá giải được.
"Cạch cạch cạch…"
Diệp Viễn cảm nhận được, không gian xung quanh hắn đã bắt đầu sụp đổ.
Bên cạnh đó, thân thể hắn cũng có cảm giác bị không gian xé rách ra vậy.
Bây giờ Diệp Viễn có thể cảm nhận được, Gia Cát Thanh Hư lĩnh ngộ pháp tắc thần đạo mạnh hơn hắn rất nhiều!
"Phụt phụt phụt…"
Diệp Viễn bị đè xuống, cơ thể khỏe mạnh kia lại bị nứt nẻ ra, máu tươi tuôn ra như suối.
Diệp Viễn cắn chặt răng, cảm giác cả trời đất đang sụp đổ xuống.
Đây mới chính là uy lực thực sự của pháp tắc thần đạo.
Kiếm đạo của Diệp Viễn cũng chỉ là vừa nhập môn mà thôi.
Đối mặt với Gia Cát Thanh Hư, hắn quá yếu!
"Ha ha, hổ không ở trên núi, khỉ con lại xưng vương à! Ngươi thực sự cho rằng, Thánh Thành ta là trái hồng mềm hả?"
Tinh lực của Gia Cát Thanh Hư rất dồi dào, tràn ngập khinh thường mà nhìn Diệp Viễn.
Mạch máu trên tay và đùi của Diệp Viễn dần nứt toác, máu tươi phun như suối.
Rốt cuộc hắn cũng biết được, tại sao Thập Đại Thần Vương được xưng là vô song.
Đệ nhất Thần Vực, quá mạnh rồi!
Chỗ dựa của Diệp Viễn là Đại Tu Di.
Cũng bởi vì có bí thuật này, hắn mới dám đọ sức với loại cường giả như Vân Tiêu.
Nhưng mà bây giờ, Đại Tu Di của hắn không thể thi triển được.
Ngay lúc này, cuối cùng Vân Tiêu cũng đuổi kịp đến, vừa lúc hắn ta nhìn thấy cảnh tượng Diệp Viễn đang giãy dụa, không khỏi cao giọng mà cười.
Ngày hôm nay, hắn ta đã rơi vào trạng thái vô cùng sụp đổ.
Nhìn thấy Diệp Viễn sắp chết như vậy, toàn bộ buồn rầu của Vân Tiêu lúc này đều đã được giải phóng hết.
"Cơ tiểu tử, không phải ngươi còn rất ngông cuồng sao? Không phải ngươi muốn diệt Thánh Thành ta hay sao? Nhưng ngươi lại bị diệt trước rồi!" Vân Tiêu cười điên cuồng mà nói.
Đối với sự châm biếm của Vân Tiêu, Diệp Viễn nhắm mắt bịt tai không thèm để ý.
Căn bản là hắn không có thời gian quan tâm tới sự châm biếm của Vân Tiêu.
Lúc này Diệp Viễn đã lâm vào trạng thái vô cùng huyền diệu.
Áp lực của Gia Cát Thanh Hư làm cho thân thể của hắn phải chịu áp lực cực đại.
Nhưng mà, bia đá Hạo Thiên trong người hắn lại có phản ứng ngay lúc này!
Thiên Ly truyền lại "Pháp quyết Hạo Thiên hỗn độn" cho Diệp Viễn, nhưng mà loại pháp tắc huyền diệu này, Diệp Viễn không có nhập môn được.
Mà bây giờ, Diệp Viễn cảm thấy đầu mình như nổ tung ra.
Mấy thứ văn tự Thần Minh kia giống như là bọn cướp vậy, mạnh mẽ xâm nhập vào thức hải hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!