Người áo đen đứng bên cạnh Tôn Mạn khiến Diệp Viễn có cảm giác rất quen thuộc.
Nhưng trong nhất thời hắn lại không thể nhớ nổi, rốt cuộc bản thân hắn đã gặp người áo đen này ở đâu.
Người áo đen kia che kín toàn thân, còn che giấu cả thần thức, hoàn toàn không thể nhìn thấu thực hư được. Nhưng Diệp Viễn vẫn có cảm giác là dường như bản thân đã gặp qua người đó ở đâu rồi.
“Thất Tuyệt Thành và Hạo Thiên Cung đều bị thiệt hại, kết quả này không thể tốt hơn nữa. Bây giờ bổn tọa đến thanh lý môn hộ, chắc hẳn là không ai có ý kiến gì đúng không?”
Tôn Mạn liếc mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh, cuối cùng tầm mắt của hắn dừng lại ở chỗ của Diệp Viễn.
Lúc ở ngoài cửa Vạn Cổ Dược Viên, các thế lực lớn đã giam chân lẫn nhau, Tôn Mạn cũng không dễ dàng gì ra tay.
Bây giờ, đúng lúc gặp phải tình huống hai đại cường giả Hư Huyền của Thất Tuyệt Thành và Hạo Thiên Cung bị thương nặng, đây chính là một cơ hội tốt.
Nhạc Tân Bình vừa nghe hắn nói vậy thì không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng, nói: “Ta không có ý kiến, không có ý kiến! Tôn điện chủ cứ việc ra tay đi, ta đã sớm không ưa gì tên tiểu tử đó rồi! Chúc Tôn điện chủ mã đáo thành công, Nhạc mỗ xin cáo từ trước!”
Vừa dứt lời, thì bóng dáng của Nhạc Tân Bình thoắt chuyển động một cái đã trực tiếp biến mất ở trước mặt tất cả mọi người.
Hiển nhiên là Khương Thái Thương và Võ La cảm thấy không cam lòng, nhưng khí cơ của Tôn Mạn đang tập trung về phía bọn họ ở đằng xa, điều này khiến hai người bọn họ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tôn Mạn, Hà Đại Giang và Thư Vận Thanh là ba người có cùng một cấp bậc, thực lực của bọn hắn sâu không lường được.
Điều quan trọng hơn là, bên bọn hắn vừa mới trải qua một trận đại chiến, ấy vậy mà Tôn Mạn vẫn ở trong trạng thái sung mãn, giống như là hắn không gặp phải tổn thất nào cả.
Khi Ngô Viễn Kiều thấy Nhạc Tân Bình đã đi rồi mà Tôn Mạn cũng không ngăn lại, thì hắn không khỏi cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Ngay sau khi nói cáo từ một tiếng thì hắn nghiêng mình đi tới bên cạnh Hà Đại Giang, thoắt một cái đã lập tức biến mất không còn dấu vết.
Không phải là hắn muốn cứu Hà Đại Giang, mà là vì hắn phải giữ lời thề thiên đạo, không thể không cứu.
Ở bên trong Vạn Cổ Dược Viên, Ngô Viễn Kiều chẳng khác gì là người của Thất Tuyệt Thành.
Bây giờ, hắn hận không thể lập tức rời khỏi Vạn Cổ Dược Viên, vả lại hắn cũng không muốn lội qua vũng nước đục này.
Sau khi ba người kia đi rồi, Tôn Mạn nhìn về phía Thư Vận Thanh, hắn thản nhiên nói: “Thư cung chủ vẫn chưa đi sao, không lẽ là ngươi muốn trở thành kẻ thù của Dược Vương Điện ta? Đây là chuyện riêng của Dược Vương Điện ta, mong Thư cung chủ đừng nhúng tay vào.”
Sắc mặt của Thư Vận Thanh thay đổi đến mấy lần, cuối cùng hắn thở dài và nói với Diệp Viễn: “Cơ công tử, không phải là Thư mỗ không muốn giúp ngươi, nhưng ta thật sự bất lực rồi!”
Vừa dứt lời, hắn liếc mắt ra hiệu với Đinh Chiêm Quốc, sau đó thì hai người bọn họ đều tự động rời đi.
Trong chớp mắt, từ một đám đông giờ chỉ còn lại có mấy người của Diệp Viễn.
Tôn Mạn híp đôi mắt lại, hắn nhìn Diệp Viễn nói: “Giao Thần Hồn Dược Điển và thần khí ra đây, bổn tọa có thể cho ngươi chết sảng khoái!”
Diệp Viễn nhìn Tôn Mạn nở nụ cười.
“Ngươi có thấy ngươi nói mấy lời vô nghĩa đó với ta, có hơi lãng phí thời gian không? Ra tay đi!”
Sắc mặt của Tôn Mạn đen lại nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Tôn Mạn giơ tay lên, lập tức có mấy đạo kiếm ý tấn công về phía Diệp Viễn. Sắc mặt của Ngao Thiên lạnh lùng, triển khai lãnh vực, đánh bật mấy nhát kiếm ấy trong nháy mắt.
Ngao Khiên vừa mới trải qua một trận đại chiến, thế nên lúc này hắn đã tiêu hao khá nhiều sức lực, nếu phải đối phó với Tôn Mạn thì có vẻ như có hơi quá sức với hắn ta.
