“Ha ha ha... Thánh Mẫu Ma Đằng, rốt cuộc ngươi lại được thấy ánh mặt trời rồi. Từ hôm nay trở đi, Ma tộc ta sẽ là vua của Thần Vực. Ha ha ha...”
Diệp Viễn đang muốn sử dụng thuật pháp để dung nhập vào thiên địa, lại đột nhiên nghe được tiếng cười ngông cuồng của người áo đen, là kẻ lúc trước đã giao đấu với hắn.
Lúc này có một luồng khí đen quấn quanh người tên áo đen, tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi, và không hề yếu so với cường giả Hư Huyền.
Không riêng gì người áo đen kia, luồng khí đen cũng quấn quanh đám võ giả của Dược Vương Điện.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Viễn lập tức thay đổi.
Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra người áo đen này là ai.
Ma Thần Già Lam.
Người này thế mà lại thông đồng cùng người của Dược Vương Điện.
Không đúng, trên người đám võ giả trong Dược Vương Điện sao lại có ma khí ngút trời thế.
Nhất là Tôn Mạn, ma khí trên người hắn so với Già Lam cũng không kém là bao.
Đầu óc Diệp Viễn nổ tung một cái “Rầm”, tất cả nghi ngờ giờ khắc này đều trở nên thông suốt.
Thì ra Ma tộc đã sớm thâm nhập vào Dược Vương Điện nên năm đó mới xảy ra biến cố lớn như vậy.
Chỉ sợ Cơ Thương Lam vốn là người của Ma tộc, mục đích hắn ẩn nấp ở Dược Vương Điện chính là để một ngày nào đó có thể chiếm lấy nơi này.
Cơ Thương Lan chính là một kẻ có dã tâm.
Hiện tại Dược Vương Điện đã hoàn toàn trở thành địa bàn của Ma tộc. Ngay cả Tôn Mạn cũng đã nhập ma rồi.
“Đại nhân, người thấy thế nào, không có việc gì chứ?” Khương Thái Thương lo lắng hỏi han.
Lúc này, cả người Diệp Viễn vẫn đang run lên vì kích động, hắn không thể nghĩ tới, Ma tộc lại có thể ẩn dấu sâu như thế, từ mấy trăm năm trước đã mưu đồ chiếm lấy Dược Vương Điện.
Nếu Cơ Thương Lan là người của Ma tộc thì tất cả mọi việc đều có thể hiểu được.
Vì cái gì mà hắn lại phản bội phụ thân, phản bội Dược Vương Điện, tất cả nguyên nhân đều là vì Ma tộc.
Hơn nữa lúc trước phụ thân Cơ Chính Dương cũng có nói, sau lưng Cơ Thương Lan còn có một thế lực vô cùng cường đại, thì ra thế lực đó lại chính là Ma tộc.
Cho dù Diệp Viễn có thông minh tuyệt đỉnh cũng chẳng thể nào dự đoán được mọi việc lại là như vậy.
Diệp Viễn hít một hơi thật sâu, kìm nén để cho mình bình tĩnh lại, xua tay nói: “Ta không sao. Chẳng qua là lần này Ma Đằng tái thế, chỉ sợ Thần Vực phải đổi chủ rồi.”
Không cần Diệp Viễn nói, mấy người cũng đã sâu sắc mà cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Ma Đằng. Ma khí ngút trời kia đã từ bên trong kẽ hở của đại trận mà lan tràn ra ngoài. Chỉ là bề nổi của tảng băng chìm cũng khiến cho người ta tuyệt vọng rồi.
Linh thụ vốn có sức sống mãnh liệt, nay lại trực tiếp chết héo. Mà linh quả còn lại cũng lập tức biến mất.
Việc này vốn đã là một âm mưu.
Một đám võ giả đang hoảng sợ, không biết làm gì tiếp theo lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, mười vạn người tự biết mình đã bị Tôn Mạn đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nói cái gì mà linh thụ, linh quả, kết cục gì đó, tất cả đều là vớ vẩn.
Tôn Mạn này thực sự đã diễn trò quá tốt, tất cả mọi người đều bị hắn lừa gạt.
Mà người duy nhất nhìn thấu Tôn Mạn chỉ có đại nhân Thanh Vân Tử.
Nhưng mà chính bọn họ lại coi thường cảnh cáo của đại nhân Thanh Vân Tử.
“Quả nhiên… quả nhiên là một âm mưu. Sớm biết như vậy nên nghe lời đại nhân Thanh Vân Tử, lập tức rời khỏi nơi này.”
“Người của Dược Vương Điện đã hoàn toàn trở thành tay sai của Ma tộc, bọn chúng lừa gạt tất cả mọi người ở Thần Vực.”
“Cái thứ quỷ quái gì đó sẽ lập tức phá vỡ phong ấn mà ra. Mau… Chạy mau!”
Lúc này, nhóm võ giả may mắn chưa bị thiêu chết, từng người từng người một đang liều mạng chạy trốn.
