Một tiếng sau, cao thủ của núi Ma Đao hoàn toàn rơi vào tay giặc.
“Ta… ta nhận thua, đừng đánh nữa!” Nhạc Tân Bình đang bị đánh tơi bời hô lớn.
Ngao Khiên toàn lực khai hỏa thật sự rất khủng bố, đánh cho hắn cản bản không có dư thừa sức lực để đánh lại.
Còn một tiếng nữa nhưng hắn đã chống chịu không nổi rồi.
Diệp Viễn nói một cách rõ ràng, chỉ hai tiếng mà thôi. Nhưng nếu đánh tiếp như vậy, thì không tới hai tiếng hắn đã bị Ngao Khiên xử lý rồi.
Chỉ là dù hắn đã hét lên, nhưng công kích trên tay Ngao Khiên cũng không có nửa phần buông lỏng.
Ngao Khiên đã nghẹn hơn hai vạn năm, lần này thật vất vả mới trở lại trạng thái đỉnh phong, hắn đương nhiên phải nắm chắc một chút, sao có thể khiến Nhạc Tân Bình thất vọng được?
Mà có vẻ Diệp Viễn cũng không có ý muốn hắn dừng lại.
“Ngươi nói đánh là đánh, ngươi nói dừng là dừng thì không phải sẽ khiến ta rất mất mặt sao? Ngao Khiên, đánh tiếp cho ta! Không phải hắn là Hư Huyền Cảnh sao, đánh hắn về lại Thận Hư Cảnh cho ta!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Ngao Khiên nghe được, cả người giống như uống máu gà, lực công kích lập tức mạnh lên mấy lần.
Tuy rằng hắn tạo ra Thần Vương lãnh vực nhưng dưới tác dụng của lực lượng huyết mạch của Ngao Khiên, căn bản ngăn không được gì.
Đại chiến của các cường giả Hư Huyền có phạm vi lan rộng rất lớn, một khu vực rộng lớn hiện giờ đã biến thành phế tích.
Ở sâu bên trong phủ thành chủ, Hàn lão đầu khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Đứa trẻ này, đã bảo xuống tay nhẹ một chút mà không nghe! Nhưng uy lực của kim châm kia hình như càng mạnh hơn một bậc! Lần này tên nhóc này trở về, chỗ nào cũng tràn đầy quỷ dị, không ngờ ngay cả ta cũng không nhìn thấu được hắn! Lần này Vạn Cổ Dược Viên mở ra, có lẽ sẽ đáng mong chờ lắm đây.”
Dứt lời, hắn đột nhiên nhấc cần câu, một con cá nhỏ quẫy đuôi bắn lên.
Lão Hàn vừa thấy, không khỏi cảm khái: “Ngươi lên rồi đó hả, xem ra lại hơn một nghìn tuổi rồi...”
Nói xong, hắn tháo cá nhỏ ra khỏi lưỡi câu, tuỳ tay ném, vậy mà lại ném được trở về con sông lớn kia.
Mà lúc này, cả người Nhạc Tân Bình đẫm máu, hơi thở cực độ hỗn loạn, mí mắt cũng sắp không nhấc lên nổi.
“Ta… ta có chuyện muốn nói.” Nhạc Tân Bình tranh thủ được cơ hội, hét to.
Diệp Viễn phất tay, lúc này mới có ý bảo ba người dừng lại.
Ngao Khiên dừng tay, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ bộ dạng của Nhạc Tân Bình.
Quần áo hắn tả tơi, trên mặt, trên tay, trên người, khắp nơi đều là vết máu, chật vật không chịu được, sao còn có phong phạm sơn chủ như trước nữa?
Giống như Diệp Viễn đã nói, hiện tại căn bản hắn không giống cường giả Hư Huyền, mà giống cường giả Thận Hư hơn.
Về phần những người khác cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu.
Tình huống của Vu Vinh Vĩ còn thảm hơn cả Nhạc Tân Bình, cả người đã sắp bị đánh thành một bãi bùn rồi.
Mà các cường giả Thần Vương khác cũng bị Khương Thái Thương đánh đến mức răng rơi đầy đất.
Ba cường giả tuyệt thế ra tay, sự việc không chỉ rung chuyển một cách bình thường.
Không nói đến Ngao Khiên, Võ La và Khương Thái Thương trở thành tù phạm số hai và số ba của tộc Bạch Hổ, thực lực của bọn hắn là thứ mà các Thần Vương đỉnh phong bình thường có thể sánh bằng sao?
Dù bọn hắn không đạt tới Hư Huyền Cảnh nhưng cũng không kém quá xa.
Diệp Viễn chậm rãi đi đến trước mặt Nhạc Tân Bình, thản nhiên nói: “Muốn nói cái gì thì nói nhanh lên. Còn một ít thời gian nữa là đủ hai tiếng nhưng cũng đủ đánh ngươi đến mức răng rơi đầy đất rồi.”
Nhạc Tân Bình vô cùng nghẹn khuất, nhưng mà đối mặt với đối thủ cường đại như vậy, hắn thật sự không thể phát tiết.
