Ngao Khiên bạo tẩu!
Diệp Viễn nhẹ nhàng ra một chiêu, Hạo Thiên Tháp lập tức biến thành một tòa tháp nhỏ quay trở về trong tay của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Nhạc Tân Bình hiện lên vẻ tham lam.
Nghe đồn trong tay Diệp Viễn ngoài một thần khí của Long tộc thì còn có một món chuẩn thần khí, uy lực vô hạn, hẳn là cái tháp nhỏ này.
“Cơ Thanh Vân, ngươi chớ không biết sống chết mà khiêu khích Nhạc gia của ngươi?” Nhạc Tân Bình đen mặt nói.
Hắn không ngờ Diệp Viễn lại dám tới tận đây cao giọng khiêu khích như vậy, trực tiếp phá nát hang ổ của hắn ta.
Diệp Viễn bình tĩnh nói: "Là ngươi khiêu khích ta trước! Giao cỏ Cổ Linh Mậu và nhuỵ hoa Ngọc Thuý Thánh ra, tránh bị đau da thịt."
Trong lòng Nhạc Tân Bình ngạc nhiên, nhưng hắn không chịu thừa nhận, khịt mũi hừ lạnh: "Cơ Thanh Vân, đừng gây sự vô lý. Cái gì mà cỏ Cổ Linh Mậu và nhuỵ hoa Ngọc Thuý Thánh, ta chưa thấy mấy thứ đó bao giờ! Nếu ngươi muốn gây chuyện, Nhạc gia ta sẽ giúp ngươi! Đừng tưởng rằng ngươi có thần khí thì giỏi lắm! Mấy tên ất ơ phía sau ngươi, ta cũng không thèm để vào mắt!”
Diệp Viễn lắc đầu thở dài: "Ngươi nói vậy là muốn đánh xong rồi nói chuyện tiếp?"
Nhạc Tân Bình cười lạnh nói: "Bớt giả vờ giả vịt đi! Trong trận chiến ở tộc Bạch Hổ, ngươi đã bị Cơ Thương Lan đánh như một con chó chết còn dám giả vờ trước mặt Nhạc lão gia của ngươi! Nếu ngươi đã tới tận đây rồi thì chúng ta tính cả nợ cũ lẫn nợ mới đi!"
Nói xong, một luồng khí tức đáng sợ phát ra, Nhạc Tân Bình thế mà trực tiếp mở ra Thần Vương lãnh vực!
Sự đáng sợ của cường giả Hư Huyền lúc này mới hiện nguyên hình.
"Thanh Vân Tử đại nhân quá liều lĩnh rồi! Nhạc Tân Bình là một cường giả Hư Huyền. Với thực lực hiện tại của người, sao có thể là đối thủ của Nhạc Tân Bình được chứ?"
"Mặc dù thực lực của Nhạc Tân Bình không tiến bộ mấy trong nhiều năm qua nhưng hắn là một cường giả Hư Huyền. Cho dù Thanh Vân Tử đại nhân nắm giữ thần khí thì sự chênh lệch giữa ngài và hắn cũng quá lớn."
"Có vẻ như Nhạc Tân Bình cố tình chống lại Thanh Vân Tử đại nhân nên mới bí mật lấy đi hai loại linh dược này. Thảo nào chúng ta không tìm ra được. Chẳng qua thực lực của đám thuộc hạ do Thanh Vân Tử đại nhân mang theo… ta không dám tâng bốc đâu!"
Ngao Khiên, Khương Thái Thương và Võ La đều chỉ có thực lực của Thần Vương bình thường. Nguyễn Song Châu chỉ nhỉnh hơn bọn họ một chút, có thực lực Thần Vương chân chính.
Nhưng bốn người họ chắc chắn sẽ bị lép vế trước sức mạnh của cường giả núi Ma Đao!
Những người khác càng không cần nói, một Nhạc Tân Bình đã đủ để nghiền nát tất cả.
Diệp Viễn thở dài nói: "Nếu ngươi đã tự mình tìm đánh thì đừng trách ta."
Vừa nói, Diệp Viễn vừa lao về phía sau ba người Ngao Khiên, đánh ra thứ gì đó với tốc độ cực nhanh. Về phần đánh ra thứ gì, không ai có thể nhìn rõ được.
Toàn thân ba người Ngao Khiên chấn động, khí thế đột nhiên tăng lên!
“Ha ha ha… đại nhân, vừa rồi đại nhân làm gì vậy, sao ta lại có cảm giác mình đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong rồi?” Khương Thái Thương cười vui vẻ.
Vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lưng và đầu. Sau đó, sức mạnh vô hạn đã trở lại trên cơ thể hắn.
Gần như trong nháy mắt, sức lực của hắn đã trở lại trạng thái đỉnh cao.
