“Sư phụ, người… Người xác định muốn con bắt đầu luyện từ luyện dược thuật cấp một sao?” Cổ Việt giương mắt nhìn Tiêu Như Yên, đau khổ nói.
Tiêu Như Yên nhìn Cổ Việt đầy khinh thường đáp: “Ta với sư đệ đều luyện như vậy, nếu ngươi không muốn thì có thể không luyện nữa.”
Cổ Việt ngây người, hắn còn tưởng Tiêu Như Yên cố tình trả miếng hành vi hồi trước của hắn nên mới cố ý bày ra ngưỡng này làm khó hắn chứ.
Luyện dược thuật cấp một thì có gì phải luyện?
Cổ Việt hắn là ai chứ?
Hắn đường đường là một cường giả Đan Tôn, người đã thắng 3.420 trận liên tiếp ở Vân Cao Thành, người có căn cơ hết sức vững chắc như hắn còn cần phải luyện cái trò trẻ con này ư?
Nhưng hắn không ngờ là đám người Tiêu Như Yên vậy mà lại luyện tập như thế!
Cổ Việt không khỏi đưa mắt nhìn về phía sư thúc Nhậm Đông, Nhậm Đông gật đầu nói: “Sư tỷ không lừa ngươi đâu, vẻ mặt của bọn ta lúc đó cũng hệt như vẻ mặt ngươi lúc này vậy.”
Cổ Việt câm lặng một hồi mới không nhịn được hỏi: “Vậy… phải luyện cái này đến trình độ nào ạ?”
Tiêu Như Yên nói: “Chỉ cần tu luyện tất cả luyện dược thuật cấp một đến cảnh giới truyền thuyết thì ngươi có thể tu luyện luyện dược thuật cấp hai, cứ vậy mà suy ra. Có điều trước khi ngươi tu luyện luyện dược thuật cấp hai, ta sẽ giảng giải dược lý đan dược cấp một cho người nghe lần nữa.”
Cổ Việt chớp mắt hai cái, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
“Dược lý? Đan dược cấp một? Cái… cái này có gì mà phải học cơ chứ?” Cổ Việt thật sự hết nói nổi.
Thứ hắn theo đuổi là đan đạo đỉnh cấp giống như Thanh Vân Tử đại nhân! Nhưng sư phụ hắn hiện giờ vậy mà lại bắt hắn học lại từ đầu!
Đây… là bắt hắn luyện tập như lính mới hả?
Tiêu Như Yên hừ lạnh một tiếng, nói: “Sao thế? Coi thường luyện dược thuật cấp một cùng đan dược cấp một có phải không? Không sao cả, dù gì bây giờ ngươi cũng chỉ là đệ tử ghi danh, bản thân ta cũng còn nhiều thứ phải luyện tập, nếu ngươi không nguyện ý tu luyện thì cút cho sớm đi!”
Nói xong, Tiêu Như Yên và Nhậm Đông cùng nhau đi đến chỗ cách đó không xa, bắt đầu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật.
Cố Việt thấy cảnh này thì trong lòng ngạc nhiên không thôi.
Hắn cũng không định luyện luyện dược thuật cấp một ngay lập tức mà lại đứng một bên quan sát sư phụ cùng sư thúc.
Cổ Việt thấy cực kỳ khó hiểu, Tiêu Như Yên và Nhậm Đông đã tu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật đến cảnh giới truyền thuyết, tại sao lại vẫn phải tiếp tục tu luyện.
Hắn cứ đứng nhìn, sau đó hắn nhận ra ra hai người bọn họ cứ như vậy tu luyện Ngũ Hành Thiên Ngữ Thuật hết lần này đến lần khác.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy được cách tu luyện nhàm chán vô vị đến thế này.
Mười lần, năm mươi lần, một trăm lần... Năm trăm lần!
Cổ Việt càng xem càng kinh hãi, hai người bọn họ cứ như vậy luyện tập hết lần này đến lần khác, không có ý định dừng lại.
Lúc mỏi mệt, uể oải rồi thì ăn đan dược, tĩnh tọa tại chỗ đợi hồi phục lại. Hồi phục xong, bọn họ lại tiếp tục tu luyện.
Bọn họ căn bản là coi Cổ Việt như không tồn tại.
Rốt cuộc Cổ Việt cũng hiểu được duyên cớ tại sao Tiêu Như Yên và Nhậm Đông dù nhỏ tuổi hơn hắn nhưng thực lực lại đã hơn hẳn hắn rồi!
Chăm chỉ!
Thứ bọn họ hơn hắn không phải là tư chất trời ban mà chính là sự chăm chỉ!
Cuối cùng hắn cũng hiểu được Tiêu Như Yên không hề nói đùa với hắn!
Sư phụ và sư thúc chắc chắn đều bắt đầu tu luyện từ luyện dược thuật cấp một.
