Nhìn bóng lưng những người rời đi, Diệp Viễn không khỏi lắc đầu cười khổ.
Có vẻ như Kiếm Thập Tam và Thư Vận Thanh không hề để ý đến lời của Diệp Viễn.
Đúng là mỗi một hành động của đại thánh địa siêu cấp không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, hắn phải nhanh chóng đến Thánh Địa một chuyến mới được.
Sau trận đại chiến, toàn bộ Vạn Cổ Dược Viên đã hoàn toàn trở nên rối loạn.
Những linh dược hàng trăm vạn năm không biết đã chạy đi đâu rồi. Diệp Viễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ việc tìm kiếm linh dược.
Đã hai tháng trôi qua, thế giới bên ngoài không biết đã thay đổi như thế nào. Phải đi đến Thánh Vực càng sớm càng tốt.
Tại Vân Cao Thành, trong phủ thành chủ, lão Hàn cau mày sau khi nghe chuyện của Diệp Viễn ở Vạn Cổ Dược Viên.
"Lão Hàn, ngươi cũng là nhân vật cấp Thái Đẩu được mọi người kính trọng ở Thần Vực, chắc chắn không thể không nghe ngóng về Ma tộc. Bây giờ Ma tộc lại xuất hiện, chắc ngươi sẽ không thể chỉ đứng nhìn thôi chứ?” Diệp Viễn nói.
Lão Hàn cau mày nói: "Tất nhiên ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi xảy ra việc lớn như vậy. Đến lúc diệt Dược Vương Điện thì ngươi cứ báo cho ta biết, ta sẽ đi. Chỉ là... Ài...”
Lão Hàn vừa thở dài vừa nói.
Sự xuất hiện của Thánh Mẫu Ma Hoa gần như làm cạn kiệt toàn bộ sức sống của Vạn Cổ Dược Viên.
Vạn Cổ Dược Viên hiện tại gần như là một cái vỏ rỗng. Hầu hết tất cả linh dược trăm vạn năm đã biến mất mà không thể truy tìm lại.
Một trận chiến lớn xảy ra khiến không biết bao nhiêu linh dược bị phá hủy. Vậy thì sức công phá của một trận chiến có sự tham gia của hơn mười vạn võ giả là không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ Vạn Cổ Dược Viên gần như đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nếu không có Vạn Cổ Dược Viên, địa vị của Vân Cao Thành trong Thần Vực chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.
Lão Hàn còn là thành chủ của Vân Cao Thành, tất nhiên trong lòng sẽ lo lắng.
Diệp Viễn nhìn thấy lão ta như vậy, cười lạnh nói: "Lão Hàn, da mặt của ngươi đúng là càng ngày càng dày! Ta sống dở chết dở chiến đấu với Ma tộc trong Vạn Cổ Dược Viên thế mà ngươi lại còn muốn cướp linh dược trên người ta?”
Lão Hàn có một tật xấu đó là thích sưu tập các loại linh dược.
Mặc dù đây là tật xấu chung của tất cả các dược sư, nhưng rõ ràng tật xấu của lão Hàn nặng hơn những người khác.
Vân Cao Thành này không hạn chế người ngoài vào Vạn Cổ Dược Viên, nhưng những thứ mà các võ giả lấy được từ Vạn Cổ Dược Viên thì đều phải trả lại Vân Cao Thành.
Dưới cường giả Hư Huyền, cho dù là Thần Vương đỉnh phong cũng phải ngoan ngoãn trả lại. Nếu không bọn họ sẽ chết rất thảm.
Trải qua mấy nghìn năm, số lượng linh dược mà lão Hàn thu thập được đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nhiều người.
Lần này Vạn Cổ Dược Viên thay đổi một cách đáng sợ, chỉ có Diệp Viễn cùng mấy người chạy thoát, tất nhiên là lão Hàn sẽ muốn lấy một phần bồi thường.
Tuy nhiên, Diệp Viễn đã ngăn lại ý định của hắn bằng một câu nói.
Lão Hàn mặt không đỏ tim không đập nhanh, cười nói: "Vạn Cổ Dược Viên đã bị phá, Vân Cao Thành của ta đã không còn xứng với cái tên của nó! Cơ đệ, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!”