Võ La cũng có cảm giác như vậy, lúc này hắn tiện đà cũng leo lên cảnh giới Thần Vương đỉnh phong.
Về phần Ngao Khiên... hắn đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Long uy đáng sợ lập tức bao phủ toàn thành!
"Mặc dù ta chưa hồi phục về trạng thái đỉnh cao, nhưng để đánh thằng nhóc này thì cũng… đủ rồi! Đại nhân, đánh thằng nhóc này như thế nào?" Ngao Khiên nhìn Nhạc Tân Bình một cách xấu xa nói.
Diệp Viễn thương cảm liếc nhìn ba người bọn họ, nhẹ giọng nói: "Chỉ có hai giờ, đánh đi! Cứ đánh tới khi hắn khóc lóc đòi cha đòi mẹ mới thôi!"
Lúc nãy Diệp Viễn đã dùng phương pháp kim châm đâm vào huyệt kích thích tiềm lực của ba người bọn họ, để cho bọn họ trong chốc lát khôi phục trở lại trạng thái đỉnh cao.
Chỉ là trạng thái này chỉ có thể kéo dài trong hai giờ.
Sau hai giờ bọn họ sẽ hoàn toàn hư thoát mà không thể lấy ra chút nguyên lực nào nữa. Ngay cả một người bình thường không có năng lực giết bọn họ cũng sẽ có thể dễ dàng giết họ.
Tuy không biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào nhưng ba người Ngao Khiên đều là những người hiểu biết sâu rộng, biết chắc rằng sẽ có di chứng.
Nhưng… cảm giác trở lại đỉnh phong này thật sự rất tuyệt vời!
Phải biết là bọn họ đã bị trấn áp ít nhất hơn ba nghìn năm.
Dù chỉ hồi phục trong thời gian ngắn nhưng nó mang lại cho bọn họ cảm giác kiêu ngạo.
Nhìn thấy uy áp mà ba người Ngao Khiên đột nhiên toả ra, Nhạc Tân Bình không khỏi thay đổi sắc mặt.
Hai người kia thì không sao, nhưng cường giả Long tộc cực kỳ mạnh!
Nhạc Tân Bình muốn quay người bỏ chạy theo bản năng.
Nhưng Ngao Khiên hoàn toàn không cho hắn cơ hội, mang một lực trùng kích cuồng bạo xông vào Thần Vương lãnh vực của hắn trong chớp mắt.
"Bùm!"
Lực lượng huyết mạch của Ngao Khiên đã mạnh đến cực điểm, ngay cả Thần Vương Cảnh của Nhạc Tân Bình cũng không thể ngăn cản được, trực tiếp nổ tung vào sâu trong lòng đất.
"Ha ha ha... tiểu tử, ta đây sẽ cho ngươi biết ai mới chính là tên ất ơ! Khi ta đây tung hoành khắp Thần Vực, ông nội của ngươi còn chưa được sinh ra đâu!"
Ngao Khiên cười điên cuồng, lao thẳng về phía mặt đất.
Lúc này hắn thực sự rất nghẹn khuất. Tùy tiện một con mèo hay con chó nào cũng đều dám ngông cuồng trước mặt hắn.
Ngao Khiên này là ai?
Trong năm vạn năm qua, ngoài Long Đằng thì hắn gần như là người mạnh nhất Long tộc!
Với thực lực của Ngao Khiên, ngay cả cường giả Hư Huyền cũng phải quỳ xuống liếm chân hắn! Nhưng thời gian trôi qua, những tên nhãi đời sau này lại dám ngang ngược trước mặt hắn. Sao hắn có thể không tức giận được?
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng có thể trút hết nỗi bực dọc trong khoảng thời gian này lên Nhạc Tân Bình rồi!
"Bùm…"
Trong khi tất cả mọi người còn đang choáng váng, thì từ mặt đất nổi lên những làn sóng kinh hoàng. Đống đổ nát khổng lồ thỉnh thoảng lăn ngược lên trên làm trái tim mọi người đều co rút.
“Ha ha, lão Võ, Ngao lão đầu đánh hay quá, đã đến lúc chúng ta ra tay rồi!” Khương Thái Thương cười.
Võ La gật đầu, hai người họ với sức mạnh to lớn, lao tới muốn giết chết Thần Vương núi Ma Đao.
Vẻ mặt Vu Vinh Vĩ thay đổi, hắn quát: "Đừng sợ, chúng ta đông hơn! Hai người bọn họ chỉ là Thần Vương đỉnh phong. Bọn họ muốn lợi dụng chúng ta, không có cửa đâu!"
Khương Thái Thương cười nói: "Ha ha, lão Võ, có vẻ chúng ta bị khinh thường! Làm sao bây giờ?"
Võ La vô cảm nói: "Vậy thì giúp bọn họ thư giãn chút rồi cho họ biết thế nào gọi là tôn trọng tiền bối!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!