Thực lực của Ngao Khiên hoàn toàn nghiền áp hắn. Hơn nữa không biết người này có uống máu gà không, sức chiến đấu tăng mạnh, cơ bản là hắn ngăn không được!
Nếu như hắn biết, Ngao Khiên đã ở trong địa lao nghẹn khuất hai vạn năm thì chỉ sợ hắn đã sớm buông vũ khí đầu hàng.
Nhạc Tân Bình cắn răng một cái nói: “Chuyện cỏ Cổ Linh Mậu và nhuỵ hoa Ngọc Thuý Thánh là ta làm! Ngày đó khi ta nghe ngươi muốn hai loại linh dược này, ta đã phái người đi vơ vét trước. Nhưng hai người kia không chịu bán cho ta, nói chỉ đưa cho ngươi, sau đó ta sai người giết bọn họ, đoạt đi hai loại linh dược này.”
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức sôi trào.
Thủ đoạn của núi Ma Đao không khỏi quá độc ác rồi, vì muốn trả thù Cơ Thanh Vân, Nhạc Tân Bình lại đi lạm sát người vô tội!
Nhạc Tân Bình cũng không muốn ăn ngay nói thật, nhưng hắn biết Diệp Viễn là người khôn khéo, không nói ra sự thật thì hôm nay hắn không qua được cửa này.
Dù sao danh tiếng núi Ma Đao trước giờ cũng không phải lương thiện gì, có tệ hơn chút nữa cũng không sao.
Vò đã mẻ thì không sợ sứt!
Thế giới võ giả này vẫn phải dùng thực lực để nói chuyện.
Đám người này cho dù thấy tức giận thì cũng đâu làm gì được hắn?
Diệp Viễn gật đầu một cái, nói: “Coi như ngươi thức thời! Linh dược đâu?”
Khoé miệng Nhạc Tân Bình co rút, kiên trì nói: “Linh dược… đã bị ta nuốt mất!”
Nghe xong lời này, quần chúng xung quanh lập tức kích động, một đám người chỉ vào Nhạc Tân Bình, mắng mỏ không ngừng.
Nhất là Khương Thái Thương, hận không thể đi lên vặt đầu hắn xuống.
Nhưng mà kết quả này cũng không vượt ra ngoài dự đoán của Diệp Viễn, hắn thản nhiên nói: “Nên làm như thế nào hẳn không cần ta dạy ngươi nhỉ?”
Sắc mặt Nhạc Tân Bình vô cùng khó coi, hắn lấy ra một cái nhẫn trữ vật ném cho Diệp Viễn, nói: “Trong đây có linh dược núi Ma Đao chúng ta thu thập được trong suốt thời gian qua, còn có năm mươi nghìn thiên nguyên tinh, hẳn là đủ bồi thường cho ngươi rồi?”
Trong hành trình đi đến Vạn Cổ Dược Viên, núi Ma Đao là một trong những thế lực sớm nhất, trong khoảng thời gian này hắn đã sưu tầm được không ít linh dược cao cấp.
Nhạc Tân Bình không hề nghĩ tới hậu quả trêu chọc Diệp Viễn lại nghiêm trọng như vậy.
Điều khiến hắn càng thêm buồn bực là, rõ ràng hắn làm chuyện này rất bí mật nhưng sao Diệp Viễn lại phát hiện ra?
Diệp Viễn nhận nhẫn trữ vật, thản nhiên nói: “Nhạc Tân Bình, nếu ngươi cảm thấy trêu chọc bản tôn rất vui thì hoan nghênh lần sau ngươi lại đến trêu chọc! Nhưng mà ngươi phải nhớ, lần sau thì cần càng nhiều linh dược hơn, nếu không sẽ không chấm dứt tốt đẹp như bây giờ đâu.”
Dứt lời, Diệp Viễn mang theo đám người Ngao Khiên rời khỏi, chỉ để lại một đống hỗn độn.
Cứ điểm của núi Ma Đao đã hoàn toàn trở thành một mảnh phế tích...
Trở lại nơi ở, sắc mặt Khương Thái Thương cực kỳ khó coi, khó chịu nói: “Đại nhân, lấy thực lực của lão Ngao thì cũng đủ giết tên chó kia, tại sao ngài lại buông tha cho hắn?”
Hắn rất buồn bực, rõ ràng thực lực Ngao Khiên có thể nghiền áp Nhạc Tân Bình, chỉ thiếu một chút nữa là xử lý được hắn rồi.
Mà bọn họ bên này, diệt hết nhóm người của đối phương cũng không phải không làm được. Không biết sao đại nhân lại có lòng dạ đàn bà, buông tha cho đám người đó.
Đối với Nhạc Tân Bình, oán niệm của Khương Thái Thương tương đối lớn.
Vốn thực lực của hắn lập tức có thể khôi phục, nhưng bây giờ bọn họ lại phải đợi đến khi Vạn Cổ Dược Viên mở ra mới có cơ hội khôi phục được.