“Đại nhân, tên này để lão Ngao ta đối phó cho, người cứ đi trước đi!” Ngao Khiên cất giọng lạnh lùng nói.
Dĩ nhiên là Khương Thái Thương và Võ La cũng không chịu yếu thế, hai người bọn họ quyết định tiến lên cùng với Ngao Khiên, xếp thành đội hình tam giác để khai chiến.
“Lão Ngao, vừa rồi ngươi đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi, bọn ta đến trợ giúp ngươi một tay!” Khương Thái Thương mở miệng nói.
Ngao Khiên gật đầu một cái, hắn cũng không phô trương.
Nếu như là trước đây, bọn hắn phải bảo vệ Diệp Viễn có thể là do bị bắt buộc bởi khế ước linh hồn quy định. Nhưng mà bây giờ, ba người bọn họ thật tâm thật lòng muốn bảo vệ Diệp Viễn rời khỏi đây.
Vì Diệp Viễn đã cho ba người bọn hắn được sống một cuộc đời mới!
Diệp Viễn đã dùng thủ đoạn của bản thân để thuyết phục ba người bọn họ. Đương nhiên là bao gồm cả Nguyễn Song Châu.
Tôn Mạn cười lạnh một tiếng, hắn nói: “Ba người các ngươi cùng nhau lên đi, xem ai dám tới bảo vệ tên tiểu tử này? Băng Vân, bắt tên tiểu tử kia lại cho ta!”
Khí cơ của Cơ Băng Vân đã sớm tập trung về phía của Diệp Viễn, hoàn toàn không để hắn có cơ hội chạy trốn ra khỏi đó.
Lúc này, Lục Nhi đứng chắn ở trước mặt của Diệp Viễn: “Thiếu gia, người đi trước đi, để ta đối phó với hắn!”
Nguyễn Song Châu cũng đứng chắn ở trước Diệp Viễn, vẻ mặt kiên quyết, hiển nhiên là hắn đã sẵn sàng liều chết rồi.
Diệp Viễn đưa tay lên mà gõ vào cái trán của Lục Nhi một cái, giọng nói còn mang theo một chút cưng chiều, hắn cười nói: “Đừng thể hiện nữa, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu.”
Lục Nhi chảy nước mắt, nàng cảm thấy uất ức mà nói: “Thiếu gia, Lục Nhi… vẫn luôn vô dụng như vậy!”
Diệp Viễn mỉm cười và nói: “Nói hươu nói vượn! Nếu không nhờ có ngươi, thì ta thật sự không biết phải đối phó với Băng Diễm như thế nào nữa! Được rồi, ngươi mau vào Hạo Thiên Tháp đi, thiếu gia ta không sao đâu!”
Vừa dứt lời, hắn cũng không đợi Lục Nhi đáp lại, mà trực tiếp đưa nàng vào bên trong Hạo Thiên Tháp.
“Tiểu sư đệ, ta khuyên ngươi bỏ cái suy nghĩ muốn kháng cự lại đi! Mặc dù ngươi có chút thủ đoạn, nhưng một chút đó vẫn chưa đủ để đối đầu với Dược Vương Điện đâu!” Cơ Băng Vân hờ hững nói.
Diệp Viễn cười như không cười mà nhìn Cơ Băng Vân, nói: “Ngươi bày ra dáng vẻ ăn chắc ta như thế, chẳng lẽ ngươi không biết, trong tay ta có thần khí à?”
Với thực lực hiện tại của Diệp Viễn và Thánh Long Lệnh thì cũng đủ đánh ngang tay với Cơ Băng Vân.
Thực lực của Cơ Băng Vân với Kiếm Vô Song sàn sàn nhau, nên Diệp Viễn muốn giết hắn thì không dễ dàng gì, nhưng Diệp Viễn vẫn có thể tự bảo vệ được bản thân.
Cơ Băng Vân đứng bất động và nói một cách bình tĩnh: “Tất nhiên là ta biết, nhưng mà, ngươi thì có thể chống đỡ dưới tay ta, còn những người khác thì sao? Ba người bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù bọn họ có liên thủ lại thì cũng không phải là đối thủ của Tôn điện chủ.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Bớt nói nhảm, ra tay đi!”
Sắc mặt của Cơ Băng Vân trở nên lạnh lùng, hắn phóng thanh kiếm lên cao!
“Kiếm Vũ Thanh Bình!”
Cơ Băng Vân lạnh lùng quát một tiếng, trường kiếm rung lắc, lập tức có vô số kiếm quang bay lơ lửng ở giữa trời đất, lao thẳng về phía của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười lạnh lẽo, bỗng dưng bóng dáng của hắn biến mất không để lại dấu vết khiến cơn mưa kiếm đầy trời đều đánh vào chỗ trống không.
Không có Thần Vương lãnh vực, muốn bao vây Diệp Viễn, quả thực là còn khó hơn so với lên trời.
Cơ Băng Vân biến sắc, hắn đã sớm biết Diệp Viễn có thủ đoạn dung nhập thiên địa, nhưng mà sau khi hắn đích thân trải nghiệm thì hắn vẫn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.
Hắn rất hiểu tiểu sư đệ này, y chính là một kẻ khờ, một lòng hướng về đan đạo.
Tại sao sau hai mươi năm không gặp, tiểu sư đệ lại có thể đạt tới cảnh giới đáng sợ như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!