“Không phải ngươi muốn báo thù cho hắn hay sao? Vừa rồi chỉ cần ngươi tiến đến trước một bước nữa thì ta đã chết rồi. Cơ hội tốt như vậy mà ngươi lại buông tha, thật là không xứng với con chó kia của ngươi!”
Diệp Viễn làm vẻ mặt vô cùng đau lòng, khiến cho Triệu Linh Đông bị tổn thương sâu sắc.
“Ngao... Ngao...”
Lúc này Ngao Thiên Thần Khuyển phát ra hai tiếng tru, giống như là đả kích thay cho Triệu Linh Đông.
Sắc mặt Triệu Linh Đông lạnh lẽo nói: “Tiểu tử, ngươi bớt bày ra bộ dáng này với ta! Tình cảm giữa ta và Ngao Thiên, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được! Giết ngươi thì ta có đến một vạn phương thức!”
Diệp Viễn cười nói: “Thật sao? Ngay cả Sơn Hà Xã Tắc Đồ các ngươi cũng đã lấy ra, không phải còn không giết được ta à? Ngươi cho rằng thiên mệnh chi tử dễ bị giết như vậy sao?”
“Thử xem chẳng phải sẽ biết ngay hay sao? Cuồng Phong Tuyệt Vực!”
Lãnh vực Thần Vương của Triệu Linh Đông vừa mở ra thì trong phạm vi một trăm năm mươi trượng đã hóa thành một biển phong.
Cuồng phong lăng liệt kia giống như từng thanh tiểu đao, cắt nát hết thảy mọi thứ trong không gian.
Vừa rồi đã trải qua một chiêu, hắn phát hiện phản ứng của Diệp Viễn thật sự quá nhanh, ưu thế về tốc độ của hắn căn bản là không cách nào phát huy được.
Cho nên, hắn quyết định trực tiếp dùng cảnh giới để nghiền áp!
Chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi Đại Thông và Tam Thông đến, mọi người hợp lực lại với nhau thì Cơ Thanh Vân còn có thể lật được trời hay sao?
Diệp Viễn nhìn hắn, khẽ cười nói: "Để bản thiếu gia đây nhìn xem, rốt cuộc thứ cẩu nhân như ngươi có bao nhiêu bổn sự!"
Diệp Viễn tế xuất ra Tru Tà Kiếm, lãnh vực Thần Vương triển khai toàn bộ, đúng là muốn liều mạng với Triệu Linh Đông một phen!
Nhìn thấy cảnh này, trong nội tâm của Triệu Linh Đông không khỏi mừng thầm.
Sau khi đột phá đến Đạo Huyền tầng bốn, lãnh vực Thần Vương của Diệp Viễn đạt được mười lăm trượng.
Trải qua sự gia trì của thần kiếm Tru Tà, thoáng một cái lãnh vực Thần Vương của hắn đã rộng hơn chín mươi trượng, đã tiếp cận rất gần với bậc thang một trăm trượng này rồi.
Nhưng mà chỉ một khoảng cách nhỏ như vậy thôi thì sự chênh lệch ở thời điểm này giữa hắn và Triệu Linh Đông cũng không phải chỉ có một chút.
Nếu là dùng lãnh vực Thần Vương để đối công thì tất nhiên Diệp Viễn phải chịu thiệt.
“Ha ha, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn ước lượng thực lực của ta? Coi như ngươi có thần khí thì đã làm sao?”
Triệu Linh Đông lên tiếng cười nhạo, đột nhiên hắn thúc dục Cuồng Phong Tuyệt Vực nghiền áp về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn chậm rãi nhắm hai mắt lại, kiếm ý đáng sợ phóng lên trời.
“Vô Cực Sinh Tử Kiếm!”
Diệp Viễn hào phóng sử dụng thần nguyên không hề keo kiệt một chút nào, khiến cho uy lực của Vô Cực Sinh Tử Kiếm nâng cao thêm một bậc!
“Oành!”
Hai đòn công kích đáng sợ va chạm vào nhau giữa không trung, rốt cuộc Diệp Viễn vẫn kém hơn một mảng lớn, trực tiếp bị năng lượng cuồng bạo chấn đến nỗi phun ra một ngụm máu tươi lớn.
"Thứ không biết sống chết! Hử? Muốn chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
Mượn lực phản chấn cực lớn này, thân hình của Diệp Viễn như tia chớp lao về phía chỗ sâu, trực tiếp dung nhập vào thiên địa.
Sắc mặt Triệu Linh Đông trầm xuống rồi đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
Căn bản Diệp Viễn cũng không nghĩ sẽ cứng đối cứng với Triệu Linh Đông, cường giả như Triệu Linh Đông bực này Diệp Viễn vẫn chưa thể ngạnh kháng được.
Huống chi, Diệp Viễn có thể cảm giác được, Mạc Đại Thông cùng Mạc Tam Thông đang trên đường đuổi theo.
Ham chiến thì chỉ có một con đường chết.
Diệp Viễn có nghịch thiên đi chăng nữa, cũng không có khả năng gánh vác nổi việc tứ đại cường giả Hư Huyền vây công. Trên tay hai người trong số đó còn có thần khí.
