Một ánh sáng trắng chói lóa lóe lên làm bia đá Hạo Thiên nổ tung.
Mạnh như tam đại vương giả cũng bị sức mạnh bùng nổ này thổi bay!
Diệp Viễn bị thương nặng cũng phải mắt chữ A miệng chữ O khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Vụ nổ vừa rồi thật khủng khiếp!
Diệp Viễn thực sự không thể tưởng tượng nổi, loại tồn tại nào có thể sử dụng được chiêu thức như vậy.
Được biết, tam đại vương giả đã là loại tồn tại đỉnh cao nhất trong Thần Vực.
Còn ai có thể mạnh hơn tam đại vương giả?
Diệp Viễn không khỏi giật mình, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía sâu trong tầng thứ sáu!
Nếu có ai khác trong Thần Vực có thể đánh bại tam đại vương giả một cách dễ dàng như vậy thì chỉ có tồn tại thần bí ở tầng bảy của Huyết Vũ Hoang Nguyên mà thôi.
Một dòng thần thức không thể nào đoán trước được đột nhiên ập đến, và dòng thần thức này cho Diệp Viễn cảm giác nó giống như một đại dương bao la, không thể đo được.
Tam đại vương giả nhanh chóng bò dậy, quay về phía tầng thứ bảy rồi phủ phục xuống đất không dám nhúc nhích.
"Xoạt..."
Đột nhiên, bia đá Hạo Thiên bay lên, bay thẳng tới phía sâu của tầng thứ bảy.
Diệp Viễn tròn mắt khi chứng kiến cảnh tượng này.
Bia đá Hạo Thiên đã nhận hắn là chủ nhân, bây giờ nó lại bay đi là có ý gì?
Nhưng ngay sau đó, một chuyện khiến Diệp Viễn càng thêm chết lặng đã xảy ra.
Tru Tà Thần Kiếm của hắn xuất ra cũng bay đi mất kiểm soát!
"Chuyện này… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Diệp Viễn sửng sốt không biết nói thêm gì.
Vào lúc này, một giọng nói trầm khàn từ trên trời rơi xuống.
"Loại thần vật này không phải thứ mà các ngươi có thể nhúng chàm!"
Cả ba người đều kinh hãi, vội nói: "Vâng, thưa đại nhân! Là chúng ta… không biết tự lượng sức mình!"
"Ừm, đưa hắn đến gặp ta!" Giọng nói thần bí lại vang lên.
Diệp Viễn nghe vậy tỏ vẻ sửng sốt, "hắn" này rõ ràng có ý chỉ chính hắn.
Nhưng Diệp Viễn lại càng tò mò, tồn tại của tầng thứ bảy này có thực sự là cường giả Thần Cảnh không!
Chẳng lẽ nói trên đời này thực sự còn có Thần Cảnh sao?
Lúc này, Diệp Viễn không thể động đậy, chỉ có thể để cho tam đại vương giả đưa đi.
Nhưng cảm giác cưỡi trên người Độc Giác Ma Vân Thú khá tuyệt.
Lúc này, tam đại vương giả đều lo lắng không yên, bọn họ không biết Diệp Viễn có liên quan gì đến đại nhân ở tầng thứ bảy.
Bọn họ đã bị phong ấn ở đây không biết bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ thấy đại nhân chủ động yêu cầu gặp ai đó. Đây là lần đầu tiên.
Nếu Diệp Viễn thật sự có liên quan gì đến đại nhân, vậy thì trò đùa vừa rồi đúng là chơi hơi lớn rồi.
Đặc biệt là Thiên Lôi Tử Trúc, hắn ta đánh Diệp Viễn ra nông nỗi này, quả đúng là liều mạng mà.
Ba người bọn họ đã ở tầng thứ sáu nhiều năm như vậy, cũng biết rất rõ thực lực của đại nhân cường đại như thế nào.
Muốn lấy mạng họ, đúng là dễ như trở bàn tay.
Trên đường đi, tâm trạng của Thiên Lôi Tử Trúc vô cùng phức tạp.
Hắn ta muốn xin lỗi Diệp Viễn, nhưng lại sợ, biết đâu đại nhân chỉ tò mò về Diệp Viễn rồi cuối cùng cũng sẽ giết hắn.
Không xin lỗi thì biết đâu Diệp Viễn thật sự có quan hệ gì với đại nhân thì sao.
