Hiển nhiên, Thiên Lôi Tử Trúc đã đến biên giới của sự bộc phát.
Loại lời hứa suông không có thành ý này của Diệp Viễn đã làm cho hắn mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng.
Nhưng mà Diệp Viễn lại lơ là không thèm để ý đến thái độ của hắn chỉ cười nhạt nói: “Tiền bối khoan hãy tức giận, cho dù ngài có giết ta thì đối với ngài cũng không hề có bất kỳ chỗ tốt gì. Thế nhưng, nếu ngài thả ta rời đi thì trong vòng mười năm, ta nhất định sẽ dâng Ngũ Sắc Tức Thổ lên cho ngài. Khoản giao dịch này, không biết tiền bối cảm thấy như thế nào?”
Thiên Lôi Tử Trúc trầm giọng nói: "Thực lực của tên tiểu tử kia, ta cũng không thể so sánh được. Lúc trước ba chúng ta cũng đã bỏ ra không ít sức lực mới có thể đánh lui hắn. Chỉ dựa vào một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như ngươi mà cũng dám nói năng khoác lác như vậy, không sợ sẽ bị gãy hết cả hàm răng sao?”
“Không ai mãi mãi là kẻ hèn cả, tiền bối! Làm sao ngài biết được mười năm sau ta vẫn không phải là đối thủ của Gia Cát Thanh Huyền?”
Vẻ mặt Diệp Viễn lạnh nhạt, để lộ ra sự tự tin nồng đậm.
Hắn thừa nhận Gia Cát Thanh Huyền rất mạnh, vô cùng mạnh, thậm chí có thể nói là người mạnh nhất Thần Vực.
Nhưng mà Diệp Viễn có lòng tin, trong vòng mười năm có thể vượt qua hắn!
Đã có bia đá Hạo Thiên cùng với Trấn Hồn Châu mà Diệp Viễn vẫn không thể siêu việt hơn Gia Cát Thanh Huyền thì thiên mệnh chi tử như hắn cũng quá mức vô dụng.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh kia của Diệp Viễn, không biết lý do vì sao mà chỉ trong nháy mắt Thiên Lôi Tử Trúc có thể tin tưởng Diệp Viễn như vậy.
Bởi vì Diệp Viễn biểu lộ ra vẻ tự tin hoàn toàn bất đồng với loại tự đại cuồng vọng.
Đó là sự tự tin của cường giả!
Mỗi một vị cường giả kinh thế đều có sự bình tĩnh tự tin thong dong như vậy.
“Hừ! Nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi có dạng thủ đoạn gì mà dám mạnh miệng như vậy! Ta dùng năm thành công lực để đánh ra một chiêu, nếu như ngươi có thể đỡ được thì sẽ đồng ý với ngươi, thế nào?” Thiên Lôi Tử Trúc hừ lạnh nói.
Diệp Viễn bình tĩnh nói một cách tự nhiên: “Tiền bối cứ việc ra chiêu!”
Nhìn thấy bộ dáng thoải mái này của Diệp Viễn, Thiên Lôi Tử Trúc không khỏi nghi hoặc một phen.
Nhưng mà tốt xấu gì thì hắn cũng là tuyệt thế cường giả, tất nhiên sẽ không vì một tia nghi hoặc này mà hạ thủ lưu tình.
Cường giả như hắn ta, sợ rằng cho dù chỉ dùng năm thành công lực thì cũng không phải là thứ mà cường giả Hư Huyền bình thường có thể ngăn cản được.
Năm thành thực lực, đủ để chém giết cấp bậc cường giả như Triệu Linh Đông một cách nhẹ nhàng rồi.
Trong mắt Thiên Lôi Tử Trúc, cho dù Diệp Viễn có thần khí thì cũng tuyệt đối không khả năng để ngăn được một kích này của hắn.
Thiên Lôi Tử Trúc thật sự nghĩ không ra, đến cùng là phần tự tin này Diệp Viễn lấy ở đâu ra!
Chỉ thấy Thiên Lôi Tử Trúc chậm rãi duỗi ra một ngón tay, trong lúc đó một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, giống như uy lực của thiên kiếp.
“Hình Phạt Chi Lôi!” Trong miệng Thiên Lôi Tử Trúc chậm rãi phun ra bốn chữ này.
Tuy nói là chỉ có năm thành công lực, nhưng uy lực của một tia sấm sét này còn mạnh hơn so với thiên kiếp lúc trước của Diệp Viễn gấp trăm lần!
Diệp Viễn nhìn thấy tia sấm sét kia, tròng mắt cũng đột nhiên co lại.
Năm thành thực lực mà lại có uy lực đến vậy, vậy chẳng lẽ mười thành công lực không phải sẽ có khả năng diệt thế hay sao?
Danh tiếng của Thiên Lôi Tử Trúc quả nhiên danh bất hư truyền.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
Trong nháy mắt, tia sấm sét này từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào Diệp Viễn!
Nhưng mà chẳng biết từ lúc nào, trên tay Diệp Viễn đã xuất hiện một khúc côn gỗ.
Thiên Lôi Tử Trúc vô cùng thỏa mãn đối với một chiêu Hình Phạt Chi Lôi này của mình, cho dù đang bận nhưng vẫn ung dung muốn nhìn xem xem, Diệp Viễn làm thế nào để ứng đối.
