“Vậy mà tâm cảnh của ngươi lại… đạt đến cảnh giới viên mãn rồi à?” Thiên Ly vô cùng bất ngờ nói.
Mới vừa rồi, cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Diệp Viễn cuối cùng đã đạt đến đại viên mãn!
Đối với võ giả, cảnh giới đại viên mãn chính là bước khó khăn nhất.
Thế nhưng, Diệp Viễn mới đạt đến Đạo Huyền tầng bốn thì đã làm được rồi.
Tâm cảnh đại viên mãn chính là điều kiện cần thiết để đột phá đến thần đạo. Không có được một bước này thì việc muốn đột phá đến thần đạo khó như lên trời vậy.
Thiên Ly hiểu vô cùng rõ, ngay cả trong thời kỳ thần đạo, rất dễ để gặp được những cường giả bị tâm cảnh chặn lại ở trước cửa thần đạo.
Thế nhưng, Diệp Viễn đã làm được điều đó!
Diệp Viễn nhẹ nhàng vuốt ve lên Tru Tà Thần Kiếm, trên vẻ mặt đầy sự bình tĩnh nói: “Càng theo đuổi nó, lại càng không thể lấy được. Chỉ có không màng đến danh lợi, dùng sự yên tĩnh, bình lặng mới có thể nước chảy thành sông. Tru Tà, ngươi cảm thấy ta nói có đúng không?”
“Ong…”
Dường như đang đáp lại lời nói của Diệp Viễn, thanh kiếm Tru Tà đã nhẹ nhàng mà kêu lên một tiếng. Diệp Viễn gật đầu nói: “Tru Tà, cảm ơn ngươi!”
“Ong…”
Lại có một âm thanh đáp lại.
Tuy rằng không thể nhìn thấy biểu cảm của Thiên Ly, thế nhưng bây giờ, chắc chắn hắn ta đang cực kỳ kinh ngạc.”
“Vậy mà ngươi… ngươi lại đã lấy được sự chấp nhận của Tru Tà rồi à? Mà lại… chỉ mất năm ngày!”
Sự bất ngờ của Thiên Ly không thể tăng thêm được nữa.
Sự chấp nhận của Tru Tà Thần Kiếm chính là bước đầu tiên của việc nảy sinh sự cộng hưởng, cũng chính là bước quan trọng nhất.
Vào năm ngày trước, hắn ta còn nói Diệp Viễn nếu không mất tám năm đến mười năm thì ngay cả cánh cửa cũng khó mà vào được.
Thế nhưng bây giờ, Diệp Viễn chỉ dùng đến năm này đã lấy được sự chấp nhận của Tru Tà Thần Kiếm.
Thế nhưng, Thiên Ly lại hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thiên phú của Diệp Viễn cũng thật quái dị.
Chỉ trong thời gian năm ngày, Diệp Viễn đã lĩnh hội được, tu luyện tâm cảnh đến cảnh giới đại viên mãn, điều này vốn dĩ không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Diệp Viễn quả thật xứng đáng với tên gọi thiên mệnh chi tử này.
Nếu như Diệp Viễn đã thể hiện ra năng lực phi thường của hắn thì việc lấy được sự chấp nhận của Tru Tà Thần Kiếm dĩ nhiên cũng không phải là một việc khó khăn!”
“Soạt!”
Trong lúc Diệp Viễn đang trao đổi với Tru Tà Thần Kiếm, đột nhiên lại có vô số cảnh tượng tràn vào trong đầu của hắn.
Thân thể của Diệp Viễn đột nhiên run lên, hắn cảm thấy đầu óc của mình như sắp nổ tung vậy.
Thiên Ly lại cảm thấy kinh ngạc, nói: “Tru Tà, vậy mà ngươi lại muốn chủ động gây nên sự cộng hưởng với tên tiểu tử này à? Thật là, thật là không thể tưởng tượng nổi! Xem ra ở trong mắt ngươi, tên tiểu tử này hoàn toàn có khả năng thay thế vị trí của Tuyệt Thiên!”