Điều này khiến hắn ta vô cùng khó xử.
Ba người bọn họ đi rất nhanh, chỉ mất nửa ngày là có thể tới cửa tầng thứ bảy.
Trong nửa ngày này, Diệp Viễn đã ăn đan dược, thương thế đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể xuống đất đi lại được.
Tới đây, chấn động ở tầng thứ bảy truyền ra càng trở nên mạnh hơn.
Cảm giác mà tam đại vương giả mang lại vốn đã vô cùng kinh khủng.
Tuy nhiên, so với những chấn động từ tầng thứ bảy, thì chúng không ở cùng một đẳng cấp.
"Tiểu bối, vào đi!" Giọng nói thần bí cất lên.
Diệp Viễn biết rằng mình không có cửa từ chối nên hắn không ngần ngại bước vào truyền tống trận.
Đột nhiên, cảnh vật trước mắt Diệp Viễn tối sầm lại.
Diện mạo của tầng thứ bảy khác xa với những gì hắn tưởng tượng.
Đây dường như là một không gian khác, không có mưa máu, không có hoang thú và không có linh dược.
Nếu có, thì chỉ có một đôi mắt vô cùng thâm thúy!
Đúng vậy, theo tầm mắt của Diệp Viễn, chỉ có một đôi mắt, ngoài ra, không có gì khác.
Đôi mắt này bị chôn vùi trong bóng tối, nhưng lại rất dễ thấy, sáng ngời như hai ngọn hải đăng.
Nhưng, Diệp Viễn có thể cảm giác được phía trước có một cỗ lực lượng cấm chế vô cùng cường đại.
Chỉ cần tiến thêm một chút, hắn sẽ bị cỗ lực lượng cấm chế này trực tiếp tiêu diệt.
Diệp Viễn cố gắng thử liên lạc với bia đá Hạo Thiên và Tru Tà Thần Kiếm nhưng phát hiện ra rằng hai thần khí này giống như đá chìm đại dương, và không có hồi đáp gì.
Lúc này, trái tim Diệp Viễn như rơi xuống đáy vực sâu.
"Tiểu bối, đừng phí công tốn sức. Hai thần khí này rơi vào tay ngươi cũng chỉ là phung phí của trời mà thôi!" Giọng nói thần bí lại vang lên.
Sắc mặt Diệp Viễn tối sầm lại, nói: "Đó là chuyện của ta, ngươi không cần xen vào!"
Một khí tức khủng khiếp ngay lập tức bao trùm lấy Diệp Viễn, Diệp Viễn cảm thấy như bị ai đó bóp cổ, khiến hắn gần như ngạt thở.
Chỉ cần một khí tức phát ra cũng khiến Diệp Viễn không có sức phản kháng.
Sức mạnh của cường giả thần bí này thực sự đáng sợ đến cực điểm.
"Tiểu bối, ngươi thật là kiêu ngạo! Ngươi không sợ ta nổi trận lôi đình sao?" Cường giả thần bí giận dữ nói.
Lúc này, cuối cùng Trấn Hồn Châu cũng tỏ rõ uy phong.
Một vầng đỏ lờ mờ lan ra, nhẹ nhàng chặn đứng cỗ khí tức kia.
Diệp Viễn đột nhiên cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, cuối cùng cũng có thể thở được.
Lúc này, khí tức của cường giả thần bí hiển nhiên đã bị xáo trộn đôi chút!
"Trấn Hồn Châu! Quả đúng là Trấn Hồn Châu! Thật không ngờ, không ngờ Trấn Hồn Châu thật sự có thể lại thấy ánh mặt trời! Tiểu bối, vận may của ngươi quả là nghịch thiên!" Cường giả thần bí hưng phấn nói.
Diệp Viễn liếc nhìn hắn một cái, nói: "Hình như chuyện này cũng không có liên quan gì đến nhà ngươi, đúng không?"
Cường giả thần bí bất giác ngạt thở, không khỏi tức giận nói: "Ta nói tên tiểu bối ngươi, tại sao ngươi có thể nói năng ngông cuồng như vậy? Không thể ăn nói đàng hoàng được sao?"
Diệp Viễn thờ ơ nói: "Trả lại bia đá Hạo Thiên và Tru Tà Thần Kiếm cho ta, tự khắc ta sẽ cư xử khác!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!