Sau khi Diệp Viễn rời khỏi phủ thành chủ, một bóng người xuất hiện bên cạnh Hàn lão đầu.
"Có vẻ như hắn đã nghi ngờ ngươi.” Nam nhân kia nói.
"Thằng nhóc này quá thông minh, trước đây hắn không để tâm đến chuyện này. Lần này tới, ngay cả lão già như ta cũng cảm thấy đau đầu với hắn!” Hàn lão đầu đáp lời.
"Ha ha, sư đệ của ta chính là người có thiên phú tuyệt đỉnh. Là môi trường trưởng thành ở kiếp trước quá an nhàn cho nên mới không thèm để tâm vào mấy chuyện mưu mô. Một khi hắn trở nên nghiêm túc thì ngay cả ta cũng không thể đấu lại!”
Người nói chính là sư huynh của Diệp Viễn - Cơ Thương Lan!
Diệp Viễn đã thăm dò lão Hàn, nhưng hắn không ngờ rằng lão ta và Cơ Thương Lan hợp tác với nhau.
Nghe những lời của Cơ Thương Lan, Hàn lão đầu gật đầu tán thành nói: "Tốc độ phát triển của tiểu tử này thật khủng khiếp! Trước đó lần đầu tiên khi hắn đến ta đã muốn giữ hắn lại. Thế nhưng ta phát hiện mình không thể nhìn thấu hắn nên mới không hành động thiếu suy nghĩ.”
Cơ Thương Lan nói: "Cũng may là ngươi không ra tay với hắn, bằng không lần này Thánh Mẫu đã không có cơ hội chạy thoát.”
"Ngươi thật sự coi trọng hắn như vậy sao? Hai chúng ta cùng nhau ra tay, giữ hắn lại không khó mới đúng.” Lão Hàn kinh ngạc nói.
Cơ Thương Lan cười nhạt: "Không phải ta coi trọng hắn, mà là ông trời coi trọng hắn! Thiên mệnh chi tử không phải là trò đùa! Nếu dễ dàng bị giết như vậy đã không gọi là Thiên mệnh chi tử! Ta đã thử giết hắn một lần nhưng... hắn vẫn chưa chết không phải sao? Ma tộc chúng ta đã phản công nhiều lần trong Thần Vực, nhưng lần nào cũng vậy, chìa khoá đều nằm trong tay Thiên mệnh chi tử! Lần này chúng ta phải thận trọng!”
Vẻ mặt Hàn lão đầu kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nói, Thánh tử ngươi lẻn vào Dược Vương Điện chính là bởi vì hắn?”
Mặc dù thực lực của Hàn lão đầu rất cường đại nhưng lão ta lại không biết chuyện tối mật này. E rằng người biết chuyện chỉ có Chủ Thần đại nhân trobg miệng Cơ Thương Lan và chính bản thân Cơ Thương Lan hắn mà thôi.
Nghe những lời Cơ Thương Lan nói lúc này, lão Hàn bỗng nhiên có loại cảm giác hiểu rõ mọi việc.
Thần Vực có tám đại thánh địa siêu cấp, cho dù là ẩn nấp cũng nên chọn thánh địa mạnh nhất.
Tuy Dược Vương Điện cường đại nhưng cũng không đáng để Chủ Thần đại nhân làm như vậy.
Sau khi Thánh Tử giết cha con Cơ Chính Dương, dường như không có bất kỳ hành động nào nữa.
Bây giờ dường như mục đích ban đầu Thánh Tử ẩn nấp trong Dược Vương Điện chính là Cơ Thanh Vân!
Cơ Thương Lan mỉm cười gật đầu: "Không sai! Chủ Thần đại nhân đã dùng đại thần thông khu trừ ma khí trong cơ thể ta, phong ấn trí nhớ của ta và gửi ta vào Dược Vương Điện, mục đích chính là Cơ Thanh Vân! Từ một nghìn năm trước, Chủ Thần đã có sở cảm ứng được rằng thiên mệnh chi tử của kiếp này sẽ xuất hiện tại Dược Vương Điện. Ta đã ẩn nấp hàng trăm năm và suy tính rất lâu, cuối cùng tìm được cơ hội một kích giết chết hắn. Nhưng ta cũng không ngờ rằng, như vậy mà vẫn không thể giết chết được hắn! Vì vậy ta đã nói nếu Cơ Thanh Vân bị giết chết ở đây thì hắn đã không phải là thiên mệnh chi tử rồi.”
"Hít...” Hàn lão đầu hít vào một hơi.
Kế hoạch tỉ mỉ như vậy, một đòn chí mạng như vậy, nhưng vẫn không giết được Cơ Thanh Vân.
Mạng của tiểu tử này cũng lớn quá rồi!
Lúc trước lão ta đã từng không tin vào chuyện thiên mệnh chi tử, nhưng bây giờ lão ta tin rồi.