Từ lúc vừa mới bắt đầu một kích này, hắn đã làm tâm lý để chạy trốn.
Diệp Viễn bất chấp thương thế trên người, thúc dục thân pháp đến cực hạn.
Đồng thời, hắn nuốt vào một viên đan dược chữa thương và đan dược khôi phục nguyên lực để đảm bảo cho lực lượng của chính mình.
Triệu Linh Đông phát hiện một điều bi ai, tuy hắn nhanh hơn Diệp Viễn một chút, nhưng cũng rất có hạn.
Ngao Thiên bị Diệp Viễn chém một bên cánh, chưa nói đến việc nguyên khí bị tổn thương trầm trọng, ngay cả tốc độ cũng bị giảm xuống rất nhiều.
Đã không còn Ngao Thiên, căn bản hắn cũng không có biện pháp nào đuổi kịp được Diệp Viễn trong một thời gian ngắn.
Hàm răng Triệu Linh Đông cắn chặt đến kêu “Khanh khách”, bây giờ hắn mới phát hiện từ lúc Diệp Viễn biết bọn hắn mai phục đến nay, mỗi một bước đều rất cần thận, tất cả đều trải qua sự bố trí tỉ mỉ!
Từ việc dùng Kính Hoa Thủy Nguyệt để đào tẩu, đến việc dùng Cửu Cửu Huyễn Linh Thiên Sát Trận để giết chết Mạc Nhị Thông, sau đó lại đến việc ẩn nấp trong hư không đánh lén Ngao Thiên.
Một loạt động tác này, kỳ thật chỉ là vì một mục đích, chính là để đào tẩu!
Loại trừ hết thảy những nhân tố ảnh hưởng đến việc đào tẩu của hắn!
...
Cuộc đào tẩu lần này chính là chín ngày chín đêm!
Rốt cuộc, truyền tống trận thông đến tầng thứ năm cũng xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Hắn không do dự một chút nào, thúc giục thân pháp đến cực hạn, cứ thế đâm đầu vào trong truyền tống trận.
Vào lúc này, Triệu Linh Đông cũng đã thúc ngựa đuổi tới nơi.
Sau khi chứng kiến việc Diệp Viễn tiến thẳng vào tầng thứ năm thì trên mặt Triệu Linh Đông hiện lên vẻ giãy dụa.
Thật sự tầng thứ năm có chút nguy hiểm đối với hắn.
Một khi chọc đến một trong những tồn tại cường đại kia thì cho dù là hắn thì cũng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ gì thêm.
“Đáng chết! Trên người tiểu tử này có một đống lớn đan dược cấp chín, căn bản là không sợ tiêu hao với chúng ta!” Triệu Linh Đông nghiến răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn mượn lực phản chấn kia, trực tiếp kéo xa khoảng cách với Triệu Linh Đông một mảng lớn, sau đó lại dung nhập thiên địa, thoáng một cái đã bỏ xa Triệu Linh Đông.
Một phát trong thoáng chốc thì đã luôn chậm một nhịp, làm sao còn có thể đuổi theo Diệp Viễn cho kịp?
Dung nhập thiên địa rồi tốc độ thật sự rất nhanh, tốc độ bình thường không thể nào đuổi kịp.
Muốn lôi Diệp Viễn ra từ trong trạng thái dung nhập thiên địa thì cũng phải trong phạm vi nhất định mới được.
Thoáng một cái mà bọn hắn đã cách xa như vậy, căn bản Triệu Linh Đông đã ngoài tầm tay với rồi.
Nhưng mà, trước mắt cũng không có bao nhiêu thời gian để cho hắn hối hận, tiếp tục chậm trễ nữa thì không biết Diệp Viễn còn chạy xa đến nhường nào.
Triệu Linh Đông cắn răng một cái, mang theo Ngao Thiên chui vào bên trong truyền tống trận.
Chỉ trong chốc lát, Mạc Đại Thông và Mạc Tam Thông cũng đã đuổi đến nơi.
“Xem ra, bọn họ đã tiến vào tầng thứ năm rồi! Đại ca, chúng ta nên làm sao bây giờ?” Mạc Tam Thông trầm giọng nói.
Mạc Đại Thông hừ lạnh nói: "Thù của Lão Nhị, chúng ta nhất định phải báo! Tầng thứ năm thì thế nào, đừng quên rằng trên tay chúng ta vẫn còn có thần khí! Thú hoang căn bản cũng không phải là đối thủ của chúng ta. Đừng nói là tầng thứ năm, cho dù là núi đao biển lửa thì chúng ta cũng phải đi!”
"Được, đi thôi!”
Hai người cũng không có bao nhiêu do dự, trực tiếp đi vào theo.
...
Sau khi tiến vào tầng thứ năm, Diệp Viễn tiện tay lấy ra một cái bình nhỏ.
Trong bình nhỏ là một con bướm màu xanh da trời.
Mở bình nhỏ ra, con bướm màu xanh da trời trực tiếp bay ra ngoài, chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy con bướm màu xanh da trời biến mất không thấy gì nữa, trên mặt Diệp Viễn hiện ra một bộ dáng tươi cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!