“Lục Nhi, làm tốt lắm!” Diệp Viễn cười dịu dàng nói với người nữ tử lạnh lùng xinh đẹp bên cạnh.
Nữ tử xinh đẹp này không phải ai khác mà chính là Lục Nhi, người đã bế quan từ lâu.
Mấy năm nay Lục Nhi vẫn luôn bế quan trong Hạo Thiên Tháp, nhờ sự trợ giúp từ đan dược của Diệp Viễn, nàng ta một đường thẳng tiến, cách đây không lâu đã đột phá lên Đạo Huyền Cảnh!
Cửu m Liên Thần Mạch đích thực là một linh thể hiếm có, tốc độ tu luyện nhanh hơn mấy lần so với Diệp Viễn.
Nhất là sau khi Diệp Viễn biến hàn độc trong người Lục Nhi thành một vòng xoáy thì tốc độ tu luyện của nàng còn nhanh hơn trước.
Vẻ mặt Lục Nhi tràn đầy hạnh phúc, dung nhan lạnh lùng kiêu ngạo hòa tan trong chốc lát, như một dòng sông băng tan chảy, xinh đẹp đến mức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Lục Nhi đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể giúp được cho thiếu gia rồi.” Lục Nhi vui vẻ nói.
Diệp Viễn cười nói: "Cửu m Liên Thần Mạch của ngươi là thể chất cực hàn, là khắc tinh của băng diễm. Tuy còn chưa đạt tới cảnh giới, nhưng Băng Diễm Huyền Hoàng Chi cũng không có cách nào làm gì được.”
Lục Nhi gật đầu nói: "Chủ nhân, người chỉ cần lo bắt nó, Băng Diễm cứ giao cho Lục Nhi.”
Diệp Viễn gật gật đầu, lao người về phía trước!
Băng Diễm Huyền Hoàng Chi thấy vậy thì cứ như bị giẫm phải đuôi, nó phun ra một đám băng diễm khổng lồ.
Lục Nhi đi theo sau Diệp Viễn, điên cuồng phun đế khí ra, lập tức ngưng tụ mấy đám băng diễm kia thành băng.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.
Nhất là Đinh Chiêm Quốc và Thư Vận Thanh, hai người họ biết rõ sức mạnh của băng diễm, không ngờ Diệp Viễn thả một tiểu nha đầu ra lại có thể miễn dịch hoàn toàn với băng diễm.
Đinh Chiêm Quốc thất thần nói: "Thật không ngờ, khắc tinh của băng diễm lại là Cửu m Tuyệt Mạch! Xem ra tên Cơ tiểu tử này đã có chuẩn bị từ sớm rồi!”
Diệp Viễn muốn luyện chế Nghịch Đạo Đan, đương nhiên sẽ nghiên cứu sâu về các loại linh dược cấp chín.
Vậy nên Diệp Viễn cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng về Băng Diễm Huyền Hoàng Chi này.
"Chết tiệt!”
Hà Đại Giang thầm nghiến răng, không ngờ Diệp Viễn lại có thể đối phó với đám băng diễm rắc rối này một cách dễ dàng như vậy.
Nhưng hắn càng lo lắng, thì càng không thể thắng được Ngao Khiên.
Ngược lại, có mấy lần Ngao Khiên nhân lúc hắn mất tập trung mà suýt nữa là đảo ngược được tình thế.
“Này, muốn đánh thì chuyên tâm một chút, ngươi như vậy không được đâu!” Ngao Khiên trêu chọc.
Trong Huyền Thiên Cửu Đẩu Trận, Diệp Viễn vẫn luôn đi vòng quanh, nhưng lại không lập tức phát động tấn công Băng Diễm Huyền Hoàng Chi.
Lục Nhi theo sát đằng sau yểm trợ cho Diệp Viễn.
Đột nhiên, đầu ngón tay Diệp Viễn động đậy, một đường ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, đâm về phía Băng Diễm Huyền Hoàng Chi!
‘Phập…’
Một tia băng diễm lóe sáng, trong phút chốc đâm vào ánh sáng lạnh kia.
Một ít tro bụi rơi xuống từ không trung.
Diệp Viễn không nản lòng, hắn tiếp tục bước đi, nói với Lục Nhi: "Nhìn theo hành động của ta!"
Lục Nhi ngầm hiểu trong lòng, nói: "Thiếu gia yên tâm!"
Diệp Viễn nhanh chóng thi triển thân pháp, lại một tia sáng lạnh khác vụt qua. Lần này, Lục Nhi đã rút được bài học, một đường năng lượng đế khí tinh xảo bắn ra, lập tức biến băng diễm kia thành những khối băng.
"Phập…"
Một tiếng động nhẹ truyền đến, hình như có thứ gì đó vừa đâm vào thân Băng Diễm Huyền Hoàng Chi.
Toàn thân Băng Diễm Huyền Hoàng Chi chấn động như bị co giật.
Diệp Viễn không chút do dự, vung tay phóng ra vài tia sáng lạnh khác, đâm trúng ngay Băng Diễm Huyền Hoàng Chi.
Lần này toàn thân Băng Diễm Huyền Hoàng Chi cứng đờ rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Băng Diễm Huyền Hoàng Chi khiến hai đại cường giả Hư Huyền cũng không thể khống chế được, lại cứ thế bị Diệp Viễn tiêu diệt.
Những tia sáng lạnh đó là những cây ngân châm đã được Diệp Viễn chuẩn bị từ trước, trên bề mặt có nhúng thuốc nước chuyên đối phó với Băng Diễm Huyền Hoàng Chi do chính tay Diệp Viễn điều chế.