Nói cách khác, hai người bọn họ đều đã tu luyện luyện dược thuật trước cấp năm đến cảnh giới truyền thuyết!
Chuyện… chuyện này phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực chứ?
Cổ Việt căn bản không dám nghĩ tiếp nữa!
Nếu so thiên tư, Cổ Việt hắn tự tin không kém ai cả, thậm chí hắn còn cảm thấy tư chất của hắn còn cao hơn cả Tiêu Như Yên và Nhậm Đông.
Nhưng, chuyện hắn thua dưới tay bọn họ lại là sự thật không cần bàn cãi!
Hắn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy, chênh lệch giữa hắn với sự phụ, sư thúc sẽ chỉ càng ngày càng lớn hơn.
Nghĩ đến đây, cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao Cơ Thanh Vân có thể trở thành sự tồn tại khiến giới luyện dược sư ngưỡng vọng.
Không chút nghi ngờ, thiên phú đan đạo của Thanh Vân Tử đại nhân vô cùng đáng sợ. Song, tất cả mọi người đều không thấy được những cố gắng phía sau của ngài ấy!
Không trải qua muôn ngàn thử thách thì dù thiên phú của ngài có cao hơn chăng nữa cũng không thể thắng hơn 5.800 trận liên tiếp được!
Người lợi hại hơn ngươi, còn nỗ lực hơn ngươi gấp trăm ngàn lần thì nào có lý ngươi không thua cho được?
Cổ Việt hít sâu một hơi, vứt bỏ mọi tạp niệm ra khỏi tâm trí, đôi tay chầm chậm nâng lên, động tác này chính là chiêu thức mở đầu của Tiểu Vô Tướng Thuật.
…
Trong khi nhóm ba người Tiêu Như Yên đều đang vùi mình điên cuồng tu luyện thì Khương Thái Thương lại đang tức đến dậm chân.
“Đại nhân, cái đám kia thực là khinh người quá đáng mà! Bọn họ đều biết người đang thu thập cỏ Cổ Linh Mậu cùng nhụy hoa Ngọc Thúy Thánh, vậy mà không biết tên khốn nào lại thu mua hết hai loại linh dược có trong thành cả rồi!”
Hai loại linh dược này đều ảnh hưởng đến chuyện Khương Thái Thương cùng Võ La có thể hồi phục thực lực được hay không nên đương nhiên hắn vô cùng khẩn trương.
Diệp Viễn hơi kinh ngạc nói: “Sao vậy? Có nhiều cỏ Cổ Linh Mậu với nhụy hoa Ngọc Thúy Thánh lắm hay sao?”
Khương Thái Thương nói: “Trước đây còn thật không có hai loại linh dược này, nhưng dạo gần đây cũng không biết làm sao mà xung quanh Vạn Cổ Dược Viên lại xuất hiện rất nhiều loại linh dược trân quý mà hai loại linh dược này cũng nằm trong số đó. Ta đã nghe ngóng rồi, khoảng thời gian này trong thành xuất hiện hai gốc cỏ Cổ Linh Mậu cùng một cái nhụy hoa Ngọc Thúy Thánh, nhưng ngay khi đại nhân vừa phát tin tức ra ngoài không lâu thì đã bị người ta nẫng tay trên. Chuyện này rõ ràng là có người muốn đối nghịch với đại nhân mà!”
Ngao Khiên chau mày nói: “Có được là tốt nhất, nhưng không có cũng đừng cưỡng cầu! Đại nhân đã đồng ý với các ngươi thì tự nhiên sẽ không nuốt lời! Hiện giờ các thế lực ở Vân Cao Thành rất rắc rối phức tạp, đại nhân cũng đã bại lộ thân phận, cho nên cũng khó lòng bảo đảm rằng sẽ không xuất hiện kẻ thù như Kiếm Vô Song, gây thù chuốc oán quá nhiều cũng không có lợi gì cho chúng ta đâu!”
Khương Thái Thương nghe vậy cũng hiểu ra bản thân mình đã quá nóng vội, ngượng ngùng nói: “Chuyện này… là do Thái Thương suy sét không cẩn thận, mong đại nhân chớ trách!”
Diệp Viễn xua tay cười nói: “Cũng chỉ là mấy tên hề ngu ngốc mà thôi! Nếu bọn chúng dám khi dễ ta thì phải sẵn sàng chuẩn bị nhận lấy cơn thịnh nộ của ta! Nếu đã bại lộ thân phận thì dù ta có tránh bọn họ thì bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách tìm đến tận cửa. Hai loại linh thảo kia đã xuất hiện thì đương nhiên là phải đòi về. Chuyện Vạn Cổ Dược Viên mở cửa lần này có chút khác thường, thực lực của các ngươi có mạnh hơn thì cũng có thể đảm bảo an toàn hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!