Muốn đạt được sự cộng hưởng, nhất định phải lấy được sự chấp nhận của Tru Tà Thần Kiếm trước, sau đó mới có thể xảy ra cộng hưởng.
Vậy mà bây giờ, Tru Tà Thần Kiếm lại chủ động chìa cành ô liu ra, giúp Diệp Viễn tạo ra sự cộng hưởng.
Thiên Ly cảm thấy bất ngờ trước hành động của Tru Tà.
“Ong…”
Một âm thanh lại vang lên, dường như đang đáp lại sự kinh ngạc của Thiên Ly.
Thiên Ly khẽ thở dài nói: “Ngươi nói không sai, bây giờ đã không còn là thời đại của Thiên Nhất Tông nữa, cũng không phải là thời đại của Tuyệt Thiên nữa! Cứ mãi đắm chìm vào sự huy hoàng của quá khứ cũng không có ích gì. Thánh Mẫu và Ca Nặc đã cùng lúc thoát ra, sự nguy hiểm của một đời này, e rằng còn nhiều hơn năm xưa. Thiên phú của tên tiểu tử này thật sự rất đáng sợ. Trong tương lai, thành tích của hắn chưa chắc sẽ kém hơn Tuyệt Thiên đâu. Ngươi đi theo hắn, nói không chừng sau này có thể đạt đến đỉnh cao một lần nữa!”
Đầu óc của Diệp Viễn gần như sắp nổ tung dưới sự xâm chiếm của vô số hình ảnh.
Những cảnh tượng này đều là những mảnh vỡ ký ức của Tru Tà Thần Kiếm!
Phải mất cả một ngày, Diệp Viễn mới sắp xếp được lượng thông tin khổng lồ này.
Từng cảnh tượng một lóe qua từ trong đầu của Diệp Viễn, những cảnh tượng đó đều là cảnh ở cùng với Tuyệt Thiên.
Kiếm Tru Tà đã trải qua từng trận đánh lớn cùng với Tuyệt Thiên, cuối cùng đạt đến đỉnh cao của Thần Vực.
Về sau, bọn họ cùng nhau chiến đấu với Ma tộc, đã trải qua những nguy hiểm và khó khăn, cuối cùng Tuyệt Thiên phong ấn Thánh Mẫu Ma Hoa ở trong Vạn Cổ Dược Viên.
Nhưng mà vào lần này, Tuyệt Thiên lại để nó ở lại trong Vạn Cổ Dược Viên!
Diệp Viễn cũng tìm thấy bản thân ở trong những cảnh tượng cuối cùng, đó chính là cảnh tượng bản thân đã có cuộc chiến đấu đẫm máu với Thánh Mẫu Ma Hoa và Già Lam.
Thì ra, tất cả những điều này đều nằm trong tầm mắt của Tru Tà Thần Kiếm.
Nó đưa ra lựa chọn và nhận chủ, e rằng bản thân mình và cuộc chiến đấu một mất một còn với Ma tộc cũng là một nguyên nhân rất quan trọng?
Nếu như bản thân mình chỉ là một kẻ không hề có trách nhiệm, thì cho dù bản thân mình có được bia đá Hạo Thiên, e rằng Tru Tà cũng sẽ không nhận mình làm chủ nhân.
“Kiếm ý cao thâm, tà không thể thắng chính! Quân tử có lòng hào hiệp, đường của kiếm đạo rộng mở! Tru Tà, ngươi yên tâm. Cho dù thân thể đã chết, linh hồn cũng mất đi, ta vẫn sẽ diệt trừ Ma tộc đến cùng! Từ nay về sau, cả hai ta kề vai sát cánh, trừng trị cái ác ở trên thế giới này!" Diệp Viễn nói một cách vô cùng khí phách.
Dường như cảm nhận được khí phách hào hùng của Diệp Viễn, Tru Tà Thần Kiếm ở trong tay Diệp Viễn lại run lên mãnh liệt.