Diệp Viễn lắc đầu cười nói: "Lão Hàn, đừng có lôi kéo ta! Ma tộc ẩn nấp ở ngay bên cạnh mà ngươi không phát hiện, vì vậy mới gây ra tổn thất lớn như thế. Ta suýt nữa đã mất mạng ở trong đó, ngươi không định bồi thường cho ta sao?”
Lão Hàn sửng sốt, không ngờ Diệp Viễn lại phản bác như vậy!
"Ha… ha ha, Cơ lão đệ, ta chỉ đùa thôi, đừng coi là thật! Ta không muốn nữa là được chứ gì?” Lão Hàn cười gượng nói.
Diệp Viễn cười nói: "Lão Hàn, đừng tưởng rằng ta đang nói đùa với ngươi! Gần đây ta đang muốn luyện chế một ít đan dược, còn thiếu mấy loại linh dược. Ngươi hãy tốt bụng bổ sung nốt mấy loại linh dược kia cho ta đi!”
Lão Hàn giật mình, đen mặt nói: "Lão đệ, ngươi biết linh dược chính là tính mạng của ta. Nếu ngươi thật sự muốn bọn chúng thì đừng trách ta.”
Hàn lão đầu chính là cao thủ nhất đẳng, là nhân vật đỉnh tiêm ở Thần Vực. Ngay cả cường giả Hư Huyền cũng không dám làm càn trước mặt lão ta.
Thế mà Diệp Viễn lại không nhường bước với lão ta chút nào.
"Lẽ nào ngươi không muốn biết ta làm thế nào để thoát khỏi tay Ma tộc sao? Hàn lão đầu, hay là... chúng ta thử xem? Ngươi có thể thử xem vườn thuốc của ngươi còn có thể giữ được không?” Diệp Viễn uy hiếp.
Mặt Hàn lão đầu đen như đáy nồi, lúc này trong lòng lão ta đã hối hận lắm rồi.
Nếu như lão ta biết sớm sẽ có chuyện này thì lão ta đã gặp Diệp Viễn ở bên ngoài, không đưa hắn vào đây.
Nghe Diệp Viễn nói về những chuyện lúc trước xảy ra trong Vạn Cổ Dược Viên, Hàn lão đầu cũng rất kinh ngạc.
Mười vạn võ giả bên trong đều đã chết, sức mạnh của Ma tộc chắc chắn rất khủng bố, làm sao Diệp Viễn có thể chạy thoát?
Tất nhiên lão Hàn rất tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng đối mặt với Diệp Viễn, lão ta không có tự tin giữ lấy vườn thuốc.
Vạn Cổ Dược Viên còn bị phá hủy, huống chi là vườn thuốc của lão ta.
Cuối cùng lão Hàn nhận thua.
"Thằng nhóc này, ngươi trở nên mưu mẹo như vậy từ khi nào vậy? Bỏ đi bỏ đi, coi như ngươi giỏi! Cần linh dược nào ngươi cứ chọn đi, nhưng không được phép mang loại hơn ba mươi vạn năm đi!” Lão Hàn chua xót nói.
Lão ta không ngờ rằng mình định kiếm lợi từ Diệp Viễn lại đổi thành bị hắn kiếm lời.
Diệp Viễn cười nói: "Đừng lo, linh dược loại hai mươi vạn năm là đủ rồi.”
Nhìn Diệp Viễn lấy linh dược trong vườn thuốc của mình, tim lão Hàn như rỉ máu.
…
“Lão đệ, có phát hiện gì không?” Huống Thiên Minh lập tức hỏi Diệp Viễn khi thấy hắn trở về.
Sau hơn hai tháng luyện hoá đan dược, cuối cùng Huống Thiên Minh cũng đã phục hồi trạng thái đỉnh cao của mình.
Khi biết được trận chiến khốc liệt trong Vạn Cổ Dược Viên, hắn vô cùng kinh hãi.
Nhưng hôm nay Diệp Viễn đi đòi nợ lão Hàn hoàn toàn không phải vì đan dược.
Diệp Viễn cảm thấy lão Hàn khả nghi nên cố ý đến để kiểm tra, nhưng... kết quả khiến hắn thất vọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!