Ma Đằng còn chưa xuất hiện nhưng bọn họ biết nếu Ma Đằng xuất hiện bọn họ cũng không đối phó được.
“Đùng!”
Thánh Mẫu Ma Đằng kia tích lũy từng chút từng chút một, khi xuất hiện lập tức khiến đại trận vỡ tan.
Lần này, đại trận nứt ra ầm ầm.
Ngay sau đó, sự việc đáng sợ đã xảy ra.
Đại trận vừa vỡ ra, vô số dây leo sinh trưởng mạnh mẽ từ dưới đất chui lên, vươn ra quấn chặt lấy những võ giả đang liều mạng chạy trốn.
“Xì, xì...”
Dây leo trực tiếp xuyên thủng ngực một võ giả Đạo Huyền tầng bảy, võ giả kia yếu ớt ngã xuống, sau đó bằng mắt thường có thể thấy toàn bộ cơ thể nhũn ra rồi bị quấn chặt.
Vô số dây leo vươn ra, chỉ trong nháy mắt đã quấn hết tất cả mọi người vào.
Những võ giả này đã chạy trốn rất nhanh, nhưng tốc độ của dây leo còn nhanh hơn nhiều. Chỉ cần bị dây leo chạm vào một chút, lập tức sẽ bị quấn chặt lấy, nhìn thấy mà giật mình hoảng sợ.
Chỉ trong nháy mắt đã có vô số võ giả bị dây leo giết chết.
Dây leo này thật sự quá mạnh, đám người Thần Vương không có nhiều cơ hội phản kháng để tìm đường sống, trực tiếp bị dây leo giết chết.
Một đám cường giả Thần Vương đều là người có bản lĩnh mới miễn cưỡng duy trì không để dây leo giết chết trong nháy mắt.
“Đại nhân, thừa dịp dây leo kia còn chưa đến bên này giết chúng ta, mau chạy đi.” Ngao Khiên nói.
“Đúng vậy, đại nhân, dây leo quỷ quái này thật sự quá mạnh, chỉ sợ là đúng như lời người nói, kiếp nạn của Thần Vực đến rồi.” Trong lòng Khương Thái Thương sợ hãi nói.
May mắn là nhóm người bọn họ cách khá xa, nếu khoảng cách gần hơn, cũng khó tránh một cuộc đại chiến.
Ma Đằng kia hình như không có chú ý tới tình hình bên này, điều này làm cho mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ muốn hộ tống Diệp Viễn thoát khỏi nơi này, nhưng Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Không thể để cho bọn chúng đạt được mục đích, nếu không ta có muốn giết Cơ Thương Lan chỉ sợ lại càng không có cơ hội.”
Lời nói của Diệp Viễn khiến cho trái tim mọi người “Lộp bộp” một cái.
Không phải chứ, đại nhân đây... chẳng lẽ lại muốn đi liều mạng với Thánh Mẫu Ma Đằng?
Nhưng cho dù là cường giả Hư Huyền cũng không phải là đối thủ của Thánh Mẫu Ma Đằng.
“Các ngươi nhìn đi.”
Mọi người cùng nhìn về hướng mà Diệp Viễn chỉ, sau đó chấn động không thôi.
Vừa rồi bọn họ đều bị Ma Đằng đang điên cuồng giết chóc hấp dẫn, nên cũng không chú ý tới tình hình đại trận.
Lúc này, linh thụ vốn héo rũ kia lại kết ra một đóa hoa to lớn vô cùng rực rỡ.
Khi Ma Đằng càng ngày càng hấp thụ được nhiều máu của võ giả, vẻ đẹp của đóa hoa càng thêm ướt át, tươi đẹp. Nhưng đối lập lại nó, ma khí vốn khiến người ta đặc biệt sợ hãi, lại vẫn ở đó vững vàng tăng trưởng như cũ.
Sắc mặt Ngao Khiên thay đổi, vội nói: “Nó hấp thụ tinh huyết của võ giả để khôi phục thực lực. Sự tồn tại của Thánh Mẫu Ma Đằng này thật sự là vượt qua cả ranh giới thần linh, nếu cứ tiếp tục thế này, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Diệp Viễn nói: “Các người nhìn người áo đen kia đi, cả đám Tôn Mạn nữa.”
“Ma khí của hắn... và bọn họ cũng đang tăng lên. Nhất là người áo đen kia, chỉ trong chốc lát mà ma khí đã tăng lên nhiều như vậy rồi.” Trong mắt Ngao Khiên tràn ngập chấn động.
Thực lực của người áo đen kia có thể tương đương với võ giả Đạo Huyền hậu kỳ.
Chỉ với thời gian ít ỏi, hắn đã phá vỡ được cảnh giới Thần Vương. Hơn nữa khí tức của hắn vẫn đang tăng lên không ngừng.
Cứ như thế, thực lực của người áo đen quả thật sẽ trở nên không cách nào tưởng tượng được.