Cơ Thương Lan tiếp tục nói: "Bây giờ ta thậm chí còn nghi ngờ rằng việc mình cố giết hắn vào hai mươi năm trước đã cho hắn cơ hội niết bàn trùng sinh! Cũng chính vì ta giết hắn nên mới khiến hắn có cơ hội bay lên trời! Cũng có thể mọi việc đều đã được quyết định từ trước! Nếu không có ta, có lẽ hắn vẫn là thiếu gia chỉ biết chạy theo con đường luyện đan của Dược Vương Điện! Nói lại chuyện trước kia, có thể Chủ Thần cũng đã cảm nhận được mọi việc sẽ xảy ra như vậy.”
Cơ Thương Lan càng nói, Hàn lão đầu càng sợ hãi.
Việc này nghe có vẻ rất vô lý, nhưng khi nghĩ kỹ lại, không phải mọi việc đều xảy ra đúng như vậy sao?
Với thân phận của Cơ Thương Lan, chắc chắn sẽ không nói những lời vô căn cứ như vậy. Những nhận xét này hẳn là được đưa ra sau khi hắn đã suy nghĩ rất kỹ.
Mạng của thiên mệnh chi tử cũng lớn quá rồi!
"Chuyện này... cho dù chúng ta có làm gì đi nữa thì không phải vẫn sẽ thất bại sao? Chẳng phải Cơ Thanh Vân không thể bị giết sao?” Lão Hàn kinh ngạc nói.
Theo cách nói của Cơ Thương Lan, mọi thứ mà bọn hắn đang làm bây giờ đều vô ích. Vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Cơ Thương Lan cười nói: "Không phải không thể giết mà là thời cơ chưa tới. Vì đã thất bại một lần rồi thì không bao giờ được thất bại lần thứ hai! Lần tiếp theo phải thật sự chắc chắn.”
“Cái này… giết như thế nào được?” Lão Hàn nói thầm.
Vẻ mặt Cơ Thương Lan ngưng tụ, ánh mắt thâm thúy nói: "Muốn giết chết thiên mệnh chi tử, trước tiên phải phá vỡ mệnh của hắn! Chỉ cần mệnh của hắn bị phá vỡ, giết hắn cũng không tốn sức lực.”
Lão Hàn sửng sốt, buột miệng nói: "Phá mệnh? Làm sao phá được?”
Mệnh trời đã định, dù là Nhân tộc hay Ma tộc, làm sao có thể phá vỡ được?
Cơ Thương Lan chỉ cười không trả lời lời câu hỏi của lão Hàn.
…
"Phong thúc, sao thúc lại đến đây?”
Nhìn thấy Nguyệt Kiếm Phong, Ly Nhi rất ngạc nhiên.
Nguyệt Kiếm Phong có vẻ lo lắng, ra vẻ muốn nói lại thôi.
Khi Ly Nhi nhìn thấy điều này, nàng cảm thấy tim mình đập "thình thịch". Nếu Nguyệt Kiếm Phong đã tự mình tới đây thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra với Minh Nguyệt Thành.
Nguyệt Kiếm Phong thở dài nói: "Thọ nguyên của lão tổ sắp hết, không lâu nữa sẽ tọa hoá.”
Ly Nhi không khỏi bàng hoàng khi nghe tin này.
"Làm sao có thể? Không phải lão tổ đã bế quan mấy năm rồi sao? Tại sao đột nhiên...” Ly Nhi không thể tin được nói.
Nguyệt Kiếm Phong thở dài đáp: "Có lẽ ngươi cũng biết về chuyện của lão tổ. Nhiều năm trước người chiến đấu với lão tổ Chu gia đã để lại bệnh ẩn. Mấy ngày nay, bệnh ẩn của người tái phát, cho nên... thọ nguyên đá sớm hao hết. Tọa hoá... sẽ xảy ra trong vài tháng tới. Ly Nhi, bây giờ ngươi là đệ tử trẻ quan trọng nhất của Nguyệt gia chúng ta, người hy vọng có thể gặp được cháu trước khi chết, người muốn dặn dò ngươi một số chuyện.”
"Cái này...” Ly Nhi nghe xong thì thấy hơi khó xử.
Nói đến đây, tình cảm giữa nàng ta và lão tổ Nguyệt gia cũng không quá thân thiết.
Từ khi sinh ra, lão tổ bế quan quanh năm, chưa từng xuất hiện.
Nhưng bây giờ lão tổ sắp tọa hoá, cho dù thế nào nàng cũng phải quay về. Chỉ là hiện tại ưu tiên hàng đầu của Diệp Viễn là đi tới Thánh Vực, cứ như vậy thì nàng sẽ đi ngược lại với Diệp Viễn.
"Viễn ca, muội...”
Diệp Viễn cười nói: “Nếu lão tổ muốn gặp muội thì lần này muội chắc chắn phải trở về. Ta đi Thánh Vực chỉ để nói vài câu với mấy lão quái vật kia, sẽ không mất nhiều thời gian. Chờ làm xong việc bên đó, ta sẽ sẽ đến Minh Nguyệt Thành tìm muội.