Hà Đại Giang cũng không nghĩ rằng con thiên mãng này vẫn còn sung sức đến thế, hóa ra vừa rồi nó chỉ giả chết mà thôi.
Hiện giờ có đuổi theo cũng không kịp nữa.
Hắn không ngờ là mình đã tiến vào khu vực mười vạn năm, nếu đi lại bừa bãi sẽ rất dễ bị thú hoang tấn công.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con thiên mãng bỏ trốn mất dạng.
Quay trở về đếm lại số đệ tử dưới trướng, Hà Đại Giang ngay lập tức nổi trận lôi đình.
Khí độc vừa rồi của thiên mãng đúng là đã trực tiếp giết chết mười mấy tên đệ tử của hai thế lực lớn, có thể nói là mất mát thê thảm.
Trong số những người này, có không ít đệ tử tinh anh mà lần này hắn đã cố ý mang theo ra ngoài lấy oai. Không ngờ rằng còn chưa tiến vào khu vực nguy hiểm thì đã vô cớ bỏ mạng gần hết.
Nghĩ đến đây, cơn giận của hắn trút thẳng xuống đầu Ngô Viễn Kiều.
Hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt Ngô Viễn Kiều đã biến thành màu tím nhạt, nhất là môi đã thâm đen lại.
"Hà huynh, việc này đều… đều do Cơ Thanh Vân mà ra! Ta… có thể đẩy chất độc ra để chữa vết thương trước không?”
Ngô Viễn Kiều đã nói không nên lời, lúc này chỉ có thể dùng đế khí bảo vệ tâm mạch, ngăn ngừa chất độc phát tác dẫn đến cái chết. Còn những vấn đề khác thì hắn chỉ có thể thong thả nghĩ cách.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hà Đại Giang có thể buông tha cho hắn.
Nghe thấy vậy, Hà Đại Giang nhướn mày, nói: "Ngươi đã trêu chọc Cơ Thanh Vân?”
Ngô Viễn Kiều gật đầu mà lực bất tòng tâm, hắn kể sơ qua ngọn ngành câu chuyện rồi cất tiếng thở dài: "Không nghĩ là tên tiểu tử này thực lực thì thấp kém mà lại khó chơi như thế!”
Hà Đại Giang và Nhạc Tân Bình nhìn nhau, cả hai đều tỏ ra rất kiêng dè.
Tuy rằng Cơ Thanh Vân chỉ có thực lực ở Đạo Huyền tầng một, nhưng nhìn có vẻ còn khó đối phó hơn so với kiếp trước.
Dù ở kiếp trước hắn có địa vị rất cao nhưng lại không bày mưu tính kế đáng sợ như thế này. Hiện tại, Cơ Thanh Vân đã trải qua một kiếp, hiển nhiên suy nghĩ đã trở nên chín chắn hơn.
"Hà huynh, chỉ cần huynh giúp ta đẩy chất độc ra để chữa vết thương thì Ngô Viễn Kiều xin thề với thiên đạo sẽ giúp Thất Tuyệt Thành của huynh tại Vạn Cổ Dược Viên, toàn bộ số linh dược có được sẽ đều về tay Thất Tuyệt Thành.” Ngô Viễn Kiều vừa nói vừa thở hổn hển.
Đây đã là canh bạc cuối cùng của Ngô Viễn Kiều, mục đích ban đầu của chuyến đi đến Vạn Cổ Dược Viên chỉ nhằm để thỏa mãn ước nguyện của hắn ta, thế nhưng cuối cùng hắn lại bại trận ra về.
Mà hết thảy mọi tội lỗi đều phải quy cho Diệp Viễn!
Hiện tại hắn không nghĩ đến bất cứ điều gì khác ngoài ý muốn trả thù Diệp Viễn.
Ngô Viễn Kiều biết rằng trong chuyến đi lần này Thất Tuyệt Thành có rất nhiều đối thủ, một khi linh dược thần cấp xuất thế, tất nhiên sẽ có một màn tranh đấu kịch liệt diễn ra giữa các thế lực lớn. Có thêm một cường giả Hư Huyền thì rõ ràng cơ hội giành chiến thắng của thành Thất Tuyệt sẽ lớn hơn nhiều.
Quả nhiên, sau khi nghe lời Ngô Viễn Kiều nói, cái nhìn chết chóc trong mắt Hà Đại Giang tức thì giảm xuống rõ rệt.
Chính xác, lần này Vạn Cổ Dược Viên tạo ra tiếng vang quá lớn, các thế lực sừng sỏ sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Đến lúc linh dược thần cấp xuất thế, chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến. Nếu Ngô Viễn Kiều có thể đưa ra lời thề thiên đạo thì hắn sẽ bớt đi được một chút lo lắng.