Chỉ cần đánh trúng dược tinh thì nó sẽ lộ nguyên hình.
Sau khi Băng Diễm Huyền Hoàng Chi ngã xuống thì nhanh chóng biến thành hình dạng một cây linh chi, đây đúng là đã bị đánh về nguyên hình.
Diệp Viễn không nói thêm gì, duỗi tay cầm lấy nó. Linh dược thứ nhất trong chín loại dược chính này, thật đúng là có được mà chẳng tốn chút công sức nào.
Hai đại siêu cấp thánh địa kiềm chế lẫn nhau, cuối cùng lại hời cho Diệp Viễn rồi.
Hà Đại Giang không ngờ Diệp Viễn lại thu thập dược tinh một cách thuần thục như vậy, sắc mặt hắn không khỏi thay đổi.
“Mau rút lui!” Hà Đại Giang hét lớn.
Trong lúc nói, Hà Đại Giang đột nhiên đẩy Thần Vương lãnh vực lên đến cực hạn, ý đồ muốn thoát khỏi sự dây dưa của Ngao Khiên.
Ngao Khiên chế nhạo nói: "Muốn chạy à, đâu có dễ như vậy?”
Một chiêu của Hà Đại Giang thật kinh thiên động địa, nhưng Ngao Khiên là một lão già đã thành tinh, đâu có dễ để Hà Đại Giang đi như vậy?
Hà Đại Giang tung một chiêu, nhưng sắc mặt lại thay đổi rõ rệt.
"Ngươi... từ khi nào mà ngươi!”
Hà Đại Giang phát hiện ra Thần Vương lãnh vực của Ngao Khiên đã vô tình ăn mòn Thần Vương lãnh vực của hắn, khiến hắn hoàn toàn bị mắc kẹt.
Ngao Khiên cười nói: "Tiểu tử, lúc Ngao gia nhà ngươi còn chơi ở Thần Vương lãnh vực thì ông nội ngươi còn chưa sinh ra đấy! Long Đằng Tứ Hải được mệnh danh là cảnh giới mạnh nhất của Long tộc, chỉ dựa vào mình ngươi mà cũng dám chơi với Ngao gia nhà ngươi sao? Xem kỹ đây, Hoàn Oa Giảo Sát!”
Lúc này, trong Thần Vương lãnh vực của cả hai đột nhiên xuất hiện vô số vòng xoáy nhỏ, sức mạnh thít chặt khủng khiếp đó vậy mà lại làm gãy thanh kiếm của Hà Đại Giang.
"Phụt…"
Hà Đại Giang phun máu, vết thương trên ngực sâu đến nỗi lộ cả xương!
Mọi người đều cảm thấy kinh hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
Hà Đại Giang áp chế Ngao Khiên cả trận đấu, thậm chí còn không cho hắn cơ hội để thở. Không ngờ đến cuối cùng, Ngao Khiên lại lấy nhu thắng cương, trực tiếp tiêu diệt Hà Đại Giang!
"Hà huynh! Huynh có sao không?”
Ngô Viễn Kiều hoảng sợ kêu lên, hất Thư Vận Thanh ra, chạy đến đỡ Hà Đại Giang dậy.
Ngô Viễn Kiều không phải dạng người có tình nghĩa gì, nhưng lúc này hắn biết ba người bọn họ đã cùng hội cùng thuyền.
Hà Đại Giang xua tay nói: "Chưa... chưa chết được đâu!”
Vết thương của hắn trông rất đáng sợ nhưng không nguy hại đến tính mạng, hắn nhanh chóng lấy một viên đan dược ra bỏ vào miệng, vết thương trên cơ thể liền mau chóng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tuy nhiên, khí thế của hắn đã yếu hơn trước rất nhiều.
Diệp Viễn cũng kinh ngạc nhìn sang Ngao Khiên, nói: "Được đó nha lão Ngao! Cái danh hiệu đệ nhất cường giả Long tộc này của ngươi, thật đúng là không nói quá chút nào!”
Ngao Khiên cười lớn nói: "Ha ha, chuyện này may mà nhờ có viên đan dược đại nhân ban cho, trận chiến hôm nay, cuối cùng lão Ngao ta cũng có thể trút được cục tức trong ngực ra rồi!”
Ngao Khiên thực sự rất biết ơn Diệp Viễn, nếu không có Diệp Viễn thì ngay cả địa lao của tộc Bạch Hổ hắn còn ra không được chứ đừng nói gì đến chuyện đại chiến một trận với cường giả hàng đầu trong Thần Vực.
Long tộc là một chủng tộc kiêu hãnh, Ngao Khiên thậm chí còn là người giỏi nhất trong chủng tộc này, có thể thấy được nỗi thất vọng trong lòng hắn mấy năm nay.
Những ngày này, hắn nhìn Khương Thái Thương và Võ La lần lượt đột phá đến cảnh giới Hư Huyền nên trong lòng đã thấy ngứa ngáy từ lâu.
Trong trận chiến hôm nay, hắn đã thực sự say sưa chiến đấu, đưa sự hiểu biết của mình về Thần Vương lãnh vực lên đến cực hạn.
Như chính hắn đã nói, khi hắn chơi ở Thần Vương lãnh vực thì ông nội Hà Đại Giang còn chưa ra đời.
Hôm nay việc hắn có thể lấy nhu thắng cương chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, mà chính là dựa vào thực lực thật sự của hắn!