Diệp Viễn nắm chặt lấy chuôi kiếm, bỗng nhiên, một dòng chữ màu vàng nhập vào trong thức hải của Diệp Viễn!
Văn tự Thần Minh!
Trong lòng Diệp Viễn đột nhiên hiểu ra, văn tự Thần Minh này mới là chìa khóa mở ra Tru Tà Thần Kiếm.
Khi cảm nhận được một cảm giác thân thiết truyền đến từ thân kiếm Tru Tà, Diệp Viễn cảm thấy bọn họ giống như những người bạn già đã rất nhiều năm không gặp vậy.
Hơi thở của những thăng trầm trong cuộc sống được truyền ra từ trong văn tự Thần Minh đã khiến cho Diệp Viễn cảm nhận được sự uyên bác của kiếm đạo.
Thanh Cương Phiêu Linh và chân ý vô thượng mà hắn đã lĩnh hội được lại trở nên nhỏ bé giống như một đứa trẻ mới biết đi khi ở trước mặt luồng hơi thở này vậy.
Đây là hơi thở của căn nguyên đại đạo!
Đây là hơi thở của pháp tắc thần đạo!
Giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy văn tự Thần Minh của Thần Hồn Dược Điển vậy, Diệp Viễn cảm thấy hoang mang và ngỡ ngàng.
Khi bị luồng hơi thở này đánh vào, trong lòng của Diệp Viễn ngay lập tức nảy lên một sự thông hiểu!
Kiếm đạo chân ý vô thượng của hắn vậy mà lại hoàn toàn được thông suốt, đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn!
“Thì ra là như vậy! Chân ý vô thượng chỉ là một bước đệm để mở ra căn nguyên đại đạo mà thôi. Chỉ khi tu luyện chân ý vô thượng đến cảnh giới đại viên mãn mới có thể dùng điều này như một hướng dẫn để lĩnh ngộ ra được căn nguyên đại đạo!” Diệp Viễn chầm chậm mở mắt ra, cảm thán nói.
Thiên Ly giống như nhìn thấy quỷ mà nhìn vào Diệp Viễn, bất ngờ và sợ hãi nói: “Tên tiểu tử nhà ngươi chính là một quái vật! Điều khó khăn nhất để thông hiểu được pháp tắc thần đạo chính là bước mở đầu. Dù cho có tu luyện chân ý vô thượng đến cảnh giới đại viên mãn nhưng muốn lĩnh ngộ được pháp tắc thần đạo một cách thông suốt, cũng phải tùy vào duyên phận. Không ngờ rằng, vậy mà ngươi lại trực tiếp bắt đầu ngay sau khi lấy được văn tự Thần Minh!”
Sự kinh ngạc và chấn động mà Diệp Viễn mang đến cho Thiên Ly thật sự quá mãnh liệt rồi.
Văn tự Thần Minh chính là sự thể hiện nguồn gốc của lực lượng pháp tắc vô cùng cao thâm.
Những gì mà võ giả Đạo Huyền Cảnh lĩnh hội được, cũng chỉ là một nhánh nhỏ nào đó của nguồn gốc sức mạnh mà thôi.
Muốn hiểu được nguồn gốc thông qua việc phân nhánh, điều này cần có một bước ngoặt chuyển tiếp vô cùng lớn.
Bước ngoặt này, hầu hết mọi người dù cho sống đến cuối đời cũng không thể có được.
Thế nhưng Diệp Viễn vừa mới bị văn tự Thần Minh tác động vào là đã lĩnh ngộ được đến mức này rồi!
Tuy rằng những gì mà Diệp Viễn lĩnh hội được vẫn còn vô cùng đơn giản. Thế nhưng mở được một cánh của cánh cửa lớn này rồi thì những con đường ở phía sau sẽ ngày càng dễ đi hơn.
Đây đã là lần thứ hai Diệp Viễn lĩnh hội được văn tự Thần Minh. Hắn đã lấy được văn tự Thần Minh của Thần Hồn Dược Điển từ lâu, thế nhưng vẫn không thể bắt đầu.