“Đại nhân, người… người đã tới Vạn Cổ Dược Viên? Chuyện này… chuyện này sao có thể?” Khương Thái Thương không khỏi mở to mắt nhìn, không dám tin nói.
Mọi người ở đây đều biết rõ quá khứ của Diệp Viễn.
Tính theo thời gian một đời của hắn, Diệp Viễn hiện tại nhiều nhất cũng chỉ mới hơn năm trăm tuổi.
Mà Vạn Cổ Dược Viên năm trăm năm mới mở một lần, Diệp Viễn làm sao có thể vào được?
Không chỉ Khương Thái Thương, những người khác cũng mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười giải thích: “Cái này thì có gì khó hiểu, các ngươi chớ quên thân phận của ta kiếp trước. Khi đó có một lần Vạn Cổ Dược Viên mở ra, lúc đó ta mới có mười một mười hai tuổi, nhưng lúc đó ta đã lập đan đạo thành mục tiêu theo đuổi cả đời. Phụ thân tự mình mang ta đi vào Vạn Cổ Dược Viên, chỉ là lần đó không ai biết mà thôi.”
Mọi người nhìn nhau, thì ra là có chuyện này.
Luyện đan sư tu luyện đến đỉnh cao, chiến lực của họ cũng không kém võ giả. Thần hồn công kích của họ cũng sẽ khiến cường giả Hư Huyền đau đầu không thôi.
Nếu không, một luyện đan sư như Cơ Chính Dương, dựa vào đâu mà thành lập lên một thánh địa siêu cấp như vậy, lại dựa vào cái gì để trấn áp được cường giả như Tôn Mạn?
Lấy thực lực của Cơ Chính Dương, lặng lẽ dắt Diệp Viễn tiến vào Vạn Cổ Dược Viên mà không có ai phát hiện cũng không phải là việc khó.
Khó trách Diệp Viễn có thể tìm thấy sơn cốc này, hóa ra hắn đã sớm biết nơi này có Tử Sát Thiên U, cũng biết nơi này có địa ngưu hoang dã và thiên mãng, cố ý đào một cái hố thật to cho Ngô Viễn Kiều nhảy vào.
Mọi người không khỏi thương hại Ngô Viễn Kiều, người này tự cho là thông minh, không ngờ ngay từ đầu đã bị Diệp Viễn tính đường chết.
Huống Thiên Minh tán thưởng từ tận đáy lòng: “Lão đệ, trước kia ta không phát hiện ra thủ đoạn đùa giỡn người khác của ngươi thật sự là…!”
Huống Thiên Minh và Diệp Viễn xem như bạn thân đã lâu, chỉ là hôm nay hắn mới phát hiện, Diệp Viễn hiện giờ đã không phải Cơ Thanh Vân lúc trước.
Cơ Thanh Vân kiếp trước chỉ một lòng nghiên cứu đan đạo, không để ý đến những chuyện bên ngoài. Mà Diệp Viễn hiện tại, sát phạt quyết đoán, người bên ngoài ở trên tay hắn dường như không chiếm được tiện nghi nào.
Diệp Viễn cười nói: “Chẳng qua là tình thế bắt buộc thôi! Trước kia là ta không muốn động tâm tư đối với những chuyện này, nhưng mà trọng sinh lần nữa, thực lực của ta quá yếu, nếu không bỏ ra chút tâm tư này sợ rất khó sống đến ngày hôm nay.”
Huống Thiên Minh biến sắc, gật đầu.
Tuy rằng chỉ là hai mươi năm trôi qua, nhưng mà đối với Diệp Viễn mà nói, hai mươi năm đó chỉ sợ đã trải qua quá nhiều!
Diệp Viễn chậm rãi đi tới trước mặt Tử Sát Thiên U, trực tiếp dùng lửa hóa đao chém, Tử Sát Thiên U lập tức đứt đoạn. Diệp Viễn lấy nguyên lực làm dẫn, đưa nó vào trong bình ngọc đã chuẩn bị sẵn.
“Đại nhân, Tử Sát Thiên U này thực sự thần kỳ như người nói?” Khương Thái Thương hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Lừa tên ngốc kia thôi! Nuốt cái này vào không bị độc chết mới lạ! cường giả Hư Huyền muốn đột phá đâu có dễ như vậy? Tử Sát Thiên U này tuy rằng mang pháp tắc thiên đạo, nhưng cũng cực kỳ hạn chế. Nếu luyện chế thành thuốc, thật sự có thể giúp cường giả Hư Huyền lĩnh ngộ được thiên đạo, nhưng mà mấy vị chủ dược khác cũng cực kỳ khó tìm. Trừ phi Tử Sát Thiên U này có thể lớn đến một triệu năm!”
Huống Thiên Minh nghe xong, bật cười nói: “Tiểu tử ngươi, ha ha, thật sự không dễ ăn được ngươi! Chỉ sợ hiện tại tên Ngô Viễn Kiều kia đã chết tâm rồi đi?”