Ngô Viễn Kiều là một tán tu, không theo môn phái nào, gia nhập vào trận doanh của Thất Tuyệt Thành cũng không gây thêm nhiều gánh nặng.
"Được, nếu ngươi có thể giúp bổn tọa đạt được linh dược thần cấp thì chuyện lần này coi như bỏ qua!” Hà Đại Giang lạnh lùng nói.
Ngô Viễn Kiều gật đầu bất lực, bắt đầu đẩy chất độc ra để chữa vết thương.
Với trạng thái này của hắn ta, đưa ra lời thề thiên đạo cũng là quá sức chịu đựng.
Cường giả Hư Huyền quả là vô cùng mạnh, nếu như một cường giả Thần Vương mà dính phải độc của Tử Sát Thiên U kia thì chết là điều chắc chắn.
Nhưng thời gian trôi qua, Ngô Viễn Kiều đã ép được phần lớn độc tố ra ngoài.
"Cơ Thanh Vân, thù này không trả, Ngô Viễn Kiều ta thề không làm người!” Ngô Viễn Kiều chậm rãi đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn đã thành danh nhiều năm, kể từ sau khi bước vào Hư Huyền chưa từng phải chịu lỗ vốn như vậy. Lúc này đây, suýt chút nữa mất cả cái mạng quèn, hắn có thể không hận được sao?
Nhạc Tân Bình nhìn Ngô Viễn Kiều với vẻ đồng cảm, nhớ lại bản thân mình cũng thua thiệt trước Cơ Thanh Vân, trộm nghĩ, so với Ngô Viễn Kiều thì quả thực chẳng là gì.
...
Sau khi lấy được Tử Sát Thiên U, Diệp Viễn đi sâu vào bên trong sơn cốc.
Đoàn người đi theo phía sau Diệp Viễn sợ hãi không thôi, từ sau khi hại Ngô Viễn Kiều, cả đám bọn họ không đụng độ với con thú hoang nào nữa.
Lúc này Ngao Khiên và những người khác mới hiểu được rằng thì ra những con thú hoang mà họ gặp phải suốt dọc đường đều do Diệp Viễn cố tình đi vào, mục đích chính là muốn mê hoặc Ngô Viễn Kiều.
Bước tới nơi này Diệp Viễn không khác gì con ngựa quen đường cũ, quả thực hắn hiểu khu vực mười vạn năm này rõ như lòng bàn tay.
"Đại nhân, người thực sự quá mạnh! Tại sao ta có cảm giác người coi Vạn Cổ Dược Viên như hoa viên sau nhà mình vậy?” Khương Thái Thương giật mình hỏi.
Những người khác không lên tiếng nhưng nhìn vẻ mặt thì có vẻ cũng chung một ý nghĩ với Khương Thái Thương.
Diệp Viễn cười nói: “Phụ thân ta chính là luyện dược sư mạnh nhất Thần Vực! Hầu như lần nào Vạn Cổ Dược Viên mở ra, người cũng sẽ tham gia nên từ lâu đã nắm rõ nơi này như lòng bàn tay. Năm ấy ta theo người tiến vào, vừa đánh vừa ghi nhớ địa hình cũng nhớ được bảy tám phần.”
Nghe vậy, ai nấy đều hít sâu một luồng hơi lạnh.
Diệp Viễn nói rất thản nhiên, nhưng cấu trúc bên trong Vạn Cổ Dược Viên phức tạp, trận pháp bao trùm, muốn nhớ được địa hình ở đây thật sự còn khó hơn lên trời!
Hắn khi ấy chẳng qua chỉ là một đứa nhóc mười một mười hai tuổi, vậy mà có trí nhớ kinh người như vậy, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng được!
Đừng nói mười một mười hai tuổi, ngay đến bọn họ hiện tại cũng không thể nào nhớ được!
Người trước mắt này thật sự là yêu nghiệt không có giới hạn!
"Nhưng mà đại nhân ơi, ngài đã nhớ rõ về nơi này như vậy thì sao không lấy hết linh dược đi? Chỗ khác thì không nói nhưng riêng linh dược mười vạn năm được lấy ra đều là báu vật vô giá!” Khương Thái Thương nói với vẻ mặt tham lam.
Diệp Viễn nghe vậy cũng lắc đầu trả lời: “Đối với luyện dược sư thì linh dược chính là định mệnh, nếu chỉ vì thấy cái lợi trước mắt mà làm trái thiên đạo sẽ bị trời phạt. Năm đó phụ thân dẫn ta vào đây chủ yếu là muốn cho ta quen thuộc với dược tính của linh dược để rồi tự mình cảm nhận đôi chút.”
"Còn có đạo lý này?” Khương Thái Thương kinh ngạc hỏi.