Nhưng khi hắn nhìn thấy khúc côn trên tay Diệp Viễn thì sắc mặt hắn không khỏi đại biến.
“Nguyên Từ Linh Mộc! Tiểu tử này, thậm chí Nguyên Từ Linh Mộc cũng có!” Thiên Lôi Tử Trúc hoảng sợ nói.
Khóe miệng Diệp Viễn hiện lên một nụ cười, trực tiếp cầm Nguyên Từ Linh Mộc trong tay cắm vào trong đất bùn.
Tia kình lôi đáng sợ kia rơi thẳng vào đỉnh đầu Diệp Viễn, thế nhưng ngay thời điểm sắp rơi xuống người Diệp Viễn thì lại bị chệch hướng một cách quỷ dị, rơi vào trên Nguyên Từ Linh Mộc!
“Xi...”
Không hề có âm thanh nổ kinh thiên động địa truyền đến, mà Nguyên Từ Linh Mộc lại phát tán ra hào quang cực đại, giống như là đang vui sướng tột đỉnh.
Diệp Viễn cười ha ha, nói: “Đa tạ tiền bối đã ban thưởng tia sấm sét kia, Nguyên Từ Linh Mộc của ta vừa vặn sắp sửa đột phá, nay lại nhận được tia kình lôi này của tiền bối hẳn là đủ giúp nó đột phá đến cấp chín trung kỳ.”
Lần trước Diệp Viễn độ kiếp, Nguyên Từ Linh Mộc cũng hấp thu phần lớn lực lượng bổn nguyên, thuận lợi đột phá đến cấp chín.
Mà mới vừa rồi, thời điểm Hình Phạt Chi Lôi sắp bổ tới Diệp Viễn, Nguyên Từ Linh Mộc đã lập tức hút hết về phía nó, tham lam hấp thu lực lượng lôi điện.
Thiên Lôi Tử Trúc là một loại Thiên Địa Linh rất mạnh thuộc tính Lôi, cảnh giới của bản thân cao hơn Nguyên Từ Linh Mộc quá nhiều.
Mặc dù chỉ là một kích lơ đãng của Thiên Lôi Tử Trúc, nhưng trong đó lại ẩn chứa năng lượng chấn động cực kỳ cường đại.
Nguyên Từ Linh Mộc đã sớm đứng ở biên giới đột phá, cộng thêm một tia kình lôi này thì đã sắp đột phá đến cấp chín trung kỳ.
“Tiểu tử, ngươi là tên lừa gạt!” Mặt Thiên Lôi Tử Trúc đen lại nói.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Diệp Viễn còn có con át chủ bài như vậy.
Nếu như Diệp Viễn có những bảo vật khác thì Thiên Lôi Tử Trúc có tràn đầy sự tin tưởng có thể dùng một kích vừa rồi trực tiếp nghiền nát, cho dù là thần khí cũng không đỡ được.
Nhưng mà, chỉ riêng là loại Thiên Địa Linh như Nguyên Từ Linh Mộc thì lại có thể hấp thu toàn bộ lực lượng lôi điện!
Bởi vì tia sấm sét này cũng không phải là dạng công kích nghịch thiên gì đối với Nguyên Từ Linh Mộc mà chỉ là cấp dưỡng tốt nhất.
Cũng chính bởi vì như thế mà Diệp Viễn mới dám đáp ứng tiếp nhận điều kiện của Thiên Lôi Tử Trúc.
Diệp Viễn cười nói: "Ta cũng chưa hề nói điều gì, là do tiền bối muốn thử thực lực của vãn bối mà thôi. Huống hồ, tiền bối cũng không có nói là không thể sử dụng Nguyên Từ Linh Mộc mà?”
Thiên Lôi Tử Trúc không khỏi cứng lại, đúng là á khẩu không biết phải trả lời như thế nào.
Hắn có cảm giác chính mình đã hoàn toàn lọt vào mũ sắt của Diệp Viễn.
Nhìn dáng vẻ của tiểu tử này thì ngay từ lúc vừa mới bắt đầu mình đã bị hắn sắp đặt mọi thứ.
Sớm biết như thế, còn không bằng vừa đến cứ bổ thẳng hắn, cũng đỡ phải nhiều lời.
Tuy một kích vừa rồi bị Nguyên Từ Linh Mộc hút hết, nhưng không có nghĩa là Diệp Viễn thật sự miễn dịch đối với Thiên Lôi Tử Trúc.
Vừa rồi Diệp Viễn là dùng kế người có tâm đối phó với kẻ vô tâm, mãi đến một khắc cuối cùng mới xuất ra Nguyên Từ Linh Mộc, vì vậy cho nên căn bản Thiên Lôi Tử Trúc không có thời gian để ứng biến.
Cũng bởi vì Thiên Lôi Tử Trúc xem thường Diệp Viễn cho nên mới có kết quả như thế.
Nếu như hắn toàn lực điều khiển một kích vừa rồi thì cho dù có nguyên lực từ trường thì Diệp Viễn chắc hẳn cũng sẽ bị thương không hề nhẹ.
“Ha ha ha, Tử Trúc, một tên nhãi con mà ngươi cũng xử lý không xong, thật sự là quá mất mặt!”
Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền ra từ trong hư không, cười ha hả một cách càn rỡ.
Một bóng người cực đại chậm rãi bước ra từ trong hư không, thân ảnh cực đại này có chút giống con trâu, nhưng mà nó chỉ có một cái sừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!