…
“Phụt…”
Ngô Viễn Kiều chạy như điên, nhưng vẫn bị thiên mãng đuổi sát theo cắn.
Một lần vô ý, hắn lại bị thiên mãng cho một kích, hiện tại đã trọng thương.
Thực lực của hắn và thiên mãng ban đầu là tương đương nhau, lúc này độc của Tử Sát Thiên U đã dần lan ra, càng về sau, hắn càng không phải đối thủ của thiên mãng.
Lúc này hắn chỉ có thể chạy trối chết, chỉ cần hắn thoát được càng nhanh thì có thể càng kéo dài thời gian độc phát.
Độc của Tử Sát Thiên U này quả nhiên ghê gớm, hắn dùng đế khí của Hư Huyền Cảnh mà vẫn không ngăn được sự ăn mòn của nó.
Lúc này, trong lòng hắn đã hận Diệp Viễn đến cùng cực.
Chính là hắn biết, nếu thiên mãng còn đuổi giết như vậy, hắn căn bản không có cơ hội đi báo thù.
Đúng lúc này, Ngô Viễn Kiều bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một đám người, nhất thời vui mừng quá đỗi.
Đây là một cây rơm cứu mạng cuối cùng của hắn!
Vì thế hắn vận đủ nguyên lực, điên cuồng mà chạy đi về phía bên đó.
"Cứu… cứu mạng!” Ngô Viễn Kiều dùng hết khí lực cuối cùng hô lớn.
Bên này, phó thành chủ Hà Đại Giang của Thất Tuyệt Thành nhăn mày hỏi: "Là ai, vậy mà đưa tới hoang thú cường đại như thế?”
Nhạc Tân Bình bên cạnh hắn dõi mắt trông về phía xa, nhíu mày nói: "Thân pháp lôi điện lưu chuyển, hẳn là Lôi Thanh Thần Vương Ngô Viễn Kiều! Hà huynh, hình như hắn đang hét cứu mạng!”
Hà Đại Giang thản nhiên nói: "Không cần để ý đến hắn, người này cũng không phải loại tốt đẹp gì, rất phiền toái!”
Nhạc Tân Bình cũng nhíu mày nói: "Người này giống như bị trọng thương! Hoang thú này tuy rằng lợi hại, nhưng mà lấy thực lực của hắn, hẳn là không đến mức rơi xuống nông nỗi này? Không tốt, người này đang chạy về phía chúng ta, hắn đang dẫn họa tới!”
Hà Đại Giang sắc mặt trầm xuống, trong lòng mắng Ngô Viễn Kiều giống như mắng chó.
Hắn không biết, thiên mãng nhìn như cuồng bạo, nhưng căn bản sẽ không công kích bọn họ.
Nhìn thấy Ngô Viễn Kiều chạy đến bên này bọn hắn còn tưởng rằng mình trốn không xong, đành phải ra tay đối phó thiên mãng.
Hà Đại Giang sắc mặt ngưng trọng, lắc mình một cái đã đi tới trước mặt thiên mãng, hừ lạnh nói: "Nghiệt súc, cút khỏi lão phu xa một chút!”
Thiên mãng một lòng thầm muốn đuổi giết Ngô Viễn Kiều, không ngờ tới có người dám ngăn lại đường đi của nó, nhất thời rít gào một tiếng, công kích về phía Hà Đại Giang.
Sắc mặt Hà Đại Giang trầm xuống nói: "Nghiệt súc, muốn chết!”
Khí thế của hắn toàn bộ khai hỏa, Thần Vương lãnh vực đáng sợ nháy mắt mở ra.
Một chưởng đánh ra, chỉ nghe "Oành" một tiếng, trực tiếp đánh thiên mãng cự đại bay đi thật xa.
"Rống rống...”
Thiên mãng liên tục kêu, thân thể cao lớn ở không trung tùy ý vặn vẹo, đáng sợ đến cực điểm.
Bỗng nhiên, Hà Đại Giang biến sắc, nói: "Không tốt, mau rời khỏi nơi này!”
Lúc nói chuyện, thiên mãng bỗng nhiên mở ra cái miệng đỏ lòm, khí màu xanh biếc phun ra từ miệng nó.
Người của Thất Tuyệt Thành thấy thế đều mang sắc mặt đại biến, một đám triển khai thân pháp, bỏ chạy thật xa.
Khí này vừa thấy đã biết là kịch độc, bọn họ nào dám ở lại?
Quả nhiên, nơi khí này đi qua, hoa cỏ đều héo rũ, đúng là kịch độc vô cùng.
Trong chớp mắt, có một số đông những đệ tử của Thất Tuyệt Thành núi Ma Đao ngã xuống đất không dậy nổi.
"Nghiệt súc, muốn chết!”